Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 127
Chán với bọn nó nên tôi bỏ đi xuống căngtin.
– P, sắp vào học mày đi đâu đấy?
– Tiết sau xin phép cho tao nhớ, muốn thoải mái chút.
Xong tiếp tục thong dong đi.
Đi qua lớp Ly thì bị mấy thằng lạ huắc chặn đường. Sợ vđ luôn. @@
– Hai tui đó, muốn làm quen tui phải xin phép hai á.
– Vậy hả Ly, nay cả xin phép nữa à?
– Vâng.
– Vậy hai cho hết luôn đó.
– Hai hấp, họ vừa trêu em đó.
– Vậy?
– Mày nhìn bọn tao này. Một thằng trong đám kia.
– Bọn mày không phải trường này?
– Bọn họ bên trường C qua đó hai.
– Và sang làm loạn?
– Đúng rồi đó hai.
– Ơ hay, hỏi ai?
– Bọn tao thích đấy, mày muốn sao?
Và thằng vừa nói xong thì ôm ngay mồm bịt chỗ “tương ớt”. Bọn kia thì cũng chung số phận.
– Tao không thích nói nhiều với bọn mày, nghe kĩ một lần, tao không nhắc lại. “CÚT”
Bọn nó nghe xong dìu dắt nhau chạy.
– Hay quá hai.
– Hay này. Tôi véo mũi Ly. Lần sau cạch nhé
– Hứ, hai xấu tính.
– Biết vậy là tốt.
– Mà hai đi đâu đó? Sắp vào tiết đó.
– Hỏi làm gì? Vào học đi.
– Hứ.
Chán chả muốn trêu nữa, tiếp tục hành trình.
Cứ tưởng mọi chuyện chỉ vậy nào ngờ đến khi về lại có đám đứng ở cổng trường hỏi thăm. Là đám vừa ăn đòn và một hội lớn hơn.
Đang định vào chơi thì nhỏ Mai ra cản lại.
– Tôi gọi giáo viên và bảo vệ rồi, thử đánh nhau xem.
Bọn kia nghe vậy thì nhìn cay cú rồi rời đi.
– Cô làm trò gì vậy?
– Đừng đánh nhau P à.
– Nhưng nếu tôi muốn.
– Nếu có một lần thì sẽ càng nhiều lần khác kéo theo.
– Vậy cô nghĩ thôi lần này không đánh sẽ không có lần khác chắc?
– Nhưng…..
– Vũ lực không giải quyết mọi chuyện nhưng nó có thể chấm dứt một số chuyện đấy.
-…..
– Lần sau đừng xem vào chuyện người khác. Không phải giúp đâu…. Làm phiền đấy.
Tôi bỏ về, cay đéo chịu được. Nếu khi nãy giải quyết xong thì dễ, chứ giờ bọn nó lại đánh trộm bất cứ lúc nào thì lại mệt. Nhỏ này chui ở chỗ éo nào ra mà phiền vậy.
Nhưng nỗi lo của tôi không kéo dài lâu vì ngay ca chiều tại quán bọn nó đã kéo đến.
Thấy bọn nó ngoài cửa tôi đc hô mọi người lui vào trong tránh rồi lôi đôi baton ra chuẩn bị nghênh chiến.
Bọn nó vào đến cửa thì có năm người đã vào trước đập nhiệt tình vào bọn nó rồi.
Tôi biết là ai sau việc này rồi nên thôi, trở lại vị trí làm việc.
Rồi điện thoại reo.
– Con nghe này.
– Mày lại gây chuyện hả con?
– Mẹ rõ chuyện chưa vậy?
– Lần sau hạn chế…. Mà tuyệt đối không càng tốt con nhé.
– Con chỉ cố gắng hạn chế tối đa được thôi.
– Nhớ lời đấy.
– Mẹ yên tâm.
Rồi bọn kia xếp hàng đi vào.
– Em xin lỗi anh P. Đồng thanh
– Vẫn câu lúc sáng.
Bọn nó đi ra khỏi quán rồi chuồn hết.
Chán éo chịu được, tưởng vui vậy mà….
– Quân ngoài kia của cậu? Ông Chiến
– Không.
– Vậy sao?
– Của bà già em đó.
– Vẫn luôn quan tâm cậu còn gì?
– Đây là giám sát.
– Ờ, vậy thì giám sát. Nhưng họ đánh ghê đấy.
– Ừ.
– Mà nãy cậu định làm gì thế?
– Định ra chơi mà bị hớp mất.
– Bằng đôi này?
– Thì đồ chơi mà.
– Cậu….. Anh cũng chịu cậu đấy.
– Vậy thôi đi, mà nay em nghỉ ca tối nhá.
– Ừ, có việc gì à?
– Công việc thế kỉ….. Ngủ.
– Ừ, hôm qua cả ngày rồi.
Làm nốt ca về tắm rửa ăn uống rồi ngủ luôn.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
48 chương
23 chương
29 chương
61 chương
20 chương