Vừa ngủ được lát thì có điện thoại. Quái mấy giờ rồi mà còn không để yên cho ngủ nhỉ. – P à? Cậu em lại đâu rồi? Giọng ông Chiến mà. – Mấy giờ rồi mà anh còn không tha cho em? Mà tiền em để ở trên quầy ý. – Cậu chê tiền anh à? – Tiền thì không bao giờ chê, nhưng không phải lấy theo cách vậy. – Là anh trả ngày công của cậu mà. – Công em bao nhiêu em lấy rồi. – Vậy coi như tạm đi, nhưng qua quán ngay. – Làm gì giờ này? – Thì bọn anh vừa xong mà. – Chơi noel? Bọn anh? Làm gì mà giờ này vừa xong? Ha ha – Cậu lại suy nghĩ đen tối gì đấy? – Này, em hơi bị trong sáng đấy nhớ, chẳng qua mấy câu anh nói làm dễ hiểu vậy thôi. @@ – Ra quán đi, mọi người ở đây hết rồi. – Ra quán? Mọi người? – Anh em đéo đến mức bỏ cậu một mình thế đâu nhớ. – Thế giờ muốn sao? Mà ra làm gì? – Cậu cứ ra đi, mọi người đang đợi này. – Phiền quá rồi đấy. – Nhanh nhớ, đợi đấy…. Tút… Tút. Cc lại trò đéo gì nữa đây. Vẫn phải mò dậy rồi phóng ra đó. Ệt, lắm xe vậy? Nhưng tối éo nhìn rõ xe nào với xe nào. Trò éo gì mà tắt điện hết thế này nữa. Thôi thì đã mất công thì mình theo vậy, móc lốp cửa sau vào. Mình có chìa khoá mà. Ngu gì thấy bẫy vẫn chạy cửa chính. Trước lúc vào mở đoạn tiếng hét trong truyện bác Ngạn trước, max volume tạm dừng rồi chuẩn bị chiến đấu. Nhẹ nhàng mở cửa vòng ra sau. Vcl mấy chục mạng đang ngồi núp dải rác, thấy bóng người đi ra cửa trước nhòm rồi quay vào. He he, đến khu ngồi đông nhất và bật lên. Đoạn hét này mình nghe cũng sởn da gà rồi, xong lại thêm không khí loạn hết cả lên với đám địch, hét hay như phim kinh dị. Chạy loạn hết lên. Tôi thong thả ra mở đèn rồi nhìn lại bãi chiến trường. Đéo thể nhịn nổi cười. Tôi đứng ôm bụng cười như thằng bệnh nhìn người ngã người đè lên, người chui gầm bàn, người đứng ôm chặt người khác, bên ngoài cũng không kém vẫn đang dìu nhau. – Ha ha ha. Mọi người chơi vui thật. Tôi vẫn cười sặc sụa. – Haiiiiiiiii. Đau tim chết mất. – Hu hu, bị lần nữa chắc chết quá. – Lạnh hết cả gáy. – Vợ anh khóc rồi này. Ông C -…. – Ha ha. Gậy ông đập lưng ông hả?​ Giờ mọi người tập trung đông đủ lại. – Mày chơi hơi ác đấy, bọn anh định làm bữa cho mày bất ngờ thôi vậy mà. – Em bất ngờ rồi đấy thôi. Thật không ngờ khả năng sợ ma của mọi người lại cao đến vậy. – Hix hix, Ck ơi tím chân rồi. Bà chị bắt đầu kêu, rồi lại một cơ số lời than vãn. – Vậy mọi người gọi em ra vậy thôi à? – Thôi, ổn định lại tiếp tục đi mọi người. Ông Chiến hò. Và bữa tiệc nhỏ được dọn ra. – Đáng nhẽ vì vụ vừa rồi cậu không được tham dự nữa đâu đấy, nhưng may cho cậu nay cậu lại là nhân vật chính. – Em???? – Tại mọi người thương cậu noel ngồi đây làm một mình thôi. – Và muốn bất ngờ hả? – Chứ sao nữa, thế quái nào cậu lại cho mọi người một vố. – Chịu thôi, mấy trò đấy ngấm vào máu rồi. Anh hỏi Ly xem bị bao nhiêu lần rồi. – Hứ, cả lần này là 17 lần. Lần nào hai cũng doạ cho….. – Có hai lần khóc mà. Ha ha. Lần này còn đỡ chán. Lần vui nhất là em buộc cây gậy nhỏ bọc bông hai đầu tẩm cồn bật lửa đốt, xong ngồi từ trên thả đung đưa bên cửa sổ phòng Ly, hôm ấy em chỉ nhớ là dỗ và giải thích cho xong mất nguyên 15′. – Hứ, hai trêu ác lắm, nhìn như là hai con mắt lại còn cháy xanh nữa chứ. Mọi người nhìn Ly thương hại. @@ – Thôi, vì nhân viên chăm chỉ và nghệ sĩ đàn guitar hay của hôm nay. – Dizz, sao anh biết? – Anh ghé qua nhưng cậu mải đàn thôi, mà giấu tài mãi nhớ. – Cái đấy tuỳ dịp thôi… Mà dm thằng Lâm, mày ở đây nữa hả? Thế mà tối giấu tao. – Dizz bí mật với mày mà? – Tạm tha, thôi vào nào anh em, nay tới bên luôn. Vậy là bữa ăn noel mất nốt đêm, tới sáng mới tản ra đi về. Oải vđ khi về nhà lại chuẩn bị để đi học luôn. Học của mình là một chuỗi ngày ngủ tại lớp, vậy thì học hành gì nhỉ? Nhưng “nó ngấm vào máu rồi”@@ Nhưng lớp mình hôm nay chả thấy đứa nào là tỉnh cả, hậu noel đây mà. – Nay lớp có học sinh mới nhé. Cô CN vào tuyên bố. Như mọi lần là loạn lên nhưng hôm nay chắc chả đứa nào còn quan tâm nữa. Rồi cô vẫy ở ngoài vào, một nhỏ giừo với tôi là nhỏ thôi nhé vì cũng chả bận tâm “dung nham” của nhỏ. Nhìn xong tôi lại tiếp tục gục mặt và ngủ. Nhưng lớp lại ồn lên như cái chợ, theo kinh nghiệm của tôi thì chắc là nhỏ xinh. @@ Đeo tai phone vào tiếp tục ngủ, có người lay tay nhưng mặc kệ, rồi tự nhiên một bên tai bị ai lôi ra. – Mình ngồi đây nhé? – Có người ngồi rồi. – Đâu có ai đâu, mình hỏi cô rồi mà. – Hỏi lại xem, có rồi đó. Xong tôi kéo lại tai phone và tiếp tục. Thêm một lần nữa tai phone bị giật ra, hơi cáu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, lần này ngẩng lên nhìn thì cả cô CN đứng cạnh. – P, em cho Mai ngồi đây với nha? – Không cần ngồi với đâu cô, em xin xuống bàn cuối kia, em muốn ngồi một mình. – Vậy cũng được, tuỳ em thôi. Sách ass lên và đi. @@ Nhưng có vẻ đổi chỗ lại hay hơn, ở bàn cuối này thì có thiên thời địa lợi nhân hoà cmnr. Trên có hai hộ pháp ngồi, bên cạnh cửa sổ vơi lại là ngồi một mình. @@ Việc cũng chẳng có gì cho đến lúc nhỏ xuống theo. – Tranh chỗ kia mà? – Tôi đâu có tranh, tôi bảo muốn ngồi cùng mà. – Nhưng tôi không muốn. – Tôi thích, tôi là cháu gái thầy hiệu trưởng trường này. – Vậy thì sao? – Tôi bảo là ông đuổi học bất cứ ai ngay được. – Tôi sợ mất mật rồi này. Ha ha. Chuyển trường hay bất cứ gì, ok. -…. – Đừng dựa hơi người khác, không lớn được đâu. Ha ha -….. – Thôi về chỗ của cô đi và……. Đừng bao giờ thử thách thức tôi. Hiểu chứ? Nhỏ tái mặt lững thững đi về chỗ khi nãy. Khi ra chơi thì cả đám con trai tụ về chỗ tôi. – Mày có em gái là hot girl mà mày bơ hot girl khác à? – Một trong 7 mĩ nhân trường ta. – Mày phũ vãi đ*i. – Nhỏ còn ghê hơn em Ly đó, vậy mà mày chỉ vài câu là nhỏ im re. – Cháu thầy hiệu trưởng đó. -….. – Với tao như nhau hết, còn có việc gì thì tao cũng chả ngán. Cuộc trò chuyện lại tiếp tục hướng nghiêng về phía nhỏ, bọn này chỉ được cái bỏ anh em theo gái.