Cậu chủ và osin
Chương 2 : Cậu chủ, đừng đuổi việc tôi mà...
Minna, đây là Hoàng Diệc Phong nhé!..
---------------------------------------Enjoy -------------------------
Sáng sớm thức dậy, Lan Yên vào bếp hì hục nấu cơm....Cô cảm thấy cơn mệt mỏi cứ không ngừng tra tấn mình. Do đêm qua mất ngủ ... Đang rán trứng Lan Yên nghe thấy tiếng Bác Ba từ ngoài vọng vào :
-Chà,con bé này dậy sớm quá!
Lan Yên ngoảnh lại nhìn nở nụ cười tươi rói...
Bác Ba gíup con nhóc bày biện thức ăn rồi bảo Lan Yên lên phòng gọi cậu chủ xuống dùng bữa sáng...
Nghe thấy hai tiếng "cậu chủ" Lan Yên rùng mình ,mặt thất thần nghĩ đến chuyện tối qua... Cô nghĩ "Cậu chủ mà nhìn thấy cô rồi nổi giận đuổi việc cô thì toi . Thời buổi này, kiếm được một công việc ổn định k hề dễ....không đc ,nhất định không được lên" ....
Cô bé vội nói với Bác Ba cứ để mình làm nốt việc còn Bác lên gọi cậu chủ nhưng Bác ấy một mực khăng khăng không chịu mà chỉ giảng giải cho cô. Đại ý là cô mới vào phải tập làm quen với công việc nên không cho cô làm bếp nữa ... Bác ấy muốn Lan Yên gọi cậu chủ cho quen tránh để sau này gây phiền phức vì cậu chủ rất khó tính...
Cô cứng họng không dám cãi lại đành nhăn nhó đi lên lầu ..Vừa đi, mặt cô vừa xịu mặt xuống đau khổ lê từng bước đến phòng của Diệc Phong, lòng thầm cầu trời , khấn phật....Đứng trước cánh cửa phòng anh mà cô run bần bật nghĩ đến cảnh anh nhìn thấy cô sẽ đánh cho cô một trận rồi đuổi việc...
Cô dựa lưng vào cửa phòng anh.. đếm sọc vằn trên chiếc áo chằng chịt kẻ đen, kẻ trắng của mình miệng lẩm nhẩm
" gõ , không gõ, gõ ,không gõ ,gõ, không gõ. ....." ..
Thế rồi kèm theo tiếng cạch cửa là một lực kéo khiến cô mất thăng bằng... Chỉ kịp " Á "lên một tiếng rồi quơ quằng lung tung tìm chỗ bám...Tim cô như sắp vỡ tan khi mặt cách sàn nhà 5 cm nữa...
Cả người cô như được giữ lại... Hồn phách Lan Yên bây giờ bay lả tả , mặt tái nhợt không còn thần khí...
Tình thế bây giờ là Lan Yên tóm lấy vai Diệc Phong mặt đang chuẩn bị hôn đất, còn anh thì ôm ngang eo cô ,bị cô kéo theo nên hơi cúi người xuống .....
Thấy mình đang đỡ một con nhỏ Ôsin ,lại còn bị nó túm cổ kéo xuống , ánh mắt anh lộ rõ vẻ chán nản , khinh thường. Anh lạnh lùng buông tay ôm ngang thắt lưng cô nhóc ra rồi đứng thẳng dậy , không chút để tâm đến lại còn tỏ vẻ cảm thấy cô cực kì dơ bẩn khiến anh không muốn động tay vào.
Bị anh buông bỏ khiến cô mất trọng tâm mà tiếp tục rơi xuống. Cái thân nhỏ bé của cô bị tiếp đất toàn diện , đau ê ẩm.... Lan Yên suýt xoa kêu " Ai da " một tiếng. Cảm giác như xương cốt toàn thân muốn gãy ra thành từng mảnh.
Cô thầm chửi rủa cái tên chết tiệt nào đã đỡ cô rồi mà lại còn nhẫn tâm quăng cô xuống. Tâm can như vậy không phải bị chó tha mất thì cũng là tâm địa xúc sinh, là động vật máu lạnh. Tên này chắc không được giáo dục đàng hoàng , không phải ăn cướp ăn trộm thì cũng không phải loại tốt đẹp, hay ho gì.
Trong đầu cô trào phúng ra một tràng dài các kí tự chửi người .... Thứ lỗi, từ ngữ mà cô dùng không được lễ phép cho lắm. Rất may là cô còn chưa có nói ra khỏi miệng câu nào vì cái khuôn mặt đẹp mã của cậu chủ nhà cô đang lù lù ngay trước mắt.
Đẹp thì công nhận có đẹp nhưng nó đủ để hù chết trái tim bé nhỏ của cô ngay thời khắc này. Điệu bộ đằng đằng sát khí , mặt lạnh như tiền của anh làm cô nổi da gà, chỉ muốn bật dậy co cẳng chạy một mạch. Thực sự là giật mình...
Cái kiểu anh nhìn kiêu phát gớm... Ai đời làm người ta ngã mà còn thờ ơ như chẳng liên quan.... Không những vậy mà còn hai tay đút túi quần , giở giọng điệu quát nạt cô..
-Lại làm cái trò gì vậy? -Diệc Phong nói mặt tỏ đôi chút khó chịu.
Lan Yên cảm thấy có một luồng khí lạnh phả vào mặt, bao dũng khí vừa nãy chửi người hùng hùng hổ hổ của cô bây giờ biến đâu hết. Đương nhiên cô phải chịu nép vế thôi vì cô còn muốn giữ cái miếng cơm của mình, công việc dễ dàng như vậy sao có thể để dễ dàng tuột mất chứ...
Cô đứng dậy xoa xoa cái mông vừa nở hoa của mình. Cất giọng trả lời không biết vì sợ hay là vì đau mà câu cú trở nên ấp a ấp úng.
-Tôi ..định lên gọi cậu xuống ăn sáng..... nhưng... sợ cậu vì chuyện tối qua....cậu đuổi việc tôi nên tôi mới không giám gõ cửa... -Lan Yên cúi gằm mặt xuống nói lí nhí trông rất đáng yêu nhưng vào trong tầm mắt ai kia thì lại rất đáng khinh thường.
- Thế là lỗi do tôi à? -Giọng nói đều đều , không nóng , không lạnh của anh làm cô sợ đến súyt khóc... Bây giờ cô mới khẳng định là mình rất rất sợ anh... Không! chính xác là sợ anh đuổi việc..
- Cậu đừng nói như vậy oan cho tôi lắm....Tôi đâu có biết là cậu sẽ mở cửa phòng....
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, anh chỉ thấy lòng tràn đầy chán ghét. Mới sáng sớm ra đã gặp phiền phức không đáng có này...
Anh nhíu mi tâm lại để lộ rõ ra tia tức giận. Mặt chốc chốc u ám đến đáng sợ. Anh cất giọng lạnh băng , chỉ tay vào mặt cô rồi hướng về phía cầu thang dưới lầu
- Cô , biến ngay cho tôi!!
Câu nói này của anh khiến người cô run rẩy , sống lưng bỗng chốc lạnh toát. Cô cúi đầu vâng vâng , dạ dạ rồi quay người chạy như ma đuổi. Lan Yên không muốn đắc tội gì với anh nữa. Cô thầm toát mồ hôi hột, trong đầu nghĩ chắc phen này lành ít , giữ nhiều ...
Bước xuống nhà, Diệc Phong ngồi xuống bàn ăn không nói không dằn môt câu nào . Từ đầu đến cuối đều trưng khuôn mặt lạnh băng , tỏa sát khí rợn người , đến một ánh mắt thiện cảm cũng không có. Diệc Phong không thèm liếc cô một cái nào , anh đang cầm một tờ báo trên tay yên lặng đọc.
Dù vậy nhưng Lan Yên vẫn thấy nhiệt độ trong phòng ăn giảm xuống đến 0 độ. Cô len lén đưa mắt nhìn anh, cảm tưởng tờ báo trong tay anh sẽ bị xuyên thủng dưới con ngươi sắc nhọn của anh.
Cô đang bê bát canh nóng lại gần Diệc Phong ,người run run sợ sệt như sợ anh sẽ ăn thịt cô. Khi đến một khoảng cách khá gần , đang chuẩn bị đặt chén canh bốc khoí nghi ngút xuống bàn thì Diệc Phong đột nhiên lật tờ báo , hơi chuyển tư thế ngồi một chút khiến cô giật mình mà làm đổ cả bát canh lênh láng ra bàn. Tay cô cũng truyền đến cơn bỏng rát.
Anh ngẩng đầu,rất tức giận gầm lên từng chữ
- Rốt cục cô có biết làm việc không hả? - kèm theo đó là tiếng đẹt mạnh một cái do anh ném quyển báo lên bàn.
- Thật sự xin lỗi.... tôi không cố ý!- Cô sợ xanh mặt vội cúi xuống xin lỗi... cha nó, ngày hôm nay công việc chẳng thuận lợi gì cả !
Chắc do Diệp Phong quát quá to khiến Bác Ba và Bác Trần cũng hớt hải chạy ra... Chỉ thấy anh đang bực tức phóng tầm mắt về phía cô , còn Lan Yên đang run lên vì sợ. Bác Ba bỗng vội vã đến chỗ Lan Yên lật cái bát trong suốt bằng thủy tinh lên, túm lấy tay cô nhóc hốt hoảng nói :
-Yên Yên, tay cháu bị bỏng rồi,sao lại bất cẩn vậy chứ?
Bác Trần vội kéo cô vào trong nhà bếp ,đưa tay vặn vòi nước rồi dí tay cô nhóc vào đó...Làn nước mát lạnh chảy qua khiến da cô đỏ lên ,một lúc sau xuất hiện những nốt bỏng nước vừa đau, vừa xót.
- Đau lắm không ?? Lát nữa ta sẽ thoa thuốc cho cháu. - Bác Trần nhẹ nhàng thổi nhẹ vào chỗ bị thương của cô rồi ân cần hỏi.
- Cháu .. cảm ơn! - Cô vừa đau vừa sợ , mắt đã sớm bị nhòe đi bởi một màng nước .
- Sao cháu lại bất cẩn vậy? Nghe vẻ cậu chủ rất tức giận.... - Bác Trần nhỏ giọng hỏi , Lan Yên càng cuống lên.
Cô quay người ra khỏi phòng bếp, đến phòng ăn , cô thấy Diệc Phong khoanh hai tay trước ngực nhìn bữa sáng của mình bị tiểu quỷ nhà cô phá hỏng , mặt vẫn lãnh đạm đến kinh người.Cô tiến đến gần chỗ Bác Ba mà cùng lau dọn bàn ăn . Bác Trần cũng từ phòng bếp đi ra.
- Cô , chính thức bị sa thải! dọn ra khỏi đây trong ngày hôm nay cho tôi.- Giọng anh lạnh lùng cất lên . Điều cô không muốn xảy ra nhất cũng xảy ra... Sao số cô lại đen dữ..
Nghe xong câu này, ngay lập tức cả Bác Ba và Bác Trần đều lên tiếng xin cho cô
- Cậu chủ đừng đuổi con bé mà! Nể tình nó trẻ người non dạ , chưa có kinh nghiệm làm việc mà tha cho nó! - bác Ba nói. Ngay lập tức bác Trần cũng xen vào
- Phải , Phải... thiếu gia hãy thương tình con bé là trẻ mồ côi đừng đuổi nó!
Diệc Phong không để vào tai lời nói của hai người.Anh vốn cũng k thích Lan Yên. Cho đi càng khuất mắt.
- Tôi không nói lại lần hai. -Anh nói , đập bàn mạnh một cái rồi quay đi.
Thời điểm này, Lan Yên mới ý thức được mình bị đuổi việc. Cô lao nhanh như bay đến, dùng hai tay, hai chân mà níu chặt lấy Diệc Phong như một con khỉ leo cây. Anh giật mình ngay lập tức có phản ứng.
Cô nhóc bỗng òa khóc nức nở:
-Cậu chủ, ...tôi.. xin lỗi.. Là do tôi..hức...sơ ý,cậu đừng ..hức...đuổi việc tôi mà... tôi hứa lần sau.. tôi sẽ làm tốt!! Xin cậu đấy!
Anh cảm thấy rất khó chịu khi bị cô bám víu như vậy. Diệc Phong tức giận quát lên một câu
- Cô mau buông ra! - Quát nạt như vậy nhưng cô không buông anh ra còn giữ chặt hơn. Cô biết mình buông ra thể nào cũng vẫn bị đuổi việc.. . Anh gầm lên tức tối dùng sức đẩy cô ra xa mình. Anh thấy cô thật dơ bẩn!
Lan Yên sống chết không chịu , nhất quyết kêu gào thảm thiết , anh không làm cách nào mà lôi được con đỉa này ra khỏi người mình. Rốt cục thì cũng không đuổi việc cô và cho cô một cơ hội.
- Thôi được rồi! Mau buông tôi ra, nếu k tôi sẽ cho cô ra khỏi đây ngay lập tức! - Anh sắp ngạt thở do bị tiểu yêu nhà cô ôm quá chặt.
Lan Yên nghe được câu này nín khóc hẳn , cô nới lỏng tay ,trượt xuống khỏi thân hình cao lớn của anh , mặt xuất hiện vài tia hồng. Anh ngay lập tức ném cô xuống mặt đất với một lực rất mạnh. Bác Ba và Bác Trần bên cạnh nhìn cũng thấy toát mồ hôi, cảm thấy tội nghiệp cho con bé.
- Tốt nhất từ nay trở đi, đừng làm tôi khó chịu -Được trả tự do, anh bực mình gắt , tay chỉ thẳng vào mặt cô rồi phủi quần áo rồi đi thẳng...
Lan Yên run như cày sấy, bây giờ mới để ý, mảng da phồng rộp ở tay mình đã bị trầy ra do lúc nãy nhảy lên giằng co với anh... Bác Ba với Bác Trần vội chạy lại đỡ cô dậy. Thấy Lan Yên thuyết phục được cậu chủ họ cũng thấy rất vui nhưng thấy thương đứa trẻ khờ này quá.
Bị ném vậy tin chắc sẽ rất đau... Hai người lập tức kéo Lan Yên xuống sofa hỏi han , thoa thuốc rồi lấy băng gạc băng bó cẩn thận lại vết thương cho cô....
Lan Yên chỉ gượng cười lắc đầu ý không sao nhưng thực chất cô đau chết đi đc.
- Ngã như vậy mà giữ được bát cơm thì có đáng gì. Cháu k có sao hết á... - Cô cười hì hì
Tại sân trường đại học Ngoại thương Hà Nội
- Lan Yên ...!!! chờ mình với!!! ... -Cô nhóc chợt quay lại khi nghe tiếng gọi quen thuộc của cô bạn thân.
Từ trong đám đông đi ra là Khả Ngân ..Cô mặc chiếc áo khoác màu sữa vỡi những dải lông vũ mềm mượt quanh mũ và quanh cổ áo nhìn rất dịu dàng..chiếc khăn len màu hồng phấn làm khuôn mặt cô nàng thêm khả ái biết bao nhiêu... kết hợp với quần legging đen và một đôi dày thể thao màu xám xanh khiến Khả Ngân nhìn rất năng động và dễ thương. Ngân đến chỗ Lan Yên ôm chầm lấy cô nhóc giọng đầy trách móc:
-Tiểu bảo bối,sao hôm qua không gọi điện cho mình,làm mình nhớ cậu chết mất...Công việc mới ổn không? Không ai bắt nạt cậu đấy chứ?? Cậu ngủ có đúng giờ không? Ăn có đủ bữa không?Đi ngủ có đắp chăn cẩn thận không?.....vân vân và mây mây..
-Mình ổn mà,mọi thứ đều rất tốt..hôm qua do điện thoại mình hết tiền nên chưa gọi dc cho cậu..mình xin lỗi nhé!! -Lan Yên cố gắng cười với Khả Ngân như không có chuyện gì xảy ra, Giấu đi nỗi sợ hãi về cậu chủ khó tính của cô.
- Chúng ta đi thôi ....
- Á đau..... -Khả Ngân vừa nắm tay Lan Yên , vừa lôi đi thì con nhóc nhăn mặt kêu oai oái...Khả Ngân nhìn xuống thấy tay Lan Yên bị băng bó thê thảm xót xa hỏi..
- Cậu sao đây??? Sao vừa mới xa mình mà đã bị thương thế này rồi...
- Mình làm bếp bất cẩn bị bỏng ý mà....không sao đâu..hì hì.
-Còn cười đuợc à? Đau lắm đúng không ? Cậu chẳng cẩn thận gì cả.
Lan Yên cười nhẹ khoác vai Khả Ngân nói.....
- Thôi không sao mà. xíu tan học đi uống cafe , mình mời.
- Được thôi.... lâu rồi không dc uống cafe cùng cậu. Mới vào làm mà đá được lãnh lương rồi à..
- Hì... Bí mật. - cô giơ ngón trỏ lên miệng cười
Hai cô nàng vui vẻ nói cười tung tăng vào lớp... Bắt đầu một ngày học đầy thú vị...
---------------------------------------------------------------------- End chap2---------------------------------------------- vote cho truyện mình nhiều hơn nữa nhé!.. Arigatou gozaimasu!!!
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
75 chương
66 chương
40 chương