Sự đe dọa của Nguyệt Vy giống như một câu chuyện đùa cợt nhạt nhẽo, với hắn, Nguyệt Vy bây giờ giống như một con mèo con bị dồn vào đường cùng, nổi giận xù lông giơ vuốt dọa dầm vậy. Nói sao nhỉ? Cũng đáng yêu đấy. Hàn bật cười, dịu dàng hỏi: "Kiện anh tội gì nào? Nói anh nghe thử ?" Cái giọng điệu ngả ngớn này vào tai Nguyệt Vy không khác nào đanh châm biếm coi thường. Cô biết hắn đang xem thường cô, một cô gái không tiền tài địa vị như cô đấu với hắn chẳng khác nào trứng chọi đá, uổng công phí sức. Cô biết, trong cái xã hội biến chất vì đồng tiền này, sự công bằng và trong sạch dường như rất xa vời với những người thấp cổ bé họng như cô. Bây giờ nếu kiện hằn, thì sao? Đúng như hắn nói. Chỉ với đoạn video mờ nhạt không thấy rõ mặt hãn này, nào thể kết tội hằn. Hơn thế nữa, Nguyệt Vy làm sao có thể tuyệt tình đến mức đi kiện hãn. Mà có như thế thì sẽ thế nào? Sau cùng người chịu thiệt cũng là cổ? Rồi ai cũng biết cô đã bị làm nhục, mẹ cô sống một đời trong túi nhục tăm tối, và cô cũng không khác là bao. Nhưng Hoàng Phong, hán sẽ không như vậy, rồi sẽ quang minh chính đại ra khỏi tòa án, trở về cuộc sống cao sang vốn có. Càng nghĩ, Nguyệt Vy càng cảm thấy căm hờn tủi nhục. “Anh...!anh..." Cô giận đến run người, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên câu. “Ừm. Anh đây" Hoàng Phong ngả ngớn đáp: "Anh đang nghe đây. Bé nói đi, kiện anh tội gì nào? Cưỡng hiếp chăng?" Hắn cười khẽ khàng, nhưng hết sức âm hiểm, ngập tràn sự tức giận trong giọng nói: “Ồ, sau đó thì sao? Anh sẽ ở tù, còn bé sẽ như thế nào nhỉ? Bé nghĩ xem, anh sẽ bị bỏ tù sao chỉ vì một đoạn clip mờ nhạt này sao? Nguyệt Vy ơi, sao em lại đơn thuần như thế nhỉ? Em nghĩ thế giới này rạch ròi đơn giản như thế sao? Thế giới này nếu cái gì cũng rạch ròi phân rõ trắng đen thì đâu có cái gọi là oan ức là uất hận. Nhiều người vẫn đang chịu đủ kiếp nhân sinh khốn khổ, nhiều người vẫn đang đau lòng cam chịu vì những nỗi quân bách không nói nên câu Cuộc đời cô, hai mươi năm xuân xanh êm đẹp, chỉ vì một cái tên Hoàng Phong mà cuộc sống bằng xáo trộn đảo lộn cả lên. Hãn không từ thủ đoạn nào ép buộc cô chia tay với Quốc Anh, không chút do dự đem người đàn ông có yêu tha thiết cách xa cô cả ngàn cây số, không biết nơi đầu, không biết phương nào. Chỉ biết là rất xa, xa đến nỗi Nguyệt Vy có cảm giác cả đời này sẽ không gặp lại. Nhưng đâu chỉ dừng lại ở đó, hãn còn cưỡng đoạt cô, dùng trăm phương ngàn kế trói buộc cô bên cạnh. Không ít lần, Nguyệt Vy cố gắng chấp nhận nhưng Hoàng Phong quá độc đoán quả đáng sợ, khiến cô chỉ muốn rời xa. Hơn thế nữa, cô không muốn một ai biết được mối quan hệ giữa cô và Hoàng Phong. Cô không yêu hắn, nên chả muốn dính líu gì đến hắn, càng không muốn vì hắn mà cô phải mang trên mình những cái tên khó nghe. Sẽ thế nào, nếu Thiên An biết cô là người đã khiến chị gái cô ta bị hoãn hôn lễ. Sẽ thế nào, nếu người ta cho rằng cô vị tiền vì địa vị mà ở bên Hoàng Phong. Nếu có nguyện ý ở bên hằn, thi bất kể ai nói gì cũng không quan trọng, nhưng nếu không yêu hà tất gì phải khiến bản thân khổ sở trong những thị phi không đáng có. Vậy thì...!Chỉ còn một cách mà thôi. Cô sẽ tìm cách rời đi. Cô không thể sống cuộc sống này mãi được. Ở bên hàn, một năm hay một ngày đối với cô đều là cực hình. Qua chuyện lần này, chiếc đĩa CD bệnh hoạn kia đã nói lên tất cả, Hoàng Phong là kẻ đáng sợ biến thái hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì? Hắn gượng ép cô ở bên cạnh một cách dã man, thì ngày mà hãn rời bỏ co cũng tàn nhẫn không kém. Một người đàn ông điên cuồng cổ chấp như thể có thể khiến những cô gái khác si mê nhưng với Nguyệt Vy thì không Bây giờ người có thể giúp cô duy chỉ còn một người...! Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, Nguyệt Vy ngay lập tức sang biệt thự tìm Hoàng Kim Ánh. Lúc cô sang, Kim Ảnh vừa ăn cơm xong, nhìn thấy cô mặt mày hớt hạ hớt hải thì vội vàng hỏi: “Vy, có chuyện gì hả con?” Bà đứng lên, nhanh chóng lại gần chỗ Nguyệt Vy, xung quanh còn có một vài người giúp việc, nên bà nằm tay Nguyệt Vy đi thẳng lên phòng ngú. Vừa vào phòng, Nguyệt Vy đã không kìm được mà khóc nấc lên. Cô cầm chiếc đĩa CD trên tay run lẩy bẩy. Cô chẳng dám để nó ở nhà, sợ rằng lỡ như mẹ cô thấy được thì ...! Nghĩ đến đây, lòng Nguyệt Vy rối bời, cô ấm ức cần môi, khóc đến đau lòng thương tâm. Hoàng Kim Ảnh nhìn bộ dạng ủy khuất của Nguyệt Vy đã đoán được hai ba phần câu chuyện. Chỉ là đến khi nghe Nguyệt Vy nói hết sự tình cũng không kìm được sự kinh ngạc, hoảng hốt. Sự điên cuồng của Hoàng Phong so với Hoàng Phước chỉ có hơn chứ không kém. "Nguyệt Vy, nghe dì, không khóc nữa. không khóc nữa. Việc của con bây giờ là nghĩ cách giải quyết vấn đề. Con hiểu không. Khóc không giải quyết được điều gì cả." Hoàng Kim Ảnh cũng rối cả lên, nhìn Nguyệt Vy khóc càng thêm khó xử. Bà lấy khăn giấy lau nước mắt cho Nguyệt Vy, con bé này quả nhiên bị con trai bà dọa đến hoảng loạn. Khóc đến mức hai mấy sưng đỏ lên. Hoàng Phong con trai bà thích nói không biết là phúc hay họa. Hoàng Phong tính cách ngang ngược, phách lối lại cổ chấp như vậy thế nào cũng làm khổ Nguyệt Vy. Một cô bé ngoan ngoãn hiền lành thể này rốt cuộc vì cớ gì lại dây vào con trai của bà. Nếu như nó thích Hoàng Phong thì mọi chuyện đã tốt, đành rằng con bé ngoài sợ hãi lại chẳng cảm tình gì với Hoàng Phong mới sinh chuyện. “Nguyệt Vy, nghe dì, chuyển vào ký túc xá trường đi con." Câu nói của Kim Ánh làm Nguyệt Vy lập tức ngừng khóc, cô ngày ngô nhìn bà, run run hỏi: "Nhưng mà dì ơi...! Hoàng Kim Ảnh không đợi cô nói hết đã ngắt lời. "Không nhưng nhị gì nữa. Dì hỏi con, kí túc xá trường con khép kín năm trong khuôn viên trường luôn đúng không?” Nguyệt Vy ho nhẹ vài tiếng, cô thút thít: "Vâng ạ. Nhưng mà ở đó thì cậu chủ vận tìm được. Bà thở dài, bất mãn nói: "Ngốc ạ. Khờ lầm. Tìm được thì sao mà không tìm được thì thế nào? Con học xong trên lớp thì trở về kí túc xá, đừng có ra ra khỏi phạm vi trường học là được. Nguyệt Vy nghe vậy, đầu óc không khỏi mù mờ. "Vậy...!con phải trốn đến bao giờ? Còn mẹ con...! Kim Ánh nhẹ giọng khuyên: "Thì tới đầu hay tới đó. Bác không có ý gì khác nhưng mà Vy này, con nghĩ Hoàng Phong sẽ cố chấp đến bao lâu? Con cảm thấy nó có thật lòng yêu con không?" Nguyệt Vy lắc đầu, ấp úng nói: “Con...!không biết." Hoàng Kim Ảnh cau mày. "Sao lại không biết? Tình cảm của Hoàng Phong dành cho con, con phải là người biết rõ. Lẽ nào không phân biệt được nó thật lòng yêu con hay là hứng thú nhất thời sao?" Nguyệt Vy mim môi, củi đầu không biết nói gì. Chuyện này đối với cô hết sức mờ mịt. Cô thực sự không cảm nhận được một chút tình yêu nào từ phía Hoàng Phong, hắn luôn uy hiếp cô, còn hay nóng giận khi dễ cô, làm gì có người đàn ông nào lạ đối đãi với người con gái mình yêu như vậy? Nhưng mà nếu không yêu tại sao lại luôn cố chấp giữ cô bên mình. Cảm nhận của Nguyệt Vy là “Con không cảm thấy cậu chủ không yêu con, lúc nào cũng ức hiếp khi dễ con, đối đãi giống như vật sở hữu. Hoàng Kim Ánh nén lại một tiếng thở dài, bà trầm ngâm: “Nếu đúng như con nói thì dần dần nó sẽ hết hứng thú với con, cảm giác, xúc cảm thì dễ dàng phai nhạt, nhưng tình cảm thì không phải như vậy đâu? Vậy nên nếu như Hoàng Phong nó thật sự yêu con thì e rằng cả đời này con có trấn cũng không thoát Hoàng Phong nó độc đoán và cố chấp vô cùng. Có lẽ điều này con cũng biết.".