bình tĩnh mỉm cười hòa nhã nhưng trong lòng thì đang thì nhau gào thét. Chi nhìn ánh mắt của Hoàng Phong thôi đã khiến các cô gái này như muốn xỉu đến nơi rồi. Ngón tay còn đẹp đến mức không thể kháng cự, chiếc dây chuyền trên tay Hoàng Phong như vật trang trí tăng thêm sự mỹ lệ cho đôi bàn tay của hắn. Hoàng Phong đứng sau lưng Nguyệt Vy, vì hắn cao hơn cô rất nhiều nên phải cúi người xuống mới đeo được dây chuyền cho cô. Dáng vẻ này ở góc độ nào cũng cảm thấy Hoàng Phong như đang che chở Nguyệt Vy trong lòng. Mặt hắn kể sát bên gáy cô, hơi thở đều đặn phả lên tại cô, Nguyệt Vy không nhịn được mà rụt người lại. Tây hàn bất ngờ giữ eo cô, xoay người cô về phía hần, ánh mắt Hoàng Phong dừng trước sợi dây chuyển trước ngực Nguyệt Vy, mỗi khẽ cong lên: "Rất đẹp." Hắn lại hỏi: “Thích không?" Nguyệt Vy căn bản còn không nhìn thấy sợi dây chuyển trông như thế nào nhưng cũng ngoan ngoãn thốt ra một từ: “Thích Hắn có vẻ rất hài lòng, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô, vuốt nhẹ như đang xoa xoa bộ lông của thú cưng. Cảm giác của cô chính là như thế đấy. Hắn tặng dây chuyền cho cô cũng không thèm hỏi cô một cầu, cứ thế mà đeo lên người cô, xong xuôi mới hỏi một câu: "Thích không?" Cô có thể nói không sao? không thể. Trăm ngàn lần không thể. Cô chỉ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, vì mẹ cô, vì Quốc Anh nữa. Tự nhủ rằng một năm thôi, một năm thôi sẽ kết thúc Nguyệt Vy lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Chỉ mong sao, năm nay sẽ trôi nhanh một chút. Đến lúc ra trường, cô và mẹ sẽ rời khỏi đây bắt đầu một cuộc sống mới. Bình luận của chương này , 1 Xem toàn bộ s Thường (0) Màn đêm buông xuống. Bầu trời tối đen chỉ le lói vài ngôi sao nhỏ nhắn, ánh sáng hiu hắt đến đáng thương. Hoàng Phong không biết đi đâu. Trong biệt thự chỉ còn lại mình Nguyệt Vy. Cô vừa làm bài tập xong, đồng hồ đã điểm 8 giờ đúng. Ban công gió lộng, dập dìu trong ánh đèn nhàn nhạt. Gió đêm nhè nhẹ lướt qua trên chiếc áo phong Phong ở bên, cô có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái phanh, Nguyệt Vy khẽ co người lại. Không có Hoàng đến lạ kỳ. Chỉ là nhìn màn hình điện thoại tối đen, Nguyệt Vy không kìm lòng được mà thở dài một tiếng. Quốc Anh vẫn không hồi đáp lại tin nhắn của cô. Nguyệt Vy thực sự mệt mỏi, cô rất nhớ anh, nhớ vô cùng, nhớ đến đau lòng. Ngày đó trên sân thượng với ánh nắng ban mai rực rỡ với bầu trời quang mây cao xanh, anh và cô ở bên nhau, vai kề vai, má kề má. Anh trao cho cô chiếc lắc tay màu trắng bạc, dặn dò cô “chỉ khi em khỏe mạnh, anh mới yên tâm", yên tâm...!để đi xa. Nguyệt Vy thật sự vẫn không thể chấp nhận được sự thật là Quốc Anh đã rời bỏ cô không một lời từ biệt. Lần đầu tiên Nguyệt Vy biết yêu, lần đầu tiên yêu sâu đậm một người và cũng lần đầu tiên cô nằm trải được vị đắng chát bùi ngùi của chia ly. Nguyệt Vy nhớ Quốc Anh nhiều bao nhiêu thì lại trách anh nhiều bấy nhiêu? Trách anh ra đi không một một lời giả từ Trách anh chia tay không cho cô một lý do. Trách anh chia tay trong câm lặng lạnh lùng tàn nhẫn để lại mối day dứt trong lòng cô. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net Cứ chìm đắm trong đồng cảm xúc hỗn độn mà Nguyệt Vy chẳng hề hay biết rằng lúc này đây Hoàng Phong đang ở sau cô từ lúc nào. Cô cứ yên lặng rơi nước mắt, cầm chặt điện thoại trong tay mà ngây ngốc nhìn, từng giọt nước mặn chặt lăn dài trên gò má rồi trượt dài xuống bờ môi run rầy. Hoàng Phong chưa từng thấy cô gái nào khóc đến đáng thương như vậy? Cũng chưa bao giờ có cảm giác đau lòng khi nhìn thấy nước mắt của một người như thế Hắn cất bước đến gần Nguyệt Vy đứng trước mặt cô rồi chẳng nói chẳng rằng bế bổng cô lên. Nguyệt Vy giật mình đến mức thét lên một tiếng. Cô còn tưởng trộm vào nhà, nhưng rồi mùi bạc hà khoan khoái lan tràn quanh mũi khiến Nguyệt Vy nhận ra Hoàng Phong. Hơi thở hắn nặng nề trầm bên tại cô, Nguyệt Vy còn nghe thấy cả tiếng tim hắn đập một cách mạnh mẽ. Hắn bế cô đi vào phòng, đặt Nguyệt Vy ngồi xuống giường. Ảnh đèn sáng trưng hắt lên khuôn mặt trắng nõn đầm đìa nước mắt của cô, đôi mắt cô ngập tràn nỗi bị thương xen lẫn khiếp sợ. Cô không dám nhìn hắn, vội vội vàng vàng quét tay lau đi nước mắt. Hoàng Phong nhìn thấy hành động chột dạ đẩy sợ hãi của cô, trên mặt hắn hiện lên vẻ xót xa buồn bã, ngón tay hắn chạm lên da thịt non mềm lau đi những giọt nước mắt trong veo, giọng hẳn nhẹ nhàng du dương như tiếng đàn violon: “Em đừng sợ tôi như thế, có được không?" Nguyệt Vy không trả lời, hắn dịu dàng nắm lấy tay cô, đưa lên má mình để cô chạm vào khuôn mặt hắn, Nguyệt Vy có chút lúng túng muốn rút tay về hắn lại giữ chặt. "Nguyêt Vy à..." Hắn gọi tên cô, thật trìu mến cũng thật dịu dàng, tiếng gọi khiến người ta rung động đến tận cam, vừa tha thiết lại day dứt triền miên khiến Nguyệt Vy có cảm giác những điều hắn sắp nói rất quan trọng. Thật lâu sau đó, khi không gian căn phòng đang ngập trong sự im lặng yên ắng hắn mới cất lời: “Tôi yêu em. Rất yêu em." Ngừng một lúc, hắn tha thiết nhìn cô, giọng hắn rất trầm ấm khiến Nguyệt Vy có chút mê muội: "Nguyệt Vy, em không thể hình dung nổi tôi yêu em nhiều như thể nào đâu? Em chỉ ở bên cạnh Quốc Anh ba năm đã em yêu hắn nhiều như vậy. Vậy em thử nghĩ xem, tôi ở bên em hơn gần 15 năm, yêu em hơn 10 năm thì tình cảm của tôi dành cho em phải sâu nặng đến mức nào?...! Nguyệt Vy nhất thời kinh hãi. Cảm giác như ai cầm búa nên vào ngực liên tiếp. Cô không biết phải nói gì, lúng túng cúi đầu cắn môi dưới. Đây là lần đầu tiên hắn nói những lời này với có. So với việc ép cô ở bên cạnh hắn thì việc này còn kinh khủng hơn ngàn lần. Hãn nâng cắm cô lên, buộc cô nhìn vào ánh mắt nhuốm màu buồn bã của hắn: “Tôi biết, tôi biết em ghét tôi nhiều lắm cũng hận tôi vô cùng. Nhưng mà Vy à, tôi chỉ là vì yêu em, vì muốn ở bên cạnh em mới phải ép buộc em như vậy. Em rất khó chịu có đúng không? Rất mệt mỏi có phải không? Nhưng mà, Vy. em nhìn xem, có phải một mình em khó chịu, một mình em mệt mỏi thôi không?” Hắn nói tiếp, cầm chặt tay cô như sợ vuột mắt rồi áp chặt vào lồng ngực hắn: "ở đây rất đau. Đau lắm. Em có biết không?" “Tôi cũng khó chịu cũng mệt mỏi. Tôi làm sao có thể đôi mắt căm ghét đó, làm sao có thể vui vẻ được khi em luôn ở bên cạnh tôi mà lại khóc vì một người đàn muốn làm em cười, muốn khiến em cam tâm tình thoải mái được khi người tôi yêu luôn nhìn tôi bằng ông khác, tôi cũng là người có trái tim, cũng biết đau cũng biết buồn mà Vy, tôi muốn làm những điều tốt đẹp để cho em vui, muốn nẩu những món ăn cho em, nguyện ở bên cạnh tôi." Hắn ngừng một chút, nắm lấy đôi bàn tay cô bao lấy gò má hắn, giọng hắn thành khẩn: "Em có thể thử cảm nhận tình yêu của tôi một chút, có được không? Hãy thử buông bỏ sự ghét bỏ của em, vui vẻ ở bên cạnh tôi có được không? Vy à. em có thể hạ mình một chút thêm một chút không một chút nữa thôi...!để yêu tôi như cách em đã từng yêu ai đó, có được không em?" Tình yêu đôi khi rất khó nói, cũng khó hình dung. Rõ ràng cũng chỉ là tình cảm giữa người với người mà thôi, thế nhưng lại khiến sự tình nhân sinh quá đỗi phức tạp. Yêu và được yêu là hạnh phúc, phải chăng là vậy? Hoàng Phong yêu cô, hắn đang hạnh phúc chăng? Nguyệt Vy là người mà Hoàng Phong yêu đến điện dại, cô cũng đang hạnh phúc chăng? Không phải. Hoàn toàn không - Tôi...!thực sự không làm được." Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức phải hết sức im lặng mới nghe thấy. Rõ ràng hắn cũng đã lường trước câu trả lời của cô. Nhưng vẫn không tránh được cảm giác hụt hẫng thất vọng. Đây lòng cuộn lên từng cơn sóng mãnh liệt, đánh thẳng vào lòng tự tôn kiêu ngạo của hắn. Thì ra...!trên đời cũng có một thứ mà hắn không nằm bắt được. Thì ra trên đời cũng có một cô gái khiến hắn yêu điên dại nhưng chẳng cam tâm ở bên cạnh hån. Thế nhưng hắn chẳng cam lòng, “Một năm...!một năm sau...! câu trả lời của em sẽ khác." Hắn nói như khẳng định, nhưng chẳng biết mình lấy đâu ra can đảm để khẳng định như vậy. Nguyệt Vy thấy Hoàng Phong cứ kiên quyết cô đành lên tiếng: “Tôi sẽ " Ngón tay hắn đã đặt trên môi cô, ngăn chặn những lời sắp thốt ra, hắn nói: “Em đừng nói gì nữa. Đợi khi thời hạn một năm kết thúc, khi đó tôi muốn nghe đáp án của em. Còn bây giờ, xin em, ở bên cạnh tôi là đủ rồi.” Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường "Nằm xuống nào" Nguyệt Vy nghe theo lời hắn, từ từ ngà lưng xuống, Động tác của Hoàng Phong hết sức nhẹ nhàng, giúp cô sửa lại chiếc gối thật ngay ngắn, một tay đặt nhẹ trên đầu cô, một tay kéo chăn lên che kín ngực, hắn củi người chạm nhẹ môi lên trán cô, dịu dàng nói: “Ngoan. Ngủ đi." Thanh âm của hắn mang theo sự khắc khoải như đang kìm nén điều gì. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng buồn bã trầm tĩnh này của hắn trong lòng vừa lo lắng lại có chút mở mit suy tư. Hoàng Phong vuốt nhẹ mái tóc cô một lần nữa, cũng không nhìn cô âu yếm như mọi khi mà lập tức đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng, giống như đang làng tránh điều gì. Lúc này đây, Nguyệt Vy đưa tay chạm nhẹ lên trần, một giọt nước nóng hồi thấm ướt ngón tay cô. .