Cậu Chủ Đợi Một Chút
Chương 65 : Ngoại truyện
1.
Tiêu Đình và Tuệ Đường kết hôn đã được hai năm.
Một hôm, Ngọc Hân rủ Tuệ Đường đi dạo phố, đầu tiên bọn họ vào siêu thị mua ít vật dụng cùng thức ăn, chọn suốt hơn một tiếng, hai người kéo xe đẩy hàng đi thanh toán, sau khi thu ngân đọc giá tiền, Tuệ Đường mở ví lấy thẻ tín dụng của mình ra quẹt, sau đó bọn họ xách đồ rời khỏi đó, lúc đang đi Ngọc Hân bỗng nhiên thắc mắc:
" Đường, sao vừa rồi cậu lại quẹt bằng thẻ của cậu, sao không lấy thẻ của ông xã nhà cậu ra quẹt chứ? Tớ khi nào đi mua sắm nhiều toàn dùng thẻ của ông xã tớ đi quẹt thôi!"
Tuệ Đường nghe xong lại thành thật trả lời:
" Tớ không có, anh ấy đâu có đưa tớ thẻ."
Ngọc Hân như nghe thấy chuyện lạ, không thể tin nói:
" Sao có thể, chồng cậu biết kiếm tiền như vậy sao có thể không đưa cho cậu một cái thẻ nào suốt mấy năm qua, cho dù không đưa thì cậu cũng phải biết mở miệng hỏi chứ!"
Tuệ Đường gãi tai:
" Lúc đi mua sắm tớ toàn đi cùng anh ấy, lúc thanh toán cũng là anh ấy thanh toán, nên tớ cũng không để ý chuyện này"
Ngọc Hân lại nổi lên cái tính đa nghi:
" Hừ, không chịu đưa cậu thẻ, hay có thể ở bên ngoài bao nuôi phụ nữ, cho cô ta thẻ rồi? Cậu ngốc thế sẽ bị thiệt đấy, đàn ông có tiền không nên tin tưởng tuyệt đối đâu, ai mà biết trước chuyện gì"
Tuệ Đường hoang mang: " Anh ấy...chắc không đâu, mỗi ngày anh ấy đều đi làm, buổi chiều trở về nhà mà"
Ngọc Hân không tin: " Có thể trong công ty thì sao? Anh ấy là sếp cấp cao nhất chỉ có anh ấy quản người chứ có ai quản đâu, lỡ như trong công ty có một cô gái xinh đẹp quyến rũ nào đó..."
Cô vợ "không xinh đẹp quyến rũ" nào đó bị cô bạn làm lung lay nhưng vẫn rất vững tin vào người chồng của mình, lòng nghĩ tối nay sẽ về nhà hỏi thử xem.
Buổi tối sau khi Tuệ Đường ru bé cưng ngủ xong, đó là một con trai đầu lòng của bọn họ, đã được hơn một tuổi, dù còn bé nhưng đã hiện rõ những nét của cả bố và mẹ, là một bé trai cực kỳ đáng yêu.
Đợi bé ngủ say, Tuệ Đường mới đi đến thư phòng, cửa thư phòng hơi hé, Tiêu Đình vẫn đang làm việc, ngẩng đầu thấy Tuệ Đường anh hơi nhíu mày:
" Muộn lắm rồi, sao còn chưa đi ngủ?"
Tuệ Đường bước đến cạnh bàn, hỏi:
" Anh sắp xong chưa?"
Tiêu Đình đóng máy tính lại, thở dài, ôm cô ngồi lên đùi, nói:
" Cũng sắp xong rồi, gần đây anh có dự án mới phải thức khuya vài hôm, em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi."
Tuệ Đường đắn đo mãi cuối cùng hỏi một câu khó hiểu:
" Đình, lương tháng của anh là bao nhiêu?"
Tiêu Đình ngẩn ra một lúc cuối cùng bật cười vì câu hỏi ngốc nghếch của cô:
" Vừa đủ nuôi em và con."
" Em hỏi thật đấy!"
Tiêu Đình không biết bộ óc ngây thơ của cô vợ nhà mình đang suy nghĩ gì, anh suy nghĩ một lát rồi thản nhiên nói:
" Đường Đường, em gọi anh là chồng yêu anh sẽ nói cho em biết"
Tuệ Đường trố mắt, cuối cùng vẫn chịu thua nhỏ giọng gọi:
" Chồng yêu à, nói cho người ta biết đi!"
Tiêu Đình nghe hai chữ này đến êm tai, lại nói: " Chưa được đâu, phải gọi vài lần nữa"Tuệ Đường cảm thấy Tiêu Đình càng ngày càng nhõng nhẽo, nhưng cô vẫn còn thắc mắc cho nên cũng nhõng nhẽo theo anh:
" Chồng yêu, chồng yêu, nói đi mà chồng yêu"
Tiêu Đình lúc này mới vừa lòng, cong môi cười: " Vậy trước hết vợ yêu nói cho anh biết tại sao lại hỏi cái đó?"
Tiêu Đình rất thông minh không dễ đối phó, Tuệ Đường hỏi một câu mà trước giờ cô chẳng hề quan tâm chắc chắn là có nguyên do.
Tuệ Đường bị hỏi, đành ấp úng nói: " Là thế này...chiều này em gặp Ngọc Hân...cô ấy nói khi kết hôn chồng đều đưa thẻ cho vợ quẹt...cô ấy hỏi em, em mới nhận ra..."
"...Anh chưa đưa em tấm thẻ tín dụng nào!"
Tuệ Đường nói xong lại cúi đầu, không biết tại sao lại có cảm giác xấu hổ.
Tiêu Đình im lặng một hồi cuối cùng nhìn lại đống tài liệu ngổn ngang trên bàn, quyết định dẹp lại để sáng sớm mai dậy sớm làm tiếp, ôm ngang người Tuệ Đường lên đi về phòng ngủ.
Tiêu Đình hôn Tuệ Đường mấy cái, rồi từ từ cởi áo ngủ của cô ra, Tuệ Đường biết anh định làm gì nhưng Tiêu Đình còn chưa trả lời vấn đề của cô, cô đâu có tâm trí làm việc đó.
" Chúng ta đang nói chuyện cơ mà, em đang nói đến..."
Còn chưa nói xong, Tiêu Đình đã đè Tuệ Đường xuống, khiến lời nói của cô bị đứt quãng, anh không cho cô cơ hội nói chuyện, Tuệ Đường cảm nhận được hình như hôm nay Tiêu Đình so với thường ngày còn hưng phấn hơn, bình thường đã mạnh mẽ đến mức làm cô mệt lử, đừng nói hôm nay, khó khăn lắm mới chờ đợi Tiêu Đình làm xong, cô cũng đã mệt muốn rời ra từng mảnh, cũng quên mất chuyện muốn hỏi, nhắm mắt ngủ luôn.
Tiêu Đình ngắm Tuệ Đường đã ngủ say, mỉm cười xuống giường đi lấy nước ấm lau qua thân thể cho cô, lại đắp kín chăn, rồi mới quay trở lại thư phòng, Tiêu Đình cầm ví tiền ở trên bàn lôi hết mười mấy cái thẻ tín dụng khác nhau, đặt trên mặt bàn, nhing rất lâu cuối cùng mới chọn lấy một cái trong số đó rồi quay trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Tuệ Đường tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, cô cố nhấc người vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc quay trở lại ngồi vào bàn trang điểm gần đó thì Tuệ Đường nhìn thấy một tấm card đặt ngay ngắn trên bàn kèm theo một tờ giấy nhắn.
Tuệ Đường ngạc nhiên cầm lên đọc.
>
Lúc này Tuệ Đường mới hiểu thẻ này là Tiêu Đình đưa cho cô, Tuệ Đường sung sướng ngắm nghía một hồi rồi cất nó đi.
Từ đó trở đi, mỗi lần cùng Tiêu Đình đi mua đồ, Tuệ Đường đều hăng hái lấy tấm thẻ này ra quẹt quẹt quẹt, còn không cho anh lấy thẻ khác ra thanh toán, Tiêu Đình thở dài không biết đưa thẻ cho cô là đúng hay sai nữa.
2.
Tiêu Đình thường xuyên phải đi công tác, mỗi lần đi đến cả tuần đến nửa tháng, những lúc như vậy, Tuệ Đường ở nhà có chút buồn thường mang bé cưng sang nhà ông bà nội và ông bà ngoại chơi, phần còn lại thường đến công ty hoặc ở nhà nghĩ một vài ý tưởng thiết kế đồ.Gần đây Tuệ Đường thích may nhất là đồ trẻ con, bé cưng của bọn họ cũng sắp bốn tuổi, đã biết nói rất nhiều rồi, chính vì những lúc thế này được ở cạnh mẹ nhiều hơn nên bé rất thích mẹ, lúc nào cũng bám lấy mẹ, thân thiết hơn bất cứ ai.
Lúc Tuệ Đường đang may đồ cho bé, bé thường ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại bi bô nói:
" Mẹ, mẹ sắp làm xong chưa?"
Hoặc là
" Mẹ, khi nào con được mặc áo mới vậy?"
Lúc đầu Tuệ Đường còn trả lời vài câu, về sau cũng kệ bởi vì biết bé chỉ hỏi kiểu nói chuyện phiếm thôi.
Về sau bé cũng chỉ thích mặc đồ do mẹ may cho, vừa vặn nhỏ xinh, quần áo đã đầy cả tủ đồ, Tiêu Đình không thích Tuệ Đường phải may vá suốt ngày, nên mua về cả một đống quần áo cho bé nhưng bé vẫn chỉ thích mặc đồ mẹ may cho.
Mãi cho đến một hôm, đột nhiên bé nói với Tuệ Đường:
" Mẹ, mẹ không phải may quần áo cho con nữa đâu?"
" Tại sao?" Tuệ Đường không hiểu hỏi.
Bé hùng hồn nói:
" Mẹ may nhiều sẽ mệt, sẽ ốm, ốm rồi không ai chơi với con nữa."
Tuệ Đường nghe xong bật cười:
" Ai nói với con thế?"
Bé thật thà đáp: " Bố nói ạ"
Tối đó Tuệ Đường hỏi Tiêu Đình sao lại nói với con như vậy, cô may đồ thực ra rất nhàn rỗi, cũng chẳng có gì mệt nhọc hết, Tiêu Đình nghe xong hừ một tiếng:
" Em may cho con nhiều như vậy cũng không mệt sao không thấy em may cho anh bộ nào, hửm?"
Tuệ Đường ngẩn ra cuối cùng phá lên cười.
" Em còm cười?"
Tuệ Đường bất đắc dĩ nói:
" Đình, em cũng muốn tự tay may cho anh một bộ lắm nhưng em không biết làm"
Tuệ Đường thực sự không biết làm, cô chỉ chuyên thiết kế đồ nữ, cái khác thực sự không giỏi.
Tiêu Đình biết Tuệ Đường nói không biết làm thì quả thực cũng không biết làm nên cũng không so đo nữa, nói:
" Được rồi, em không biết may đồ thì chắc phải biết cởi đồ, nào tới cởi đồ cho anh đi"
Tuệ Đường:"...."
3.
Một hôm Tuệ Đường vô tình đến công ty tìm Tiêu Đình, nói là vô tình cũng không đúng lắm, chẳng qua ngày hôm đó Tuệ Đường nhàn rỗi không có công việc gì nên tìm việc để làm thôi, mấy năm trước lúc mới về nước Tuệ Đường cũng thường xuyên tới đây, giờ nhớ lại trong phòng làm việc của Tiêu Đình có phòng bí mật đó nên muốn vào xem.
Tuệ Đường đi lên tầng cao nhất, lúc đi ngang qua chỗ bàn thư kí, Tuệ Đường mới phát hiện ngồi ở đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Tuệ Đường một chút nhưng vẫn rất trẻ, cô ấy cũng nhìn thấy Tuệ Đường, vội vã đứng lên chào hỏi:
" Chào chị, chị đến tìm tổng giám đốc ạ?"
Người trong Phong Đình, đặc biệt là lễ tân đều biết Tuệ Đường là vợ tổng giám đốc bọn họ vì thế Tuệ Đường mới dễ dàng lên được đây nhưng cô thư kí này dường như chưa từng nhìn thấy mặt cô, nhưng vẫn mỉm cười nói:
" Bây giờ tổng giám đốc đang có cuộc họp, khoảng một giờ nữa mới kết thúc, chị có thể ngồi đây đợi"Vốn là Tuệ Đường nghe Tiêu Đình đang có cuộc họp cũng cảm thấy bình thường nhưng cô gái này lại bảo cô nhồi ở ghế bên ngoài đợi, Tuệ Đường dĩ nhiên không muốn, cô muốn vào bên trong cơ!
Cô không muốn nên quay qua hỏi cô gái kia:
" Tôi không thể vào bên trong đợi anh ấy à?"
Thấy Tuệ Đường gọi như vậy, cô gái kia hơi nhíu mày nhưng vẫn điềm đạm cười:
" Xin lỗi chị, đây là quy định của công ty, khi tổng giám đốc vắng mặt không được đưa người lạ vào văn phòng của ngài ấy"
Tuệ Đường dĩ nhiên không phải người lạ nhưng vị phu nhân tổng giám đốc lại không nói gì cả, bước qua ngồi xuống ghế sô pha cạnh đấy.
Tuệ Đường chờ đợi có chút buồn chán chốc chốc lại lấy điện thoại ra nghịch, xong mãi Tiêu Đình vẫn chưa về, cô liền gửi tin nhắn cho Ngọc Hân
>
>
>
>
Tuệ Đường đưa mắt liếc nhìn cô thư kí chân dài thân hình gợi cảm, mái tóc bới gọn sau đầu, khuôn mặt trang điểm tươi tắn, đúng là rất xinh đẹp.
>
Tuệ Đường vốn không nghĩ quá nhiều nhưng đời vốn luôn như thế, chúng ta luôn chịu sự tác động những người xung quanh nên trước những phân tích vô cùng hợp lý của Ngọc Hân ngay cả Tuệ Đường cũng có chút hoang mang.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
15 chương
23 chương
20 chương
17 chương
20 chương
28 chương