Cậu ấy
Chương 6
Tôi trượt chân, ngã từ bục giảng xuống đất. Toàn bộ khung cảnh tôi nhìn thấy bất chợt mờ đi... mờ đi nhanh chóng… cho đến khi tôi không còn thấy bóng dáng của những người bạn... và… và cả cậu ấy nữa!
Tôi sững người, thì ra tất cả chỉ là ảo giác. Tôi không nhớ rõ mình đã đứng ở lớp học cũ từ khi nào, giống như có một cái gì đó mơ hồ đã đưa tôi tới đây thì phải!
Không đúng, không đúng, ảo giác sao có thể chân thật đến vậy? Nó thật quá, nó sống động quá! Từng đường nét, ánh mắt, nụ cười và cả cái xoa đầu ấy nữa, tôi đều có cảm giác với nó mà! Tại sao lại tan biến nhanh đến vậy?
Sống mũi tôi cay cay, tự nhiên muốn khóc thế này? Tự nhiên, tôi thấy trái tim mình như đang chảy máu. Nó nhớ nhung… thật khó chịu!
Bước đến bên cửa sổ. Tôi mong cho làn gió ngoài kia có thể thổi thật mạnh, thổi bay đi hết những giọt nước mắt trong lòng tôi, thổi bay cả muộn phiền về một thời áo trắng đã xa nữa… Để rồi cuối cùng, bản thân cũng chẳng thay đổi được chút gì cả.
Dòng chảy thời gian thật buồn cười! Mới đó mà đã quá tầm trưa. Sao nó không chịu lắng đọng lại chút nhỉ? Không cần nhiều, một phút thôi là quá đủ. Chứ không phải hôm nay tôi nói trước với ba mẹ sẽ không về chắc giờ này họ đang nháo nhác tìm tôi khắp nơi rồi.
Hướng mắt xuống con đường phía xa xa. Tôi nhớ… chính con đường quen thuộc ấy đã lưu lại vô vàn kỉ niệm của tôi. Dù đơn giản chỉ là dắt xe đạp đi bên ai đó thôi nhưng tôi chẳng bao giờ quên được. Miền kí ức lại rung lên. Có khi sôi động, vui tươi, khi nhẹ nhàng, trầm lắng.
*****
Chiếc xe đạp!
Gió nhẹ liên tục thổi. Tôi cứ để mặc cho mái tóc mình nó bay bay. Chắc chắn rằng, trong tà áo dài trắng, mái tóc này sẽ khiến tôi trở nên nữ tính hơn nhiều. Mọi ngày, tôi và Thiện vẫn thường hay có những lúc cãi nhau, vài trò chọc ghẹo muôn thuở và quan tâm theo kiểu rất đặc biệt nên tôi tự nhận: Tôi chưa bao giờ là con gái cả!
Có xe đạp mà tôi lười không chịu đi. Với tôi, đi bộ ngắm quang cảnh bên đường cũng là một thú vui tao nhã mà con người nên tận hưởng. Chúng ta có thể rèn luyện sức khỏe nhờ đi bộ và cái tốc độ quá nhanh của cuộc sống sẽ được phanh lại chậm hơn, nét đẹp của cuộc đời vì vậy mới được nhìn rõ.
Đã cuối thu rồi, lá phượng già cứ rơi hoài, nó rơi không ngưng lại được. Tôi vẫn luôn ôm một câu hỏi ngốc nghếch: Tại sao sang đông, rất nhiều cây cứ rụng lá thế nhỉ? Bộ một phút nó ngừng rụng không được sao? Nó cứ lìa cành, một cách không ngừng nghỉ… hết luôn! Sao nó không rụng từ từ, rụng cả một mùa đông luôn ấy… rõ ràng vừa đỡ tốn sức mà vừa đẹp mà!
Thôi kệ, tôi chẳng bận nghĩ chi cho mệt. Thong thả dắt xe đạp và thư thái tận hưởng khí trời mà tôi không nhận ra có kẻ nào đó đang bám đuôi, nhìn tôi và bắt đầu thú vui hàng ngày của hắn.
- Aiz… sao hôm nay Lam lạ quá vậy ta? Lại còn làm điệu với tóc mình nữa. Nó xù như tổ chim quạ rồi kìa! Lam ơi là Lam, cứ điệu thế, điệu nữa cũng điệu không nổi đâu… hahaha…
Hắn cứ chạy trước mặt tôi. Hết huơ tay lại múa chân, bản mặt đáng ghét muôn đời không bao giờ thay đổi. Rảnh lắm sao mà suốt ngày trêu người khác không biết. Thanh niên cả rồi mà chẳng tâm lí gì cả. Ta hờn!
- Nè cái tên kia, khen người ta một câu khó lắm sao mà không chọc quê người ta là không chịu được thế hả?
- Ấy ấy, đừng giận. Hôm nay có đứa nào bảo Lam là con gái nên tâm trạng không tốt hả? Kệ đi, cứ sống thật với cá tính của bản thân là được rồi. Thiện thấy Lam lúc nào cũng là soái ca trong lòng Thiện hết á!
- Nè, không đùa đâu đó! Sao lúc nào Thiện cũng thích nhảy vào phá người khác thế? Mất hết cả cảm xúc! Không chơi với Thiện nữa, lui ra cho người ta đi.
Từ lời lẽ đến hành động, tôi cứ tỏ ra mình giận hắn thật rồi đi nhanh về phía trước. Tôi không biết hắn có hiểu tôi đang giả vờ hay không, càng không biết hắn thấy tôi giận thật hay hiểu nhầm ý tôi thành tôi đang xấu hổ nữa. Nhưng, khi ngẫm nghĩ rồi lại thấy có vẻ một trong hai trường hợp đã xảy ra. Tôi dám khẳng định. Ờm… là… có lẽ vậy… ờm… mâu thuẫn quá!
- Nghĩ gì thế? Lam xí hổ mặt đỏ như quả cà chua rồi kìa! Hahaha… nhìn dễ thương quá!
Tiếng cười của Thiện lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Thiện lại nhéo má tôi thật đau rồi cười ha hả như thể thỏa mãn. Cái gì? Cậu nói tôi dễ thương sao? Thật không vậy? Nói lại tôi nghe được không? Tiếng lòng của tôi gào thét. Không hiểu sao mà nó lại nâng nâng, có chút vui vui, hạnh phúc nho nhỏ trong đó. Lần đầu tiên có một người con trai kêu tôi dễ thương mà cảm xúc nó khó tả vậy sao? Nó… nó… không biết nói sao nữa…
- Đó! Cái mặt cậu liệt luôn hả? Lại tương tư anh nào rồi? Kể Thiện nghe chơi, Thiện là con trai, sẽ hiểu tâm lí, Thiện mà chỉ cách là ai cũng đổ rầm rầm.
- Vậy Thiện đi mà đánh đổ con gái nhà lành đi. Lam không cần!
- Ghen đó hả? Lam không phải con gái nhà lành sao? À, Thiện quên, Lam là con trai mà!
- Thiện có thấy một sự liên quan không hề nhẹ trong lời nói của mình không?
Tôi lấy giọng, nhấn nhá loạn hết cả. Lần này tôi cáu thật chứ chẳng thèm đùa với con người kia nữa. Gương mặt tôi chuyển sang đỏ thật nhưng nó đâu phải kiểu “xí hổ” bình thường đâu.
- Lam ơi, Thiện nghe mùi cháy nổ đâu đó. Bái bai, Thiện chạy trước đây!
Hay lắm! Hiểu ý ta nhanh vậy chắc trên đời chỉ còn mỗi nhà ngươi… đúng không nhỉ? Ta không cần biết nhưng lần này đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Tôi tạm thời bỏ luôn cái xe đạp ở bên gốc cây phượng, rượt theo người nào đó. Nhịn hắn bao lâu nay đủ rồi, hắn làm tôi nóng lên không khác gì một quả bom sắp phát nổ. Là hắn chọc quả bom này trước, có thương tích ở đâu đừng trách “đao kiếm vô tình!”
- Lam ơi, có ai nói Lam biết chân ngắn cũng là một cái tội không?
- Hàm ý nói ta lùn đây mà! Được lắm, nói cho ngươi biết, lùn rất đẹp, lùn rất cao sang, lùn rất đáng yêu nha!
Tôi vừa đuổi theo vừa hét. Công nhận sự thật đắng lòng về đôi chân vốn dĩ không thể chối cãi, chưa kể hét với hắn chẳng khác gì nước đổ đầu vịt. Thật là tốn hơi phí sức! Tôi bỏ luôn, chạy về gốc cây phượng dắt xe đạp, tức không nói thêm lời nào nữa.
Thiện chạy đằng trước, thấy tôi bỏ về, cậu ấy cũng quay lại. Tôi liếc nhìn hắn phía sau, gương mặt ăn năn hối lỗi kia khiến tôi chợt mủi lòng. Tôi tự hỏi phải chăng mình đã hết giận hắn? Người con trai ấy... tôi bị sao thế này?
Bước chân tôi vẫn không dừng lại, hắn rất nhanh sau đó lại đi song song với tôi. Hai đứa cứ vậy, không nói lời nào, cùng bước đi trên con đường đầy lá phượng.
- Lam ơi, giống trong truyện ngôn tình nhỉ?
- Hả? Ngôn tình?_ Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Phải! Rất lãng mạn!
Tôi chẳng nói gì thêm. Thiện! Cậu có biết tôi rất muốn làm cho dòng chảy kia ngừng lại không?
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
68 chương
1 chương
63 chương
30 chương
41 chương