Cát Quẻ
Chương 73
Trong thư phòng, Cảnh Vương Ngọc Lâm ngồi trên ghế thái sư, giương mắt xem Trương Nguyên Hủ: "Ngươi nói, ngày hôm trước ở núi Tử Hà, ngươi nhìn thấy Thất hoàng tử bị kẻ xấu bắt đi?"
"Bẩm Cảnh Vương, học sinh không phải nhìn thấy, mà là nghe thấy.
Nha hoàn của lục nương tử Quý gia xin người hầu của Thất hoàng tử giúp đỡ, học sinh mới nghe được.
" Trương Nguyên Hủ không dám ngẩng đầu nhìn Nhị hoàng tử, cả giọng nói cũng run lên, "Nha hoàn Hồng Xảo kia nói, ngày hôm trước cùng bị bắt đi còn có người đã đính hôn với học sinh, lục nương tử Quý gia.
Nhưng, nhưng hôm qua Thất hoàng tử lại, lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trên đại hội đạo pháp.
"
"Trừ điều đó ra, ngươi còn biết gì nữa?" Ngọc Lâm nhìn đỉnh đầu của Trương Nhị lang, âm u sâu kín hỏi lại, "Ngươi có biết là người nào bắt, là người nào cứu Thất hoàng tử hay không?"
"Không không không.
.
.
" Trương Nguyên Hủ đứng cúi người, bị khí thế của Nhị hoàng tử doạ tới mức chân đều mềm, "Việc còn lại, học sinh đều không rõ ràng lắm.
Ngay cả việc vì sao Thất hoàng tử có thể trở về, học sinh cũng không biết.
Nhị điện hạ, chuyện này, chuyện của học sinh và Quý Lục nương tử này.
.
.
"
"Trương Nhị thiếu gia," Ông Hồng ở một bên lên tiếng nói, "Vị lục nương tử ở Quý phủ bên kia, không phải tiểu nương tử mà ngươi cần cưới.
Ngươi muốn cưới, nên cưới, chỉ có thể là Trang Tứ cô nương!"
Ngọc Lâm chuyển mắt nhìn Ông Hồng.
Hắn tuy có chút kỳ quái với giọng điệu chắc chắn chỉ có thể cưới này, nhưng lại không lên tiếng nghi ngờ.
Trương Nguyên Hủ kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhưng, nhưng Trang Tứ, Trang Tứ cô nương vậy mà lấy cái danh tư thông uy hiếp ta, tiểu nương tử như vậy nếu cưới vào phủ, ngày sau.
.
.
"
Phụ tá này được Nhị hoàng tử rất coi trọng, hắn cũng không dám không quan tâm đến Ông Hồng.
Ông Hồng khoát tay, không để bụng: "Điều này cũng không phải chuyện lớn gì.
Một nữ tử không màng thanh danh trong sạch của chính mình muốn ở bên Trương Nhị thiếu gia ngươi, đúng là vì tình sâu nghĩa nặng đối với ngươi mới có thể như thế.
Tiểu nương tử thâm tình đối với ngươi như vậy, sau này còn không phải mọi chuyện lấy ngươi làm trời?"
Thấy sắc mặt Trương Nguyên Hủ hoà hoãn, ông ta lại nói, "Trương Nhị thiếu gia, hiện tại việc ngươi phải làm là tìm cớ đến Quý phủ từ hôn, phải khiến cho thanh danh Quý phủ và Quý Lục đều trở nên tệ hại mới tốt.
Như vậy, trong mắt người đời, ngươi mới đứng ở bên có lý, mà không phải người bạc tình bạc nghĩa thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ngươi nói, lý lẽ này đúng không?"
Trương Nguyên Hủ ngẫm nghĩ liền tiến lên vài bước, sắc mặt nhẹ nhàng vừa rồi lại suy sụp xuống: "Nhị điện hạ, học sinh.
.
.
Ta cùng với Trang Tứ.
.
.
Ta cùng với Trang Tứ cô nương ngày hôm trước ở sau núi Tử Hà gặp gỡ.
Ta sợ chuyện này bị Thất hoàng tử đã thấy được.
.
.
Nếu, nếu Thất hoàng tử nói ra trước mặt Hoàng Hậu nương nương, chuyện này giữa ta với Trang Tứ cô nương, còn có thể thành sao?"
"Ngươi sợ cái gì!" Thanh âm của Ông Hồng to lớn vang dội, "Chỉ cần ngươi và Trang Tứ cô nương dù đánh chết cũng không nhận là lén lút trao nhận, Thất hoàng tử còn có thể vứt bỏ mặt mũi lì lợm la liếm ngươi hay sao? Vả lại, ngươi chịu đến sau núi gặp gỡ Trang Tứ cô nương, mới có thể biểu hiện ra tình ý của ngươi đối với Trang Tứ so với vàng còn vững chắc hơn.
Trang gia là nhà mẹ ruột của Hoàng Hậu, Thất hoàng tử chỉ biết cho rằng ngươi là người một nhà với y.
Việc này bị y gặp được, không phải là vừa lúc sao?"
Nhị hoàng tử nghe hai người đối thoại hồi lâu, cảm thấy Ông Hồng nói rất có đạo lý.
Hắn một chưởng chụp lên bàn, quả quyết nói: "Tất cả liền giống như Ông Hồng tiên sinh nói vậy.
Nhị lang, ngươi trước tiên trở về đi, đến Trang gia nói việc hôn nhân này cho tốt.
Việc rơi xuống nước đó, ta phí không ít tâm tư, ngươi cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vả lại, Trang Tứ nơi nào cũng đều tốt hơn Quý Lục kia, đây là chuyện đã bày rõ ràng ra trước mắt.
Dù cho như ngươi không thích Trang Tứ kia, ngươi cũng chỉ là ở hậu trạch bố trí nhiều hơn một cái sân mà thôi.
Chẳng lẽ chuyện này còn cần ta dạy ngươi hay sao?"
Nếu muốn người thay chính mình làm việc, thì phải cho chút ngon ngọt.
Nhị hoàng tử lại hứa hẹn tại chỗ, hắn ta nếu cưới Trang Tứ, đến gần được Ngọc Thất rồi, hắn liền cho hắn ta loại quan chức phẩm giai thế nào.
Lúc Trương Nhị lang gần đi, Ông Hồng lại nghiêm túc bổ sung: "Trương Nhị thiếu gia, ngươi nhớ lấy, cần khiến thanh danh lục nương tử Quý phủ kia xấu không chịu nổi rồi mới đi từ hôn.
"
Ngọc Lâm nhìn Trương Nguyên Hủ ra sân, vội vàng hỏi Ông Hồng: "Hồng tiên sinh, vậy mà còn có một nữ nhân cùng bị trói đi với Ngọc Hành.
Nếu Ngọc Hành mang theo nàng ta đến trước mặt Hoàng Thượng quỳ xuống, đem chuyện này nói cho a cha ta? Điều này sao có thể là chuyện tốt!" Chuyện sau đó, hắn cũng không dám nghĩ tiếp.
Ông Hồng nói: "Nhị gia, ngài không nên nóng vội.
Ngài nên ngẫm lại cẩn thận, điều này đối với ngài mà nói chỉ có chuyện tốt!"
"Chuyện tốt? Điều này làm sao là chuyện tốt?!" Nhị hoàng tử nghĩ như thế nào cũng không hiểu, "Hiện giờ nhiều thêm một nhân chứng, làm sao là chuyện tốt!"
Hắn đều muốn đi đến Quý phủ giết người diệt khẩu!
"Lúc trước, hai gã tử sĩ còn lại kia đã bị Nam Lương diệt khẩu toàn bộ.
Hiện giờ, Nam Lương một mực chắc chắn, ngày hôm trước, thị vệ trong núi Tử Hà không hề sơ sẩy trong canh gác.
Nếu Thất hoàng tử mang theo Quý Lục kia đến trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng, dưới tình hình tất cả chứng cứ đều đã bị tiêu hủy, làm thế nào cũng đều không dẫn được đến trên người Nhị gia ngài.
Ngược lại, Nhị gia.
.
.
"
Ông Hồng cười cười, tiếp tục nói, "Ngược lại, Nhị gia nên đến trước mặt Hoàng Thượng tấu ngược một quyển.
Thất hoàng tử cùng với Quý Lục của Quý phủ cùng nhau bị kẻ xấu mang xuống núi, còn trai đơn gái chiếc ở bên ngoài một đêm.
Danh tiết của Quý Lục này đã bị hủy hoại toàn bộ, lại cùng chung hoạn nạn với Thất hoàng tử, nên để Thất hoàng tử cưới người ta!"
"Ta còn đi làm mai cho hắn?" Giọng nói của Nhị hoàng tử đều cao lên, "Ta không đưa hắn đến địa phủ, đã.
.
.
Ta vậy mà còn đi làm mai cho hắn? Ta điên rồi hay sao? Chuyện này, Hồng tiên sinh, ngươi là nghĩ như thế nào!"
"Nhị gia, chuyện mai mối này, ngài đúng thật là cần làm.
" Ông Hồng cười ha ha nói, "Ngài ngẫm lại, Quý Lục này xuất thân từ tam phòng Quý phủ, tam gia Quý phủ hình như là quan từ thất phẩm, còn là kẻ chỉ có danh tú tài.
Sự giúp đỡ như vậy đối với Thất hoàng tử mà nói, Thất hoàng tử không trợ cấp cho nhạc trượng* của hắn đã là chuyện vui mừng lớn rồi, nơi nào còn có giúp đỡ gì được.
Vả lại, Quý Lục kia đã ở thôn trang nhà nông hai năm, Thất hoàng tử nếu cưới thôn phụ như vậy, ngày sau hậu trạch sẽ như thế nào? Chuyện này, ngài cảm thấy ra sao, Nhị gia?"
*nhạc trượng: nghĩa là ba vợ, đồng nghĩa với "nhạc phụ".
Nhị hoàng tử liên hệ trước sau nghĩ ngợi, nghĩ rồi lại nghĩ, hắn bỗng nhiên liền thông suốt, vỗ tay ha ha cười nói: "Đúng đúng! Tuyệt diệu! Hay lắm! Để hắn cưới nữ nhi của tên quan từ thất phẩm nhỏ như hạt mè đậu xanh tốt hơn rất nhiều so với nữ nhi quan to nhất phẩm! Ngày sau, hậu trạch của hắn một mảnh gà bay chó sủa cũng là một chuyện khiến lòng người vui sướng! Chuyện mai mối này, ta đúng thật phải hao hết tâm tư thúc đẩy cho hai người bọn họ! Nhất định phải để a cha ban một đạo thánh chỉ chỉ hôn cho bọn họ mới tốt! Còn không thể để Ngọc Hành nâng nàng ta vào từ cửa hông liền xong việc!"
Ngọc Lâm nói xong, lại gọi người tới, sai người chuẩn bị ngựa.
"Hồng tiên sinh, ngươi lại cùng ta đi đến phủ Trưởng công chúa một chuyến.
Sở đạo trưởng kia nói hôm nay có thể khai đàn làm pháp mượn vận.
" Nhị hoàng tử đứng lên từ sau án thư.
Hắn khoanh tay đi ra phía cửa, "Cô cô ta tin đạo sĩ kia như vậy, ta thật ra muốn nhanh chân đến xem chuyện mượn vận hắn ta nói đến cùng có thể thành hay không!"
Sắc trời âm u.
Nữ quyến Quý phủ rốt cuộc đã đến kinh thành.
Cửa lớn này của kinh thành được suy xét mới bố trí, chắc hẳn cũng từng mời cao nhân trong Tử Hà Quan chỉ điểm.
Thời cổ có bốn loại thú, bên trái là Thanh Long bên phải là Bạch Hổ.
.
.
Đại biểu trấn thủ bốn phương.
Hiện giờ ở chỗ này từ phía Tây tiến vào nằm vị trí quẻ Đoái, dựng một cái cửa Thanh Long, vì đằng trước có sông, hai bên cửa Thanh Long treo hai lá cờ đỏ thẫm, chắn sát khí.
.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
78 chương
37 chương
121 chương
173 chương
99 chương
114 chương