Editor: Thiên Nhii Trương Diễn sửng sốt, hiểu ý là nàng muốn ngoéo tay. Không khỏi cười thầm trong lòng, quả nhiên còn là một đứa trẻ. Lập tức đưa ngón tay thon dài của mình ra, ngoéo cùng ngón tay của Diệp Huyên. “Ngoéo tay rồi, sư phụ vĩnh viễn là của con.” Diệp Huyên mím môi cười một tiếng. Trong bụng Trương Diễn suy nghĩ, nhớ lúc Diệp Huyên còn nhỏ, cũng luôn nói những câu nói rất ngây thơ. Chẳng qua là càng ngày đồ đệ hắn càng lớn, cũng càng ngày càng không thể gần gũi với sư phụ nữa rồi. Đêm đó Trương Diễn không cẩn thận nhìn thấy Diệp Huyên tắm, đương nhiên hắn sẽ không nghi ngờ đây là điều đồ đệ cố ý làm ra. Chẳng qua là bỗng nhiên ý thức được, Diệp Huyên đã là một cô nương. Trong lòng Trương Diễn luôn rất thanh bạch, nhưng không thể không nghĩ đến việc nam nữ có sự khác biệt, cho nên mới để cho Diệp Huyên rời khỏi Phụng Chân Điện. Nếu biết chân tướng sự việc, sợ rằng lập tức hắn sẽ giận đến hộc máu, đây cũng là phương pháp sai lầm của nữ chính. Nữ chính chỉ cho là khi Trương Diễn khi dễ mình là đứa bé, vì vậy mới không thể lọt vô mắt xanh của hắn. Liền dốc hết sức bày ra sức quyến rũ nữ nhân của bản thân, cũng không chịu làm những việc của đứa trẻ như trước. Nhưng nàng lại quên mất, tính tình Trương Diễn rất quân tử, một khi biết được đồ đệ đã trưởng thành, lập tức sẽ giữ khoảng cách, tránh tổn hại đến danh tiếng của đồ đệ. Nếu Trương Diễn cố ý xa lánh, vậy làm sao đẩy ngã được. Cho nên Diệp Huyên sẽ phải đi con đường ngược lại, chỉ cần Trương Diễn còn tưởng mình là tiểu hài tử, nàng có thể quang minh chính đại đi đến gần Trương Diễn. Đến lúc đó làm gì, dù sao cũng là một tiểu hài tử, trẻ con ngây thơ, làm gì cũng có thể lý giải như vậy. Trương Diễn không biết đồ đệ còn nhỏ của mình đã hóa thành sói, bởi vì Diệp Huyên không chịu buông tay hắn ra, hắn liền kéo tay của Diệp Huyên. Đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy vào trong lòng bàn tay của mình. Bên tai là tiếng nói cười líu ríu trong trẻo của Diệp Huyên, cho dù hắn luôn lạnh lùng, cũng không khỏi nâng khóe miệng mỉm cười. Đêm đó, Diệp Huyên được đưa về Phụng Chân Điện. Lúc này trăng đã đi tới phía Tây, Trương Diễn ngồi đọc sách bên cạnh bàn, chợt thấy cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, đuôi mắt hắn đảo qua, chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò vào. Phát hiện hắn đang nhìn, lập tức rụt lại. Trương Diễn để sách xuống: “Còn tránh cái gì, sư phụ thấy con rồi.” Bóng dánh nho nhỏ phía sau cửa hơi giật mình, sau đó mới sợ hãi đi ra, trong tay nắm lấy một cái gối, cúi đầu đứng trước mặt hắn. Trương Diễn cau mày: “Con muốn làm cái gì vậy?” “Sư phụ.” Diệp Huyên cắn cắn môi: “Con muốn ngủ với sư phụ.” “Không được.” Trương Diễn không chút do dự liền từ chối. Hai mắt của Diệp Huyên vốn đang sáng lên nhìn hắn, lúc này lập tức tối sầm xuống, tiểu cô nương cắn cắn môi, nắm chặt chiếc gối trong tay, nhưng cũng không nhiều lời, làm bộ đi ra ngoài. Trương Diễn nhất thời không đành lòng, mở miệng hỏi: “Vì sao muốn ngủ cùng sư phụ?” Diệp Huyên nổi giận nói: “Dù sao sư phụ cũng không đồng ý, con không nói cho người biết.” Trương Diễn bật cười: “Vậy nếu sư phụ đồng ý, con có muốn nói hay không?” Diệp Huyên nghe vậy, bàn chân đang đi ra ngoài lập tức dừng lại. Chỉ thấy nàng quăng chiếc gối của mình lên đầu giường, reo hò một tiếng nhào tới trên giường của Trương Diễn: “Quá tốt rồi, sư phụ sư phụ, mau tới ngủ thôi!” Trương Diễn dở khóc dở cười: “Con đã lớn thế rồi, còn nghịch như vậy.” Diệp Huyên xếp chân ngồi trên giường, làm mặt quỷ với Trương Diễn: “Con chỉ nghịch với sư phụ thôi, hừ.” Đang nói chuyện, nàng tỉnh bơ nhìn ngắm xung quanh. Trương Diễn một lòng thanh tu, vì vậy trong phòng bố trí hết sức đơn giản. Chỉ có một bàn sạp, sau đó là tủ sách chứa rất nhiều sách. Phải nói hắn đối với người đồ đệ còn nhỏ Diệp Huyên, cũng thật vô cùng cưng chìu. Diệp Huyên ở động phủ kia cũng chỉ một ngày, thế nhưng Trương Diễn lại cho người trang trí tinh xảo như nàng thích. Hắn tu đạo đã ngàn năm, đồ đệ có vài chục người, chẳng qua hơn phân nửa là hắn thu nhận lúc còn trẻ, theo hắn nhiều năm như vậy, giống như đồ đệ, cũng giống như bạn bè, kính sợ Trương Diễn hơn thân cận. Chỉ có Diệp Huyên, đích thân hắn nuôi dưỡng đến lớn, sinh mạng nhỏ này, chính là khoảng thời gian hắn xóa bỏ vẻ lạnh lùng của mình. Với tính cách ngay thẳng của hắn, nhưng mỗi lần Diệp Huyên không nghiêm túc trong lúc tu đạo, Trương Diễn cũng chưa từng trách móc nặng nề. Chẳng qua trời sinh tính tình hắn rất biết tự kìm chế, dùng lời nói mềm mại để dạy bảo, khiến cho nữ chính cho rằng sư phụ luôn dịu dàng với mình, thầm chảy bao nhiêu là nước mắt thương tâm. (Chụy nữ chính YY quá đi =.=) Diệp Huyên không khỏi chế giễu trong lòng, nữ chính yêu sư phụ đến chết đến sống, ngay cả tính tình Trương Diễn cũng không thăm dò rõ ràng. Đối phó với loại người thế này, ngàn vạn lần không thể rụt rè, có gì phải nói thẳng, bằng không sẽ nghẹn đến chết. Nàng tính toán kế hoạch trong lòng một chút, lập tức kêu: “Sư phụ, con mệt rồi, mau tới ngủ đi.” Giọng nói mềm mại không ngừng vang lên, Trương Diễn đành phải bất đắc dĩ để sách xuống: “Con chỉ biết mệt nhọc thôi.” Diệp Huyên dịu dàng liếc mắt xem thường, cố ý nhìn xung quanh, nhưng lại lộ ra một nét mị hoặc khó tả. Trương Diễn không khỏi ngẩn ra, lại thầm nói mình hoa mắt, cho rằng tiểu đồ nhi cũng chưa hiểu cái gì cả. Hắn đã là Nguyên Anh Chân Quân, căn bản không cần ngủ, chẳng qua là đồ đệ muốn ngủ, hắn cũng chỉ có thể làm theo. Lập tức dập tức tắt đèn, nằm bên người Diệp Huyên. Diệp Huyên nhận ra bên người thoảng tới một mùi hương thơm ngát dễ chịu, nàng đảo mắt, thuận thế chui vào trong ngực Trương Diễn. Không đợi hắn làm gì, nàng vươn tay ra, ôm chặt cơ thể nóng hổi của nam nhân. “Sư phụ, đã lâu rồi người chưa ngủ chung với A Huyên đó.” Ý nàng chỉ lúc Diệp Huyên sáu tuổi, bởi vì nhác gan sợ trời tối, nên ngủ cùng Trương Diễn. Đang nói chuyện, nàng cọ gương mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực Trương Diễn: “Cũng lâu rồi không ôm A Huyên.” Trương Diễn mặc chiếc áo vải tơ màu trắng, bị cọ ở giữa ngực, lập tức cổ áo hắn hở ra, lộ ra một lồng ngực vạm vỡ. Diệp Huyên làm bộ như không biết, dính mặt mình vào trong ngực Trương Diễn, chỉ cảm thấy ấm áp thoải mái, lập tức cọ xát mấy cái nữa, trong miệng không nhịn được nói: “Sư phụ, người mau ôm A Huyên.” Trương Diễn lúng túng, tình thế hôm nay, làm sao hắn có thể ôm Diệp Huyên được nữa. Nhưng cúi đầu, thấy đôi mắt tha thiết ngây thơ của đồ đệ, hắn đành phải ôm nàng: “Được rồi, mau ngủ đi.” “Vâng.” Diệp Huyên vui vẻ trả lời, kéo cánh tay nam nhân đến eo mình: “Không được buông ra đó.” Lần này, Trương Diễn hoàn toàn ôm lấy nàng. Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang tựa vào trong ngực hắn, hít thở, cơ thể nhẹ nhàng phập phồng. Nàng cũng chỉ mặc một chiếc áo bằng tơ mỏng manh, một tay nhỏ nắm lấy áo của Trương Diễn, tay khác đặt trên bụng hắn. Bởi vì nằm nghiêng, cổ áo rộng hở ra, lộ ra một bờ vai mượt mà, dưới cổ áo là một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Trương Diễn quét mắt một cái rồi nhìn sang chỗ khác, dựa vào ánh mắt sắc bén của mình liền thấy ở nơi trắng nõn đó đã hiện ra một khe sâu, cùng hai điểm nhỏ như quả anh đào màu đỏ hồng mềm mại. Trong lòng hắn giật mình, theo bản năng sẽ phải đẩy Diệp Huyên ra. Nhưng tay hắn vừa nâng lên, lại dừng lại. Nếu hắn làm vậy, A Huyên sẽ đau lòng lắm, nàng chỉ toàn tâm lệ thuộc vào hắn. Trương Diễn đành thầm than một tiếng, lại buông tay xuống. Chẳng qua là đêm này thế nào cũng không thể chợp mắt được. Trong ngực Trương Diễn ôm cơ thể mềm mại này, hắn thanh tâm quả dục (tâm hồn trong sáng đó ạ :v) nhiều năm, thời thiếu niên từng có yêu nữ của Ma môn trêu đùa trước mặt, vậy mà đạo tâm cũng không chút lay động. Đến hôm nay, chẳng qua là nhẹ nhàng ôm Diệp Huyên, lại cảm thấy tâm tư khó yên tĩnh. Trong đầu hắn lại nhớ đến hôm bắt gặp Diệp Huyên tắm ngày đó. Cô gái kinh sợ che cơ thể lại, lại không thể che được cảnh tượng mị hoặc ở dưới hay tay. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy bụng dưới một trận nóng ran, định thần nhìn lại, nhất thời cả kinh. Chỉ thấy ở dưới quần nhô cao lên một khối, trong lúc côn thịt vô tình đứng lên, lại bị một bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết cầm thật chặc.