Cappuccino

Chương 44

-Con chào bác ạ? – Tôi lẽ phép thưa ba Phương khi vừa vào nhà. -Chà, bé Phương nói đi mua sách mà, sao lại có người chở về thế kia? -Tình cờ gặp ngoài đường mà ba! -Trùng hợp nhỉ, con với bé Phương nhà bác có duyên thật! -Dạ, thực ra thì con đến nhà Phương để học thêm ạ! -Vì sắp tới đây nhà trường sẽ tổ chức hái hoa học tập nên con kèm bạn Phong một tý thôi! – Nhỏ Phương nói thêm. -Ừ, thế cũng được! – Bác gật gù. -Vậy hai tụi còn lên lầu học nhé! – Nhỏ bẽn lẽn. -Ừ đi đi, vui chơi lành mạnh nhé hai đứa! -Ba này…! – Nhỏ dặm chân giãy nảy. Đấy thấy chưa thấy chưa! Nhờ thằng Toàn cả đấy, mỗi lần đến nhà Ngọc Phương là bác lại nhìn tôi mà cười ý tứ, cứ như tôi với nhỏ đang cặp kè không bằng, nhiều lúc tôi cũng muốn giải thích lắm nhưng lỡ bác đá xoáy lại tôi thì có nước mà độn thổ, bởi thế tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện rồi lẫn nhanh lên lầu theo nhỏ Phương luôn, càng ở lâu tôi lại càng rối, mà mỗi lần rối thì tôi lại lỡ mồm, tới lúc đó càng nguy hơn. Nhưng mà kể ra số tôi cũng may mắn thật, quen được 4 cô gái xinh đẹp thì đã được tham quan phòng hết 3 cô rồi, còn lại một cô là Lam Ngọc thì có cho vàng tôi cũng chẳng dám vào, chôn thây trong đó thì khốn. Và lần tham quan phòng của Ngọc Phương kì này cũng là lần đầu tiên đấy, cũng chẳng biết diễn tả phòng của nhỏ ra sao nữa, nếu phòng của Hoàng Mai là một cung điện thủy tinh với đủ các loại tượng đầy màu sắc thì phòng Lan lại là một khung cảnh mùa thu quý phái, sang trọng với những chai rượu van xếp ngăn nắp trên kệ. Nhưng phòng của nhỏ Phương không có một chút đặc điểm nào của 2 người kia cả, phải nói sao đây nhỉ, một thế giới đầy màu sắc của các nhân vật hoạt hình từ doreamon, thủy thủ mặt trăng, conan…cho đến tom và jerry được nhỏ dán hình đầy trong phòng mình nhìn choáng đến phát ngất luôn, lúc mới vào phòng tôi còn tưởng là phòng dành cho trẻ con ấy chứ, gì đâu mà toàn là poster phim hoạt hình không à. -Mở tập sách ra đi, nhìn gì nữa! – Nhỏ cau mày khó chịu khi thấy vẻ sửng sốt của tôi. -Tập sách gì đâu mở? -Phong đi học thêm mà không đem theo tập sách gì sao? -Ờ có, một cuốn tập giấy trắng với cây viết! -Hơ, học thêm gì mà lười biếng vậy? -Thì hồi đó giờ học thêm toàn thế mà! – Tôi gãi đâu cười khì. -Thôi, Phong cứ lấy tập viết ra đi! Kiểu nào cũng phải bồi dưỡng vật lý mà! -Ơ, sao hay thế? -Hi, Phương ngồi gần mà sao không biết được chứ! -Uầy, được rồi! – Tôi uể oải lấy tập viết ra. -Mấy bữa đầu mình ôn lại lý thuyết trước nhé! -Sặc ôn lại á, nguyên phần vật lý học kì 1 luôn hả? -Chứ sao, hái hoa học tập ngoài những câu hỏi bài tập ra còn có những câu lý thuyết nữa mà, hơn nữa là phải nắm vững lý thuyết mới vận dụng vào bài tập được…bla…bla…bla! -Thôi thôi thôi, hiểu rồi hiểu rồi! Ôn thì ôn, hic! – Tôi thở dài ngao ngán. Xét về phương diện kiến thức căn bản thì tôi có thể nắm được đấy nhưng chả hiểu sao ở lớp dạy một đằng, bài tập về nhà làm một nẻo, không biết đường đâu mà lần. Lại có bữa bài học chỉ có một công thức duy nhất mà bài tập về nhà chẳng áp dụng được tẹo nào, chép bài của nhỏ Phương thì tôi mới ngỡ ngàng ra là những công thức trong bài tập đó phải suy ra từ công thức mở rộng và các công thức liên quan đến những công thức khác, ôi thôi loạn cả óc. Dường như bé Phương cũng hiểu được vấn đề học vật lý của tôi nên cũng giảng giải rất chi tiết về các công thức tính toán cũng như các công thức mở rộng suy ra từ những công thức cơ bản đó. Ngoài ra nhỏ cũng hệ thống lại cho tôi một số kiến thức trọng tâm của bài học để có thể dễ dàng nắm vững hơn mà làm bài tập. Kết quả là kết thúc ngày đầu học tại nhà Ngọc Phương thì tôi đã nắm vững được kiến thức cũng như các công thức chính được một tý, dù ít nhưng cũng có thể gọi là bước đầu cho sự thành công mai sau. Cũng nhờ đó mà tôi tự tin trao đổi bài vở với Hoàng Mai hơn bởi cứ mỗi buổi tối học bài chung với nhau thì em lại dò bài tôi cặn kẻ đến mức nghẹt thở, giờ thì khỏe rồi, hề hề: -Chà, mới học có vài hôm mà tiến bộ ghê ha? – Mai hấp háy mắt. -Chớ sao, mai mốt đừng có gọi anh là chồng ngốc nữa nghe vợ yêu! -Em đâu nói anh ngốc về khoảng học đâu! -Chứ về khoảng gì? -Chụt…khoảng này nè! – Em chồm đến hôn nhẹ vào má tôi. -Ớ…! – Tôi ngẫn người ra như khúc củi. -Đấy, chồng ngốc của em lúc nào cũng thế mà, hi! – Em cười tít mắt trêu chọc tôi. Nhưng kiến thức thì vô tận mà sức người chỉ có hạng, với cường độ dạy thêm dày đặc của Ngọc Phương như thế lâu dần tôi cũng đâm ngán, nhiều khi vừa nghe nhỏ giảng bài vừa ngủ gật lúc nào không hay, kết quả là bị nhỏ bắt xòe tay ra để khẽ thước đau thấy tía luôn. Trong một lần khác thì tôi cũng đang thiêu thiêu ngủ bỗng cảm thấy nhột nhột ngay mặt nên giật mình tỉnh giấc, nhưng ngó láo lia xung quanh thì chả thấy gì ngoài nhỏ Phương đang đứng nhìn tôi cười rất ư là tinh nghịch: -Cười gì thế? – Tôi nhíu mày. -Hi, có gì đâu, học mà ngủ gật mặt mèo! -Hic, xin lỗi, tại mấy hôm nay ôn bài mệt quá! -Thôi không sao! Xuống dưới rửa mặt đi rồi lên học tiếp! Thế là theo lời nhỏ Phương tôi lều bều đi xuống nhà dưới rửa mặt cho tỉnh táo tâm hồn, nhưng mà vừa gặp ba của Phương chưa kịp chào thì bác đã nhìn tôi mà cười khoái chí rồi: -Hai tụi con chơi vui nhỉ? -Ơ, đang học mà bác! – Tôi ngu ngơ. -Học đây hả, thế chắc là học vẽ rồi! -Là sao con không hiểu? -À, thế chắc là con bé Phương của bác nghịch ngợm rồi, con nhìn xem! – Bác hướng tôi vào chiếc tủ TV nơi có gắn một cái gương nhỏ đủ để soi mặt, nhưng hỡi ơi: -Écccccccc! Mặt con…ai vẽ thế này! – Tôi sững sốt khi trên mặt mình giờ này chi chít nét bút lông, y hết như con mèo vậy. -Con bị vẽ lên mặt mà không hay hả, chắc là ngủ gật rồi phải không? – Bác châm chọc đá xoáy. -Dạ, tại mệt mỏi quá đấy ạ, con vào nhà vệ sinh rửa mặt nhé bác! Nói rồi tôi ùa vào nhà vệ sinh vọc nước lên mặt mà kì cọ hết mấy vết bút lông. Thảo nào mà hồi nãy thấy nhột nhột trên mặt, rồi nhỏ còn nhìn mình mà cười gian xảo nữa chứ, đúng là không nên ngủ khi lũ bạn còn thức mà, ức quá. Nghĩ rồi tôi chạy một mạch lên lầu để tránh ánh nhìn trêu chọc của ba nhỏ cũng sẵn tiện chạy lên tính sổ với nhỏ một lần luôn. -Ngọc Phương….! Quá đáng lắm rồi đó! – Tôi mở cửa phòng hét to. -Phong rửa mặt xong rồi đó hả? -Grừ, sao vẽ bậy lên mặt Phong vậy? -Hồi nào đâu? – Nhỏ nhịn cười. -Còn chối, mới lúc nãy Phong đang ngủ chứ đâu. -Ơ, Phong ngủ gật đã đời rồi còn đỗ thừa cho Phương nữa, hu! – Nhỏ đưa tay dụi mặt làm như đang khóc. -Sặc, trời ơi! Vừa ăn cướp vừa la làng nè! – Tôi gãi đầu tru tréo. -Thôi được rồi, Phương xin lỗi mà? Cũng tại Phong ngủ gật chứ bộ! Coi nè rửa mặt gì mà lau chưa khô nữa? – Nhỏ cười mỉm chi lấy khắn giấy lau mặt cho tôi. Nhìn thấy nụ cười thánh thiện đó, cộng với cử chỉ chăm sóc như thế đột nhiên cơn tức giận của tôi gần như tan biến đi hết, vả lại hôm nay nhỏ Phương còn trang điểm nhẹ nữa nom xinh xắn hơn hẳn ngày thường. Bất giác tôi cảm thấy tim mình đập nhanh lạ lùng, máu bắt đầu dồn lên đầu nhiều hơn khiến cho tôi cứ nóng bừng mặt cả lên, và thế là… 1…2…3…nhập tâm bối rối. -À, ờ! Đ…được rồi, Phong tự lau được mà! -Ừa hi, nhìn Phong ngộ ghê! -S…sao ngộ? -Mặt đỏ hết rồi kìa! -Ờ…a, tại vì hơi mệt nên thế! – Tôi nhắm mắt đáp bừa. -Thôi vậy ngồi xuống ôn bài tiếp đi! -Ừ, ôn! Chả là từ đó đến giờ tôi hơi bị nhạy cảm với những cử chỉ thân mật như nắm tay, hôn, lau mặt, tựa vai…bla…bla…bla nói chung là cứ một nam một nữ gần nhau là tôi bị khớp ngay, cứ như là điểm yếu của mình vậy. Nhưng cũng may tôi với Hoàng Mai là trường hợp ngoài lệ, tuy có hơi bối rối một chút đấy nhưng vẫn ở mức có thể kiềm chế được, còn như bé Phương đây và đặc biệt là Lan thì tôi hoàn toàn gục ngã sau 5 giây đầu tiếp xúc. Cơ mà cũng còn một trường hợp ngoại lệ nữa đấy, đó không ai khác chính là nhỏ Lam Ngọc, chỉ duy nhất một lần là áo dài của nhỏ bị đứt nút thì tôi mới bối rối khi đi cạnh nhỏ thôi, còn lại hoàn toàn âm tính, cứ như đi cạnh khúc nước đá ấy, lạnh băng, cứng nhắc, thậm chí còn hung dữ nữa, như bữa hổm nhỏ nghe được thằng Toàn gọi mình là “lớp tửng” thì cứ như là một ngọn núi lửa vậy, thí đều chưa có xì khói ra thôi, và nếu không có tụi tôi can thiệp thì chắc thằng Toàn đã bị đá bay từ lầu 3 xuống đất rồi. Những bữa học lý thuyết của tôi diển ra sôi nổi thế đấy, còn những bữa làm bài tập thì sao? Thì cũng nhí nhố như thế thôi, thậm chí có phần gây cấn hơn nữa cơ. Cũng phải nói qua là từ cái hồi tôi bị vẽ vào mặt trở đi thì cứ mỗi lần học là nhỏ lại mang một ít trái cây lên cho tôi dùng, sướng thì cũng sướng đấy nhưng cũng có cái khổ riêng đấy thôi. Được ăn ngon thì đương nhiên phải làm bài tập nhiều hơn bình thường. Tôi mà từ chối nhỏ lại xụ mặt mà chu mỏ trách móc: “Chê đồ ăn nhà Phương hả?” thế nên dù có khổ cực mấy tôi cũng rán nuốt thương đau vào lòng mà ăn hết chỗ trái cây đó để rồi phải điên cuồng làm bài tập như một cái máy vậy. Rồi một hôm học thêm ở nhà nhỏ, như thường ngày cứ qua nửa thời gian học là nhỏ lại đi xuống dưới nhà chuẩn bị trái cây lên tiếp năng lượng cho tôi để làm thêm bài tập. Tôi thì lúc nào cũng vậy, canh lúc nhỏ đi xuống dưới nhà là lại tranh thủ đứng dậy vươn vai cho giản gân giản cốt, ngồi lâu cũng tê mông lắm. Nhưng mà vừa quay mặt sang giường ngủ của nhỏ thì tôi chợt phát hiện ra một cuốn sổ, không phải, nói chính xác hơn nó là cuốn nhật ký vì tôi đã từng thấy nó trước đây rồi, đó đích thị là cuốn nhật kí của nhỏ Phương, không nhầm vào đâu được. Tự dưng tôi cảm thấy khá là tò mò về cái cách mà cô bé này nhìn nhận cuộc sống xung quanh, bởi lẽ một người có tâm hồn trẻ con như nhỏ Phương thì cách nhìn nhận cuộc sống sẽ khác đi rất nhiều so với một thằng nhóc đầy chuyện rắc rối như tôi, vả lại văn của nhỏ Phương rất cuốn hút bằng chứng là trong những bài làm văn số 1-2-3 vừa qua, bài nào cũng đạt điểm rất cao. Mà một lí do nữa khiến tôi tò mò về cuốn nhật kí của Ngọc Phương đó là phục vụ cho công việc trả thù, chọc ghẹo nhỏ, bởi lẽ bao ngày đi học thêm thì bấy nhiêu ngày tôi bị đì hết cái này đến cái khác, nhất là lúc ngủ gật bị nhỏ vẽ lên mặt, cái đó tôi còn nhớ dai lắm, bị bẻ mặt trước ba của nhỏ nữa, thế nên kì này tôi sẽ khai thác triệt để những gì có trong cuốn nhật kí để biến nó thành một thứ vũ khí lợi hại đủ sức uy hiếp nhỏ Phương phải phùng mang trợn má lên mà giãy đành đạch, chắc là thú vị lắm đây hề hề. Nghĩ là làm, tôi len lén mò đến cuốn nhật kí đang để lộ thiên trên chiếc giường xinh xắn màu hồng phấn của Ngọc Phương. Mở ra những trang đầu, tôi không thể nào nhịn cười được bởi cách giới thiệu bản thân của nhỏ hết sức là ngây ngô: “Mình là Trang Nguyễn Ngọc Phương, mình tự hào về cái tên này lắm đó, đi đâu ai cũng nói là tên của mình đẹp, đã vậy họ Trang của mình còn đẹp hơn nữa, hihi. Ngoài ra mình còn có một biệt danh nữa là “Cua nhí” đó, chẳng qua là mình thuộc cung cự giải nên được gọi là cua, nhưng mà tại lùn quá nên bị gọi bằng nhí, tổng hợp lại là “Cua nhí” hihi!” Trời ơi, thì ra con bé này viết nhật ký thế sao? Đọc mà cứ như đang xem truyện tiếu lấm ấy, để đọc thêm vài trang nữa xem: “…một buổi sáng đẹp trời, mình thức dậy trong đống sách ngổn ngang ở thư viện! Hùm, lại ngủ quên nữa rồi, mình quyết đọc hết cuốn “chiến tranh và hòa bình” vậy mà chỉ mới đọc được có 2/3 thôi, đêm nay quyết phải đọc hết đã…” “…Hôm nay là lần đầu tiên mình ăn bánh mì thịt, công nhận là nó ngon ghê luôn hi, chỉ có điều là hơi cay một tý, cũng tại tên đáng ghét đó cả, mình đã không ăn cay được mà tên đó cứ cố tình lùa hết ớt qua phần của mình…” “…Tự dưng cái tên đáng ghét đó đòi tá túc trong thư viện của mình một buổi, lại còn đem cơm nữa chứ, ghét nhất là cái khoản nhát ma mình, thiệt là lúc đó mình muốn giẫm cho cái tên đáng ghét đó tàn phế luôn đi…” Đệt, sao hình tượng của mình trong cuốn nhật kí của nhỏ giống như tên bất lương hiếp đáp con gái nhà lành thế kia, cơ mà cũng có thật đấy chứ, nghĩ lại thì mình cũng bất lương thật, nhưng đâu trách ai được, khắp cả lớp tôi chỉ chọc ghẹo được nhỏ Phương mà thôi còn mấy nường kia có gan mấy cũng không dám đụng, mất mạng như chơi ấy chứ. Rồi tôi lại đọc tiếp: “…Tối nay mẹ kế của mình đã đến đây để bắt mình đi, nếu không có tên đáng ghét đó giúp mình thì chắc giờ này mình đã bị đánh tơi tả rồi. Thật ra thì dù tên đó có đáng ghét đến đâu mình vẫn không thể nào có ác cảm với hắn được…” “…Hôm nay mình lại bị một tên côn đồ bắt cóc, may sao mà tên đáng ghét đó lại đến giải cứu cho mình, được nằm trong lòng hắn, không hiểu sao mình cảm thấy ấm áp lắm, cứ muốn trút hết bao nhiều buồn bực ra ngoài thôi. Thế là mình khóc rống lên, mình cũng biết hắn khó xử với mọi người xung quanh lắm chứ, nhưng cho chừa, ai bảo hắn dám làm mình cảm thấy…thân quen như thế chứ…” Đọc xong những dòng này, đôi bàn tay của tôi đột nhiên run lên bần bật, tim của tôi không còn giữ được những nhịp đập bình thường nữa, có lẽ tôi đã đọc nhầm, nhưng cũng có lẽ nhỏ đã viết nhầm nhưng ngay giờ phút này chính mắt tôi đã đọc thấy, chính tay tôi đã sờ thấy, cuốn nhật kí này, dòng chữ này, giấy trắng mực xanh, nhầm vào đâu được chứ? “Bé Phương đang có cảm tình với…” -Trái cây ngon lành tới rồi nè! – Đột nhiên nhỏ Phương mở cửa vào làm tôi giật bắn, cắt ngang dòng suy nghĩ mà hớt hãi giấu ngay cuốn nhật kí đó vào áo của mình. Thấy tôi lén la lén lút không đứng thẳng được do giấu cuốn nhật kí vào tong áo, nên nhỏ tò mò hỏi chuyện: -Gì thế Phong, đau bụng hả? -Đ…đâu có! -Sao ngồi kiểu kì vậy? -Hề đâu có gì đâu, à mà có con gì ngoài cửa kìa! Nhỏ ngây ngô nhìn theo hường chỉ của tôi nhưng đâu biết rằng đó chỉ là trò đánh lạc hướng để tôi có thể nhanh tay trả lại cuốn nhật kí về vị trí cũ. -Có gì đâu Phong? – Nhỏ nhíu mày. -À, chắc tại Phong nhìn nhầm! Thôi để làm bài tập tiếp nhá! -Ùm….! Dường như vẫn còn một chút nghi hoặc nhỏ nên Ngọc Phương cứ phùng má nhìn tôi nghi hoặc rồi ngó nghiêng lung tung khắp phòng kiểm tra xem có điều gì đó khác lạ không. Đột nhiên, nhỏ dừng mắt ở chiếc giường nơi đặt cuốn nhật kí rồi lườm tôi sắc lẽm, rồi lại nhìn vào cuốn nhật kí rồi lại lườm tôi, chừng khoảng 2-3 lần như thế thì nhỏ lại nhặt cuốn nhật kí của mình lên xếp vào trong hộp tủ mà mặt mày đỏ lựng, tay chân nhỏ bắt đầu líu ríu cả lên như đang gặp chuyện gì bối rối lắm. Biết được có điều chẳng lành, tôi liền cắm đầu vào làm bài tập như điên như dại, nhưng nào đâu đang viết hùng hụt thì một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai tôi muốn giật bắn cả tim ra khỏi lồng ngực: -Phong áp dụng sai công thức rồi nè! – Nhỏ Phương ân cần chỉ bài. -À, ờ! Để sửa lại! -Sao làm bài không vậy, ăn tý trái cây đi! – Nhỏ kéo dĩa trái cây lại gần tôi. -Rồi rồi, ăn ngay! -Có nóng không, để Phương mở quạt máy lên nhé? -Không sao? B…bình thường mà, hề! – Tôi ấp úng. -Vậy Phong cứ làm bài tiếp đi nhé, Phương sẽ theo dõi đấy! -Ừ…ừ! Chẳng hiểu nhỏ đang theo dõi bài tập của tôi hay đang theo dõi tôi nữa, trong lúc làm bài tập thấy ngưa ngứa vô cùng, giống như đang bị người ta theo dõi ấy. Rồi một lúc sau nhỏ đột nhiên lên tiếng dò hỏi: -Phong nè, cho Phương hỏi một tý được không? -Ừ, Phương cứ hỏi đi! -Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không? -Cái này…? – Tôi đăm chiêu. -Không được à Phong? – Nhỏ sốt sắng. -Không hẳn là không được! Nhưng mà chuyện nó hơi phức tạp tý! -Không sao đâu, Phương hiểu nhanh lắm! -Thì có lẽ là được, chỉ cần Phương không dùng những thủ đoạn xấu để tướt đoạt lấy người đó mà dùng tình cảm thật của mình chứng minh cho người đó thấy. -Chỉ thế thôi sao? -Ừ, chắc là thế, Phong cũng không rành lắm đâu! Chỉ nghe người ta nói lại thôi! -Cám ơn Phong nhé! -Không có gì, cơ mà sao Phương lại hỏi thế? -Hi, hỏi để biết thôi! – Nhỏ cười hiền. -Vậy Phong làm bài tập tiếp nhe? -Ừ, làm đi! Thế rồi tôi lại cắm cúi làm bài, rồi…tôi lại suy nghĩ những gì với bé Phương đã nói lúc nãy. “Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không?” Phương à, lúc đó em đang suy nghĩ những gì trong đầu vậy, có lẽ nào… __Maxmius__