Một ngày sau... Sau khi Hồng Giai Nhạc nói chuyện với Hồng Chính Thân, quyết định chuyển đi, lúc gần đi còn nói với Trương Thần Phong: "Đưa Chính Thân về nhà lớn dự tiệc sinh nhật ông già. Tôi sẽ chờ hai người đến." Trương Thần Phong nhìn xuống dưới, không nói gì, xoay người lại nhìn về phía Hồng Chính Thân từ nãy tới giờ không hề nói câu nào. Người sau nọ chỉ mang một khuôn mặt bình tĩnh tựa vào sô pha, ôm cánh tay nhìn theo Hồng Giai Nhạc rời đi. Hồng Giai Nhạc đi đến trước cửa thì chỉ chỉ hắn, biểu thị ý cảnh cáo, sau đó để cho hai gã đàn em Nhiếp Phong phái tới ôm đống hành lý, lập tức chuồn lẹ. Cửa vừa đóng lại, Trương Thần Phong đã hihi cười: "Anh đáp ứng điều kiện của cô ấy rồi?" "Tôi chỉ đồng ý trở về dự tiệc sinh nhật." "Anh có muốn đưa tôi đi gặp người nhà không?" Hồng Chính Thân liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ không nói nên lời. "Thật không đưa tôi đi? Nhưng tôi lại muốn em gái anh phê duyệt chính thức nha." "Cùng tôi diễn kịch đáng giá không?" "Chỉ là diễn kịch thôi sao?" Ánh mắt Trương Thần Phong thẳng tắp chiếu về phía anh: "Tôi đã từng phối hợp với người khác diễn qua rất nhiều vở kịch rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn nghiêm túc một lần." Hồng Chính Thân có chút giật mình, dường như không ngờ tới đối phương sẽ áp dụng phương thức truyền đạt trắng trợn như vậy, lúc đó hoàn toàn không biết đáp lại thế nào, đành phải im lặng, rơi vào trầm tư. Trương Thần Phong nhìn sắc mặt anh biến đổi, cũng không định vạch trần, làm bộ cảm khái một câu: "Hô —— cuối cùng chúng ta lại có vẻ muốn bắt đầu hai người hai thế giới rồi." Hồng Chính Thân bị tiếng thở dài của hắn cắt ngang vài giây hồi tưởng, nghiêng đầu, có lẽ là liên tưởng đến hình ảnh gì không nên rồi, thế là càng thêm quẫn bách, lập tức che giấu tâm tình ngồi trở lại vào sô pha, tiện thể rời chủ đề: "Ngày mai tôi đi Thâm Quyến. Buổi tối sợ rằng phải ở lại đó qua đêm." Trương Thần Phong đi qua sô pha ngẩn ra một lúc, sau đó nghiêng người, đem cái ót gác lên trên đùi người ta. "Sáng sớm mai phải đi rồi?" "Ưm." Cánh tay phải của Hồng Chính Thân vốn đang vịn trên sô pha vô thức buông xuống, năm ngón tay có chút thô ráp khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại của Trương Thần Phong. Trương Thần Phong nhắm mắt hưởng thụ những ngón tay thon dài mang theo hương thơm thảo dược từ sữa tắm của người này, phủ trên da đầu mang đến cảm giác tê dại mới mẻ. "Chúng ta còn chưa có dịp hẹn hò nào, ai, tôi rất muốn thử xem hẹn hò với anh có cảm giác gì nha." Ngón tay Hồng Chính Thân vì câu nói này của Trương Thần Phong mà dừng lại một chút. Anh không ngờ đối phương lại có thể mặc kệ người khác như vậy lại đem đề tài dẫn trở về: "Không phải có... lúc ăn cơm sao?" "Anh nói hẹn hò, là ám chỉ với tôi về cái nhà hàng hoàn cảnh đó?" "Chúng ta —— mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhau, có muốn gì nữa." Trương Thần Phong trở nên thực trịnh trọng: "Tôi là sợ anh có mới nới cũ thôi mà, cho nên muốn sự chú ý của anh đều có thể giữ lại trên người tôi." Hồng Chính Thân bị mấy lời ngọt ngào này của Trương Thần Phong tấn công làm cho đầu óc choáng váng. Cứng đối cứng còn có thể rất cường thế, thế nhưng một khi gặp phải đối phương dùng viên đạn bọc đường như vậy, anh lại có điểm không biết phải làm sao. "Bạn gái cậu nhiều như vậy, nói câu này rất không đáng tin." Trương Thần Phong thanh minh: "Tôi nào có bạn gái!" "Ngày đó trong điện thoại..." Trương Thần Phong từ đáy lòng nói một tiếng "Không tốt", thì ra chuyện hôm đó anh ấy thực sự để ý, tuy rằng cả hai từ trước đến giờ vẫn không hề nhắc lại, nhưng đã sớm chôn xuống tai hoạ ngầm. Trước kia không nói là sợ càng giải thích càng mờ ám, dù rất am hiểu cách trấn an tâm tình của người khác, nhưng lại không biết cách trấn an bạn trai. "Tôi cùng cô ấy không hề làm gì cả." "Cậu không cần giải thích với tôi loại sự tình này." "Kỳ thực, tôi còn thích nhìn bộ dạng anh ăn dấm nữa kia~" Hôm nay Trương Thần Phong đúng là thật cả gan vuốt râu hùm. "Tôi không cuồng tự ngược." Kỳ thực, chính mình mấy lần theo dõi anh ấy, lại còn phải mượn say làm khổ nhục kế, lúc đó mới phải gọi là đố kỵ thực sự, nhưng Trương Thần Phong sẽ không để Hồng Chính Thân biết được chuyện ấy. "Anh có thích tôi không? Chính Thân~" Hồng Chính Thân nhẹ nhàng đẩy đầu hắn, ra hiệu hắn đứng dậy: "Thần kinh." "Chính Thân, tôi biết rõ anh thích tôi, nhưng tôi rất muốn nghe chính miệng anh nói cho tôi biết." "Có phải cậu xem phim tình cảm nhiều quá rồi?" "Anh như vậy là đang thẹn thùng sao?" Trương Thần Phong không biết sống chết tiếp tục nói: "Đêm đó trên giường anh không phải còn —— " Lời nói tiếp đó bị Hồng Chính Thân cúi đầu che lại, lúc buông ra, hơi thở đã bị ái muội vỡ vụn phát ra tiếng, lan tỏa khắp xung quanh, làm cho không khí dâng lên từng tầng tình triều nhẹ nhàng...... Một cuộc điện thoại cắt ngang giây phút triền miên. "Trương Thần Phong, 3 rưỡi chiều nay đến quán rượu Châu Tế. Hôm nay đại diện của Trụ Phong sẽ đến." Làm cố vấn đặc biệt của Sang Liên, Trương Thần Phong cũng không dám từ chối. Bà chủ tịch Chu vẫn luôn nhắc tới muốn cho hắn tham dự một cuộc họp thương vụ chưa chính thức. Trong những người có mặt bao gồm tổng giám đốc tập đoàn Trụ Phong tại Hong Kong - Trần Thạc, cũng chính là bà Châu ra sức mong muốn chọn làm đối tượng hợp tác. Vì thế bà đã tìm mọi cách dò đường đến chức nghiệp của Trương Thần Phong. Hơn nữa, xuất phát từ chuyện tình giữa người này và chủ tịch Trụ Phong Trịnh Diệu Dương, hắn cũng ôm vài phần hiếu kỳ. Trương Thần Phong đúng giờ xuất hiện tại hội trường, bà Châu ra chào đón, hưng phấn mà nói: "Tổng giám đốc Trần có nói qua, Trụ Phong có khả năng sẽ mở rộng lĩnh vực đầu tư đến dự án của Sang Liên lần này." Xem ra bà Châu đã cơ bản đối phó được Vương Cẩm rồi, Trương Thần Phong cười cười: "Muốn tôi gặp Trần Thạc thuyết phục?" "Nếu được như vậy là tốt nhất." "Được rồi, để tôi thử xem sao." .. Trước kia chỉ xem qua ảnh chụp Trần Thạc trên tạp chí tài chính, nhưng thực sự còn không bằng phân nửa phong thái của người đàn ông khí thế nghiêm nghị, vẻ ngoài xuất sắc, vóc dáng cao ngất, khiến người lóa mắt trước mặt này. Lần này Vương Cẩm cũng rõ ràng thả thấp điệu bộ hơn nhiều, vô cùng khiêm tốn đi theo bên cạnh Trần Thạc. Người nọ nói với hắn cái gì, đều nghiêng tai nghe, biểu tình rất im lặng và chuyên chú. Trương Thần Phong khóe miệng khẽ nhếch, chầm chậm đi ra phía trước, đợi bọn họ đem đề tài dừng một chút, hợp thời vươn ra tay phải, nói: "Trần tiên sinh, cố vấn Sang Liên Trương Thần Phong." "Hân hạnh." Đối phương rất tự nhiên xem xét hắn nhìn một lượt, rất hòa khí vươn tay ra. Hai người có vẻ khá hợp nhau, cũng không có gì cản trở, bắt chuyện một hồi, Trương Thần Phong âm thầm giật mình. Hắn không tìm ra bất kì kẽ hở nào trong giao tiếp của Trần Thạc cả, tính cách và nhược điểm bị che giấu rất tốt. Ngay cả một chuyên gia tâm lý trước đây như hắn cũng bị cái này cũng bị đánh lừa. Trước giờ vẫn nghe nói Trụ Phong Trịnh Diệu Dương thủ đoạn thâm độc, không ngờ Trần Thạc lại trấn tĩnh lạnh lùng như vậy. Từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách không có chỗ nào để chê. Trương Thần Phong còn nghĩ rằng: Nếu như Trần Thạc xuống biển gia nhập Quang Vũ, chắc chắn sẽ trở thành vương bài quan hệ xã hội của chị Cầm. Tuy rằng Trần Thạc rất ít lộ diện trước thương giới và truyền thông, nhưng Trương Thần Phong vẫn tìm ra được gần đây người nọ rất say mê trò cưỡi ngựa. Trương Thần Phong mặt dày xuất chiêu: "Nghe nói Trần tiên sinh cũng dưỡng vài con ngựa tại trường đua Sandy, không biết có thể vinh hạnh được khiêu chiến đua ngựa với anh được chứ?" "Úc, cái này, chỉ là sở thích mà thôi, chê cười rồi." Trần Thạc có chút giật mình, cả thói quen riêng tư mà vị cố vấn này cũng có thể đào ra, có thể thấy được cũng là một dạng chuyên nghiệp. Bởi vì giọng điệu của đối phương rất vui vẻ tự nhiên, không khỏi cũng đối với hắn rất có hảo cảm: "Cuối tuần tôi và Diệu Dương sẽ tới trường đua, nếu cậu rảnh rỗi thì xin mời qua đó luận bàn một phen." "Nhất định đến." Thay bà Châu hẹn gặp được cả hai đại boss của Trụ Phong, thật sự là gặp may. Trương Thần Phong tự nhận thấy cho dù mình có thủ đoạn cao siêu tới đâu, cũng không phải là vạn năng. Hôm nay có lẽ là do Trần Thạc nhìn hắn thuận mắt, hoặc căn bản là do người nọ tâm tình không tệ, có ý cùng mấy người thương nhân khác bàn chuyện làm ăn. Lúc Trương Thần Phong rời đi là chạng vạng sáu giờ tối. Hắn gọi cho Hồng Chính Thân, đối phương không bắt máy. Trương Thần Phong đã không giống như trước thản nhiên được nữa. Hiện tại, thường thường nếu không thấy người nọ nhận điện thoại hắn lại khó tránh khỏi có chút nôn nóng. ................ Xe đã chạy ra khỏi gara khoảng chưa đầy năm phút, hắn rất ít khi dùng thiết bị định vị vệ tinh, đột nhiên có chuông điện thoại báo. Đây không phải người Trương Thần Phong mong chờ, cho đến khi đối phương truyền đến mấy lời dạo đầu thiếu đánh: "Ai cha~ không khí Hong Kong thật sự không được tốt lắm a, thậm chí còn không bằng được Detroit nữa kia~" "Vậy cậu còn không nhanh chóng mua vé chạy về đi, Ngụy Tử Tuấn." "Nè nè, tôi cũng đã đến rồi, không phải cậu đã nói sẽ không tính toán gì hết rồi chứ?" Trương Thần Phong bên mép kéo lên ý cười: "Cậu như mấy bọn thổ phỉ thế nhỉ." "Gần đây tôi rất khó khăn nha, mà khu nhà cao cấp La Đức chỗ cậu lại tăng giá đấy." "Cậu đến một chuyến này, tài khoản ít nhất cũng thêm 6 số 0 đi. Còn dám kêu ca, không sợ bị sét đánh xuống à?" "Không cần chuyện gì cũng đem tiền ra so sánh mà, chực cơm mới là lạc thú nhân sinh a." Ngụy Tử Tuấn không phải lần đầu tiên đến Hong Kong, cho nên coi như quen cửa quen đường, bảo Trương Thần Phong qua đây theo ý mình có điểm không thực tế, cho nên đến Loan Tử cắm chốt chờ trước. Không qua bao lâu, Trương Thần Phong đến nơi hẹn gặp nhìn thấy bên kia đường một người ngồi bệt dưới đất rõ ràng là một tên quái thai, người qua đường đi ngang qua hắn đều sẽ nhịn không được ghé mắt một cái rồi tự động chuồn đi. Thực sự không muốn nhận là người quen của tên đó mà. Mặc T-shirt ngắn tay vào cái mùa này hoàn toàn không liên quan, quần soóc phối hợp với dép lào, Ngụy Tử Tuấn giống hệt sinh vật ngoài hành tinh chứ không thể gọi là bạn hắn được. Đầu tóc rối bời tóc cũng hủy hoại nốt gương mặt ít nhất từng có thể nhìn qua một cái, chỗ nào giống "Black Wind" truyền kỳ khiến người trên đường vừa nghe thấy đã sợ mất mật a. Trương Thần Phong thầm than: Ngụy Tử Tuấn, mày thực sự so với hai năm trước càng tàn không có thuốc chữa hơn. Nhanh chóng gọn gàng đến trước mặt hắn, thằng cha kia thế mà vẫn còn trì độn không hề có ý di chuyển, cho đến khi Trương Thần Phong không thể nhịn được nữa phải hạ cửa kính xe xuống rống lên một câu: "Còn không mau lên xe!" "A?!" Ngụy Tử Tuấn như mới tỉnh mộng, từ mặt đất nhảy dựng lên: "Grey! Sao cậu... Cậu bị làm sao mà đi mua cái loại xe thế này, ai nha, cậu vẫn đẹp trai như xưa! Không lý nào giá thị trường Hong Kong lại kém như vậy nha..." Tên đó đem một túi hành lý ném qua phía sau, vừa vào chỗ ngồi vừa lải nhải: "Lẽ ra phải là Porche, Ferrari đi? Sao lại thích cái loại này nhỉ." "Đúng, tao thích thế đấy. Bây giờ chuẩn bị đưa mày đến một quán bar phong cách Sài Gòn, tuy rằng giá rất đặc biệt, nhưng mà mày cứ yên tâm, rất sạch sẽ, không có gián đâu." Bởi vì thái độ của Trương Thần Phong thực sự không có kẽ hở nào, cho nên Ngụy Tử Tuấn cũng không khỏi khẩn trương hỏi: "Tao nhớ không lầm trước đây nói chuyện, không phải mày rất lừng lẫy đại danh ở Quang Vũ sao? Hiện tại —— ở đâu rồi a?" "Cùng bạn ở trong một căn chung cư đơn." "Không phải mày vẫn còn ở cái chỗ gã đàn ông mày giả vờ chơi bời ở chung đấy chứ?" Nhìn Trương Thần Phong không phủ nhận, Ngụy Tử Tuấn vò đầu bứt tai có điểm khó xử. Một mái tóc tổ quạ lúc này cùng một dạng với phán đoán lúc đầu của tên đó đều xoắn lại một chỗ. "Này... Thực ra trung tâm thương mại đằng kia cùng với quán rượu cũng rất gần nhau, qua một phố nữa là đến, không bằng... Qua chỗ đó trước!"  Trương Thần Phong nhịn cười: "Mày mang thẻ tín dụng không?" Ngụy Tử Tuấn cảnh giác nói: "Có." Không phải định nhân lúc mình không chú ý, muốn giết người cướp của đấy chứ. Thân thủ của Grey không phải dạng vừa, hai ba chưởng là có thể đem mình ngất trên giàn quất... Đang lúc tư tưởng giãy dụa thì Trương Thần Phong đã lái xe tiến vào ga ra ngầm. Năm phút sau, Trương Thần Phong trực tiếp xách gã đi vào trung tâm thương mại ngay chỗ quảng trường. Tùy tiện xem xét một lượt dáng vẻ của hắn, lắc đầu, một phát đẩy hắn đi vào quầy chuyên kinh doanh mặt hàng của Versus, đem gã thổ dân này giao cho cô tiểu thư bán hàng. "Giúp tôi biến tên này trở về hình dạng người hiện đại." Sau đó vỗ vai gã, đem cái thẻ tín dụng vừa mới lôi được từ trên người gã ra trịnh trọng giao lại vào lòng bàn tay Ngụy Tử Tuấn: "Tao ở bên ngoài đợi, không lấy đủ 5 bộ, không cần phải đi ra." "Tống tao vào cái nơi này thật mất phong cách a! Tao cũng không phải phụ nữ! Này, mày tới cùng vì cái gì mà muốn ép tao phải mua quần áo thế hả?" Trương Thần Phong mỉm cười nói: "Bởi vì tao không có cách nào cùng sinh vật lạ lần thứ hai chung sống hoà bình." "Cũng đâu phải hôm nay mày mới biết tao!" "Vậy nếu mày muốn may mắn, trước hết đừng có xúc phạm con mắt của người khác. Tao thực ngại khi phải phê bình phong cách của mày trước mặt mày đấy." "Được lắm, coi như mày lợi hại." Ngụy Tử Tuấn bị bọn rắn độc cưỡng chế, đành phải ngoan ngoãn hợp tác. ............ Trương Thần Phong một bên đứng đợi không biết làm gì, một bên lại gọi vào số điện thoại của Hồng Chính Thân, vẫn không ai nhấc máy. Lúc này hắn dự cảm Hồng Chính Thân có thể lại bận công việc, cũng không tiếp tục nữa. Dưới chân vô tình bước đến khu vực quầy MARC JACOBS, nhìn thấy một đôi giày nam cao cấp đập vào mắt, thế là dựa theo số đo của Hồng Chính Thân, trả tiền lấy một đôi. Không tới nửa giờ sau, Trương Thần Phong và cái mặt y như trái khổ qua của Ngụy Tử Tuấn lại gặp nhau, tên đó đã miễn cưỡng khôi phục nguyên hình của người đô thị. Đối phương nhìn một cái thấy túi đồ trên tay hắn, lập tức biết ngay mình bị thằng nhãi này dụ, khinh bỉ nói: "Thì ra là chính mình muốn mua đồ mới cố ý kéo tao xuống nước. Không phải nhà mày còn ở chung sao? Thế nào còn dám mua đồ xa xỉ thế, mấy thứ kia rất đắt nha~" Trương Thần Phong vừa định cùng gã trêu chọc vài câu, đột nhiên điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, Trương Thần Phong vừa nhìn dãy số lập tức mừng thầm, thái độ nhất thời trở nên nhẹ nhàng: "Tôi đã gọi anh mấy cuộc rồi, bận lắm sao? Ăn cơm chưa?" Ngụy Tử Tuấn chỉ là đứng bên cạnh nghe thử một tý đã cảm thấy thế là quá đủ rồi. Từ khi nào Trương Thần Phong dùng qua loại ngữ khí mềm mại này hỏi người khác mấy chuyện buồn nôn thế kia! Thằng nhãi này thực sự đang bàn chuyện yêu đương rồi, tuyệt đối không sai! Trương Thần Phong đại khái cũng cảm thấy bị cái gã bên cạnh giật mình nhìn chằm chằm rất chướng mắt, thế là bỏ đi trước vài bước, cố ý không cho gã nghe được gì. Ngụy Tử Tuấn cười mắng: "Trọng sắc khinh bạn." Không đến một phút sau, Trương Thần Phong gác điện thoại đi tới trước mặt Ngụy Tử Tuấn: "Chúng ta đi chỗ này trước đã." "Đi đâu?" "Không xa." Thế là Ngụy Tử Tuấn đáng thương mới từ máy bay đặt chân xuống đất, không kịp nghỉ ngơi, còn phải hầu hạ Trương Thần Phong đi hết chỗ nọ chỗ kia trong thành phố, còn phải rút máu mua một đống "quần áo xinh đẹp" mà trước đây chết gã cũng không mặc, còn phải đi đón chủ nhà, lại còn phải cùng hắn đi chợ nữa (huhu =]]] ). Đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo trong truyền thuyết mà. Xe chạy đến đích, Ngụy Tử Tuấn kỳ quái hỏi: "Đến trung tâm triển lãm làm gì đấy?" Trước cổng trung tâm triển lãm có mấy công nhân đang ở dán áp-phích cỡ lớn, là để giới thiệu đợt triển lãm sách lạ sắp tới, còn có một tổ nhân viên đang làm việc, nghe nói sẽ có ngôi sao đến đây, cho nên xung quanh tụ tập rất nhiều fan hâm mộ mê phim điện ảnh, bên cạnh khu vực phòng tuyến, có vài tên bảo vệ đang đứng duy trì trật tự. Ngụy Tử Tuấn hoang mang, đi theo Trương Thần Phong cùng một nhân viên mặc đồng phục từ đám mấy em gái tuổi teen chen lên phía trước. Trương Thần Phong đi trước mở đường thế mà rất thuận lợi, hơn phân nửa nữ sinh đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm Trương Thần Phong, cho rằng hắn là diễn viên, cho nên vô thức nhượng vị trí. Trương Thần Phong đến chỗ Hồng Chính Thân đã chỉ định trước. Dáng vóc cao ngất vóc của hắn không bị che khuất hoàn toàn. Lúc Trương Thần Phong đứng tại chỗ ấn điện thoại, Hồng Chính Thân đã xoay người từ xa xa nhìn qua. Hồng Chính Thân ra hiệu bảo vệ cho vào, Trương Thần Phong cùng Ngụy Tử Tuấn vượt qua đám đông đi vào bên trong. Nhưng bởi vì Hồng Chính Thân còn đang nói chuyện với mấy nhân viên công tác, cho nên Trương Thần Phong ở cách chỗ đó không xa chờ đợi. Đây là Trương Thần Phong lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Chính Thân khi đang làm việc, năng lực lãnh đạo cường đại, tướng mạo xuất chúng, trên người toả ra khí chất hơn người, khiến cho người phải nghiêm túc nghe theo lời anh. Ngụy Tử Tuấn dường như nhìn ra người đàn ông điển trai cao lớn trước mặt này là người đã mở đường cho bọn họ, không khỏi xem xét kỹ hơn vài lần: "Người này rất có điều kiện đấy. Phụ nữ sẽ tự động dán lấy anh ta, thật có diễm phúc." Ý gã chỉ đám oanh oanh yến yến đang vây quanh anh kia. Trương Thần Phong cảm thấy buồn cười: "Đấy là người ta đang làm việc." "Địu, nói nghe hay nhỉ! Sao mấy loại chuyện tốt này chưa từng tới tay tao đi." Ngụy Tử Tuấn quan sát sườn mặt Trương Thần Phong thăm dò: "Anh ta là ông chủ của mày hay là bạn a?" "Lát nữa giới thiệu cho." Nói xong câu này, bước chân đã đi về phía người nọ. Hồng Chính Thân vừa lúc nói xong công việc, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Trương Thần Phong mang theo ẩn ẩn ý cười hướng anh đi tới. "Có vất vả lắm không?" "Diệu Nhật chỉ tham gia chủ yếu vào lĩnh vực tuyên truyền quảng bá thôi." "Có muốn cùng đi ăn cơm không?" Hồng Chính Thân nhìn về phía Ngụy Tử Tuấn, tính chào hỏi: "Cậu còn bạn ở đây mà, không tiện lắm đâu." "Anh sợ đối phó với bạn của tôi sao?" "Tôi là sợ cậu để ý." "Để ý cái gì? Nói ra quan hệ của chúng ta?" Trương Thần Phong lúc này hết sức ái muội tiến đến bên tai anh, nói nhỏ: "Anh nói chúng ta là quan hệ gì nhỉ?" .... Hồng Chính Thân bởi vì cảm giác trong hiện trường có rất nhiều người có thể nhìn thấy, thế là nửa giây sau đã chuồn lẹ không dấu vết, gương mặt không kiềm chế được dâng lên một tầng ửng hồng, thực là không biết làm sao với vị tình nhân vô lại của mình, cuối cùng than thở: "Được rồi, chờ tôi kết thúc công việc thì cùng đi ăn cơm. Hỏi xem bạn cậu muốn ăn gì, tôi sẽ lái xe dẫn đường." "Đắt tiền là được, dù sao cũng là tên đó mời mà." Trương Thần Phong tiện tay chỉ chỉ Ngụy Tử Tuấn đứng nhìn đến phát ngốc ở trong góc. Trương Thần Phong đến xe của mình, lấy giày ra chuyển qua ghế sau của xe Hồng Chính Thân: "Mua cho anh, về nhà thử xem vừa chân không", thuận tiện ném chìa khóa xe cho Ngụy Tử Tuấn: "Xe cho cậu lái, lúc về phải trả lại tôi đấy." Ngụy Tử tuấn không dám lộ vẻ mặt ghét bỏ, chẳng qua ánh mắt từ đầu đến cuối đều lướt đến chỗ hộp giày, thì ra là mua cho người này, có vấn đề nè... Tuy rằng người này có vẻ rất tài giỏi thành công, nhưng có thể khiến một tên mặt lạnh không có tim như Grey tự nhiên không có việc gì lấy lòng anh ta như thế, nhất định là đã nắm được điểm yếu gì. Nãy vừa mới vô tình thấy hóa đơn, thật sự là hơi bị mắc lắm nha. Trương Thần Phong mở giúp Ngụy Tử Tuấn bản đồ, hắn ngồi cạnh nghỉ ngơi, xe chạy theo Hồng Chính Thân đến nhà hàng. Trên đường Ngụy Tử Tuấn tra hỏi: "Người nọ ruốt cuộc là người thế nào?" "Mày muốn biết thế à?" "Đừng nói với tao anh ta lớn lên đẹp trai như thế là bởi vì anh ta là anh họ thất lạc nhiều năm của mày nhé." "Mày cũng thấy được anh ấy rất đẹp trai?" Trương Thần Phong nghĩ thầm, tao cũng là giữa ngàn dặm mới tìm được nhìn trúng anh ấy, làm sao mà sai được. "Lúc tao mới gặp anh ấy, cũng thấy anh ấy chỉ là một người đàn ông rất đẹp mà thôi, thế nhưng sau lại..." Bởi vì Trương Thần Phong không nói tiếp, lòng hiếu kỳ của Ngụy Tử Tuấn hoàn toàn bị khơi mào, một bên nhìn chằm chằm đuôi xe phía trước xe, một bên hỏi tới: "Sau lại thế nào?" "Mày đúng là lắm chuyện, đối với sinh hoạt cá nhân của tao hình như mày cảm thấy rất hứng thú nha!" "Mày là nói... người này cũng trong phạm vi sinh hoạt cá nhân?" "Tao đang cùng anh ấy qua lại." Lúc Trương Thần Phong bình tĩnh một lúc nói ra câu này, Ngụy Tử Tuấn mạnh giẫm chân ga một cái, trực tiếp dừng giữa đường, nếu không phải xe phía sau xe còn giữ khoảng cách nhất định, đã sớm tông vào họ rồi. Tài xế đằng sau đang muốn hùng hùng hổ hổ nhảy xuống, Ngụy Tử Tuấn đã trước một bước lần nữa chạy xe đi, đuổi theo chiếc xe cao cấp dẫn đường đằng trước. "Mày... Không phải đang nói đùa chứ!?" "Không phải tao đã nói qua cho mày tao đang tìm đàn ông sao? Anh ấy chính là đối tượng đó." "Không cần đáng sợ thế đâu... Mày lại bới trong vườn hoa ong bướm ra một gã đàn ông chất lượng tốt không dính bụi trần như thế, mày —— thật xác định không phải nhất thời xung động mới đổi tính hướng chứ? Anh ta là ân nhân cứu mạng của mày hay nắm thóp gì mày rồi cũng nên..." "Mày suy nghĩ nhiều rồi." "Thế nhưng rõ ràng trước đây mày chưa từng thích đàn ông mà... Chẳng lẽ tình báo của tao nhầm lẫn!" Trương Thần Phong đã thổ lộ ra bí mật động trời rồi, cũng không định giấu giếm nữa, gương mặt bình tĩnh nói: "Tao cũng không xác định mọi chuyện sau này sẽ ra sao, cũng chỉ là thích cùng anh ấy một chỗ, rất thoải mái, không phải cố kỵ gì nhiều, thật giống như hoàn toàn được là chính mình. Có lẽ là tao thích đàn ông thật đi, ai biết được." "Mày có biết mày vừa mới vô cùng thoải mái trình bày một chuyện trọng đại ảnh hưởng đến phương hướng sinh hoạt cá nhân tương lai của máy đấy. Grey, hai năm nay mày thực sự thay đổi rồi." Ngụy Tử Tuấn cảm khái vô hạn. "Trương Thần Phong, ở Hong Kong tao là Trương Thần Phong, trước mặt anh ấy nhớ kỹ gọi tao là A Phong. Tao phải quen với bản thân hiện tại, cũng phải để cuộc sống của tao khôi phục đến trạng thái bình thường nhất. Tao không còn là Grey máu lạnh nữa." Ngụy Tử Tuấn trong lòng nói thầm: Cùng một gã đàn ông nói chuyện yêu đương, không phải chuyện bình thường đi... "Tuy rằng tao thừa nhận anh ta thực sự rất đẹp, nhưng đẹp cũng là đàn ông a, đừng có kịch giả tình thật thế đi!" Tên Ngụy nào đó không ngừng cảm thán. "Nhảm nhí, ở chung, thật là bốc lửa nha. Mày cùng anh ta cũng sẽ... Này cái gì đó sao?" "Mày thực sự rất giống mấy bà tám." "Tao rất hiếu kỳ mà! Đầu năm nay chuyện có thể làm tao giật mình quá ít, cho nên khó tránh khỏi sẽ có điểm phản ứng thái quá." "Lát nữa trước mặt anh ấy mày đừng nói lung tung, bằng không, đừng trách tao lập tức trực tiếp xách mày lên máy bay ngồi về nhà." Trương Thần Phong cực kỳ trịnh trọng cảnh cáo tiểu Tuấn. Ngụy Tử Tuấn chua chua nói: "Mày đúng là rất kiêng kỵ anh ta nhỉ, anh ta thật sự tốt như vậy sao?" Trương Thần Phong có chút đắc ý nhớ lại: "Anh ấy được hay không đương nhiên chỉ có một mình tao biết rõ, mày biết làm đíu gì." "Tao chỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau lại phải đi hiệp trợ phá án, cho nên muốn đến xem mày sống thế nào." Ngụy Tử Tuấn tặng kèm một cái mỉm cười "có phải tao rất có lương tâm không" đầy quyến rũ. "Đến mày cũng phải xuất động, xem ra tình thế hiện tại, rất khó tìm kiếm a." "Đúng thế, đám cảnh sát quốc tế rặt một lũ đàn bà. Đến mày còn vì đàn ông mà xuống biển, ông đây đương nhiên sẽ không chịu nổi phải ra ngoài hoạt động a hoạt động, đỡ phải không theo kịp trào lưu nha." "Nói đi, còn có chuyện gì tìm tao." Ngụy Tử tuấn hì hì cười một cái: "Đúng là đã sớm bị mày xem thấu, tao còn đang sợ mày chơi bời lâu ngày, độ nhạy bén bị đục khoét giống nhau. Dưới ghế sau ấy." Trương Thần Phong thả thấp ghế ngồi vươn cánh tay chụp tới, phát hiện túi văn kiện, hắn tiện tay kéo ra niêm phong, lấy ra thứ đồ trong túi nhìn thoáng qua, lại tiện tay thả lại. Hơi có chút cảm thán: "A, bọn họ cuối cùng đã chịu nói điều kiện cho tao. Plame khi nào sẽ tìm tao?" "Tao không rõ, chỉ là tiện thể mang đồ qua cho mày." Ngụy Tử Tuấn có chút tiếc nuối nói: "Sau lần này là thật sự rời khỏi rồi?" "Tao đã không thích hợp cùng mấy tên ghê gớm kia giao tiếp, cũng đến lúc rồi." "Sau này mày sẽ ở lại Hong Kong sao?" "Anh ấy còn ở Hong Kong, tự nhiên tao cũng sẽ ở lại chỗ này." Lần này Ngụy Tử Tuấn kinh ngạc thật rồi: "Mày —— thực sự a?!" "Cái gì là thật? Cái gì là giả? Tao chỉ tin tưởng hiện tại." ...... ............ Ngày thứ hai, Hồng Chính Thân đi Thâm Quyến, kết quả phải tạm thời tăng thêm hành trình, cho nên vòng lại bay đi Thượng Hải hai ngày. Trương Thần Phong nhận được điện thoại về vụ bất động sản, lập tức chạy tới Thuyên Loan. Gần đây hắn rất ưng ý một căn biệt thự tư nhân, nên vào cửa chính là phòng khách và nhà ăn; có hai gian có thể xa ngắm cảnh đẹp ngoài vịnh, một gian có phòng ngủ và thư phòng cho chủ nhân; phòng để quần áo cùng nguyên bộ phòng tắm thiết kế riêng cũng rất đầu tư, sân thượng lộ thiên rộng rãi bên ngoài để làm khu vực nấu nướng và dùng cơm, nội thất là do công ty Anh quốc sản xuất. Nhà ở Hong Kong là giá trên trời, muốn căn nhà này, Trương Thần Phong đã phải rút hơn phân nửa số tích góp của mình, thế nhưng nếu đã định cư, sẽ có một chỗ chân chính thuộc về mình, cảm giác tương lai người kia sẽ sáng tỏ thông suốt, khi đó còn có thể dụ dỗ người ta cũng qua đây cùng hắn ở một chỗ. Trương Thần Phong đã chán ghét mấy tòa nhà chuyên cung cấp phòng ở, hắn bắt đầu khát vọng một căn cứ hoàn toàn riêng tư, mà nơi này, thiết kế và nhà mặc dù đều rất xa xỉ, nhưng thực sự là đáng giá, bởi vì nghĩ đến sở thích của Hồng Chính Thân, Trương Thần Phong cân nhắc vài lần, vẫn quyết định đặt mua. Nếu hắn mà hỏi qua ý kiến mấy nhà cố vấn đầu tư, đối phương nhất định sẽ khuyên hắn cẩn thận chút, thế nhưng hắn vẫn muốn làm theo ý mình. Chẳng qua chuyện này hắn không có nói cho quá bất kỳ ai, thực ra, rất nhiều chuyện làm cho hắn thiết nghĩ muốn dứt khoát cho xong, chỉ là cuối cùng có dũng khí đối phó không mà thôi. Những rắc rối triền miên không ngớt trước kia rốt cuộc cũng buông tha cho hắn. Hộ chiếu mới, cuộc sống mới, chỉ cần hoàn thành được một điều kiện trao đổi cuối cùng, dù cho còn nhân tình của Plame năm đó, nếu như không phải tại hắn vì tình cảm cá nhân phán đoán sai lầm, dẫn đến hành động về sau kéo dài, cũng sẽ không phải lùi lại hai tuyến tị nạn như vậy. Lúc trước Plame giúp hắn trước hết dẹp mấy đám rắc rối, để hắn có thể đến Hương Cảng an ổn qua hai năm, lúc này trực tiếp một lần đưa cho hắn chỗ tốt, hẳn là muốn khiến hắn trả hết nợ còn thiếu, từ đó cách xa hỗn loạn, mở ra tương lai mới. Trước mắt cảm giác tích cực, nhưng Trương Thần Phong cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Ngụy Tử Tuấn mang đến hộ chiếu mới này, cái giá phải trả không biết sẽ thế nào, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, đoán rằng Plame sẽ không gọi hắn đi vào chỗ nguy hiểm tính mạng, nếu không hẳn là sẽ không sớm phát giấy thông hành cho hắn như vậy, hiện tại muốn chạy thì có thể thuận tiện hơn trước đây nhiều rồi. Chẳng qua, hiện tại ở trong lòng ẩn ẩn cứ có một bóng hình đột nhiên xuất hiện, sau đó dừng lại như thế một hồi rồi lặng yên biến mất. Loại cảm giác này Trương Thần Phong làm sao không biết xấu hổ giả ngu được, nhớ, thực ra loại phản xạ có điều kiện theo bản năng, hoàn toàn không thể khống chế bằng lý trí. Là do đối với mỹ nữ không có cảm giác sao? Cũng không phải, nhìn thấy người xinh đẹp khác phái vẫn như trước sẽ ngoảnh đầu thưởng thức, thế nhưng phía dưới, lúc này lại cảm thấy không có đối tượng nào có thể giống như Hồng Chính Thân gợi cho hắn tình triều dâng trào mãnh liệt như vậy, có lẽ thực sự quen cùng người nọ một chỗ rồi, thời gian không quá dài, nhưng bởi vì quá trình vô cùng kinh tâm động phách, cho nên rất khó mà không khắc cốt ghi tâm... Dù sao, cảm tình giữa những người đàn ông, người ngoài nhìn vào sẽ thấy có vẻ rất không gắn bó bền lâu đi. Nhưng bây giờ hắn không quan tâm kết quả, hiện tại hắn chỉ cần đến sự ngầm hiểu chấp nhận đó. Thời gian sau này sẽ dần tiến thêm một bước, khiến người kia thực sự tiếp nhận hắn, triệt triệt để đế. Trương Thần Phong từ túi áo trong móc ra chiếc nhẫn tình nhân đã từ rất lâu không mang rồi. khi đó vì muốn chơi cho thật trước mặt Smith mà tận lực làm đến buồn nôn, hiện tại nhớ lại, thực ra cũng không phải như vậy. Nhớ tới chiếc nhẫn của Hồng Chính Thân, bị anh tiện tay ném vào trong ngăn kéo, không biết có còn không. Bởi vì biết rõ anh sẽ không để ý, cho nên dường như có chút thất lạc, thật giống như trước giờ không có cái gì có thể trói buộc lấy Hồng Chính Thân... Bất kể anh có ít nhiều đáp lại, nhưng đều không bao gồm cả thỏa hiệp và coi trọng, mà chính mình cũng thực sự chỉ thích hương vị của Hồng Chính Thân, thái độ bình tĩnh, nhưng đối với cảm tình lại cực kỳ thành thật, chỉ có người đó, mới thường xuyên có thể khiến hắn rơi vào mê cục kích thích nhộn nhạo đến run rẩy, tìm không thấy lối ra. (Ừm, đấy là hương vị sao? Anh mâu thuẫn quá đê. Đã run tim rồi thì anh thừa nhận sự thật cho em với nào =]]]] ) Mà lúc này, ở Thượng Hải bên kia, Hồng Chính Thân đang làm việc. Chạng vạng nhận được cuộc điện thoại đường dài của Tương Băng Cầm, tâm không khỏi một trận dao động, như là cảm thấy có bí mật nào đó bị đối phương phát hiện. Dù sao Trương Thần Phong cũng là do Tương Băng Cầm đưa đến, tình trạng hiện tại của mình và hắn, phải chăng nên báo một tiếng với Tương Băng Cầm nhỉ? (Hic Hic =]]] thôi:))) anh ơi:]]]] ) Nhưng bởi vì bầu không khí trước mắt không hợp (có gì đó sai sai), tình huống không hợp, không thể tùy tiện mở miệng giải thích anh và Trương Thần Phong thế này thế kia các thể loại, với lại thực ra chính anh rất khó khái quát tình trạng phức tạp này. Huống hồ trong quá khứ, phản ứng của Tương Băng Cầm khi đối mặt với tình cảm của anh rất căng (=]]] đoạn này mình bí từ ), đều không phải những gì anh có thể dự kiến trước được. Cho dù quan hệ hiện tại của anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, nhưng dù sao trước đây bọn họ cũng từng thân mật qua, có chút chuyện riêng vẫn là không nên nói ra hết, không đâu lại đi đảo loạn tâm tình của đối phương. Thế là Hồng Chính Thân âm thầm thở dài, nhưng tạm thời kiềm chế xuống. "Chính Thân! Cuối cùng tôi cũng được bay về Hong Kong rồi." "Bộ phận bên Paris tiến triển thuận lợi chứ?" "Công việc đã đi vào quỹ đạo, không có nhiều người, ai cũng phải chạy qua chạy lại thôi, nhưng cũng đối phó được. Chỉ là xa nhà lâu quá rồi, cũng thực sự bắt đầu nhớ đến Hong Kong ngựa xe như nước." "Đây là bệnh chung của tất cả những người ở Cảng mà." Tiếng cười khẽ nhẹ nhàng thong dong của Hồng Chính Thân bên tai khiến cho Tương Băng Cầm mạnh mẽ tê dại. Tâm tình nữ tính của cô bị một cỗ lực mạnh nhấc lên, nàng nghiêng đầu hỏi: "Chính Thân, anh vẫn ổn chứ?" "Anh? Già rồi." "Thế mà em lại cảm thấy anh không giống như thế nhỉ." "Vậy sao?" Tương Băng Cầm tại đây đang ngắm quần áo lơ đãng nhắc tới một chuyện: "À mà nè, mấy ngày nay phiền anh rồi." Hồng Chính Thân có chút khó hiểu, đành phải uyển chuyển hỏi: "Phiền phức cái gì?"