Cặp đôi cưới gấp
Chương 23
Thẩm Mộ Phong cứ như thế, im lặng ôm An Cẩm Y, ánh mắt anh rất mực dịu dàng, anh thì thầm bên tai cô: “An An, cám ơn em. Với anh, những năm tháng gian khổ đó đã qua rồi, thực ra, bây giờ nhớ lại, anh chẳng còn cảm giác gì.”
Anh cúi đầu xuống nhìn An Cẩm Y: “Anh thật may mắn vì đã gặp được em, anh tin rằng, chỉ cần anh và em cùng cố gắng, con của hai đứa mình sẽ được sống hạnh phúc”.
Đây là lần đầu tiên An Cẩm Y nghe Thẩm Mộ Phong nói những lời như vậy nhưng cô lại không cảm thấy xấu hổ, cô nghe xong, nghĩ đến tương lai của cả hai càng thêm quyết tâm.
“Em cũng vậy, tin rằng gia đình hai chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.” An Cẩm Y gật đầu.
Cô dựa đầu vào trong lòng anh, nghe tiếng trái tim anh đập mạnh, cảm thấy thật yên lòng, vô cùng yên lòng.
Có người từng nói, lồng ngực của người đàn ông là bến cảng ấm áp của người phụ nữ.
Dù cho phía trước, giữa biển người mờ mịt, hai người gặp được ai không còn quan trọng nữa vì hết thảy đều là tạm thời. Nhổ neo rời khỏi bến cảng không phải của mình, đưa thuyền đi, qua bao nhiêu thời gian, nếu như không phải là một nửa đích thực thì dù cho có thề non hẹn biển như thế nào cũng không thể chống lại được định mệnh, cho nên hãy cứ đợi người thực sự thuộc về mình.
Thế nên, dù có hay không có tạo hóa, thì thế giới này vẫn luôn tràn ngập hơi thở của sự thần bí, mà duyên số giữa người với người lại càng kỳ lạ quá đỗi.
Giống như An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong, gặp nhau cũng là do duyên phận, khi ánh mắt trao nhau, gần như là chỉ trong chớp mắt, liền biết rằng đối phương là duyên trời định, bên nhau trọn đời.
An Cẩm Y ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộ Phong, đôi môi anh trông thật quyến rũ, và đôi mắt anh như biết cười. Cô nói thầm với lòng: Cám ơn anh đã chia sẻ mọi nỗi niềm với em, cám ơn anh đã thẳng thắn kể hết về quá khứ của mình với em, dù cho anh đã từng bị đối xử như thế nào, chỉ cần có em ở đây, em sẽ bảo vệ anh…
An Cẩm Y rướn người, choàng tay qua cổ Thẩm Mộ Phong, đôi mắt đầy mê hoặc, cô từ từ ghé sát gương mặt mình lại gần đặt lên môi Thẩm Mộ Phong một nụ hôn.
Thẩm Mộ Phong hoàn toàn bị bất ngờ trước sự chủ động của An Cẩm Y, anh vòng tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của cô, khiến nụ hôn càng lúc càng ngọt ngào và say đắm.
Anh quá tốt với cô, tốt vô cùng, riêng điều này cô cảm nhận rất rõ ràng. Nhưng về phía mình cô lại chưa làm được gì cho anh, vì thế cô cảm thấy rất có lỗi. Nếu như trước đây cô đã từng do dự, thì giờ phút này, cô thật sự không muốn quay trở lại, bởi vì cô biết anh đã là chồng của cô, là người duy nhất có thể nắm tay cô cả đời.
“An An…” Thẩm Mộ Phong nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, giọng nói của anh trở nên khàn khàn. An Cẩm Y say mê ngắm anh, ánh mắt đắm đuối, hơi thở gấp gáp. Thẩm Mộ Phong khó khăn lắm mới quay mặt ra được chỗ khác, ép bản thân không được nhìn vào đôi môi đỏ mọng ướt át quyến rũ kia: “Em phải về nhà”.
An Cẩm Y nhìn bộ dạng đứng đắn của anh liền phì cười.
Thẩm Mộ Phong cố kìm nén dục vọng đang bùng cháy, vậy mà An Cẩm Y lại còn cười được, trong lòng cảm thấy hơi bất bình: “Em không muốn về nhà à? Ok, được thôi, anh không quan tâm hai đứa mình đang ở trong xe, anh muốn…”
An Cẩm Y thấy anh chẳng có vẻ gì là đang đùa, hoảng hốt nhào ra khỏi xe, bỏ lại một câu: “Anh nhớ lái xe cẩn thận!” Sau đó bỏ chạy.
Thẩm Mộ Phong theo nhìn dáng vẻ hoảng hốt của An Cẩm Y cười phụt. Ánh mắt anh không giấu được sự dịu dàng: An An, cám ơn ông trời đã cho anh gặp em, để em khỏa lấp những nỗi buồn trong anh. Dù hai mươi mấy năm anh sống bất hạnh đã qua đi, nhưng anh tin rằng, gặp được em là may mắn lớn nhất trong đời anh…
Thẩm Mộ Phong nhìn theo cho đến khi không thấy bóng dáng An Cẩm Y đâu nữa mới khởi động ô tô, lái xe đi.
Ánh mặt trời đầu xuân chan hòa trên cảnh vật, ấm áp vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
7 chương
76 chương
10 chương
41 chương
50 chương
97 chương