Cặp đôi cưới gấp
Chương 21
Sau khi dùng bữa được một lúc, Thẩm Mộ Phong lại nghiêm túc nói đến chuyện hôn nhân giữa anh và An Cẩm Y. Thế nên, cả bốn người lại cùng nhau thảo luận.
Cố Vân vừa gắp đồ ăn vừa cười hỏi: “Mộ Phong, hai đứa vừa mới quen nhau đã muốn kết hôn liệu có sớm quá không? Con đã gặp ba mẹ An Cẩm Y chưa? Họ có đồng ý gả con gái cho con không?” Nghe những gì bà nói có vẻ như là lời của một người mẹ hiền từ.
An Cẩm Y thầm nghĩ: Cho dù ba mẹ cháu có muốn phản đối không cho cháu lấy Thẩm Mộ Phong thì cũng đã muộn. Bởi vì cháu và anh ấy đều đã ký vào giấy đăng ký kết hôn.
An Cẩm Y cười cười, định trả lời thì Thẩm Mộ Phong vốn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: “Con đã gặp ba mẹ của An An, họ rất có cảm tình với con, và không hề phản đối cuộc hôn nhân giữa con và cô ấy. Bây giờ, con chỉ đợi quyết định của ba.”
Thẩm Niệm Phương ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Mộ Phong, vẻ mặt hờ hững: “Hai đứa đã quyết định như vậy thì hãy kết hôn đi”.
Cố Vân ngồi một bên xen vào: “Hôn nhân là chuyện đại sự, hay là hai đứa sắp xếp để ba mẹ gặp mặt nhà bên đó xem thế nào?”
“Vậy cũng được.” Thẩm Niệm Phương gật đầu, nói với Thẩm Mộ Phong: “Con hãy làm theo những gì mẹ con nói.”
Thẩm Mộ Phong hơi cúi đầu, không biết được anh đang nghĩ gì, anh im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Vâng, thưa ba.”
An Cẩm Y có cảm giác không khí của bữa cơm này rất kỳ dị, nhưng bởi vì đang ngồi cùng với Thẩm Niệm Phương và Cố Vân, cho nên cô không dám nói gì nữa.
Có thể nói sau khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, cô nhận ra tình thân trong gia đình Thẩm Mộ Phong có gì đó… vô cảm, đúng vậy, đó chính là sự vô cảm. Thẩm Niệm Phương ngoài mặt lạnh lùng đã là điều rõ ràng, còn Cố Vân dù rằng trên mặt cười rất tươi nhưng lại không thể tạo cảm giác ấm áp với người khác, hay nói đúng hơn là khiến người ta cảm thấy rất giả tạo.
An Cẩm Y cảm thấy kinh ngạc trước những gì cô nghĩ, thế nên cô không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng uống ngụm trà, đánh bật chúng ra khỏi đầu.
Bữa cơm trưa và cái không khí kỳ dị lạ lùng cuối cùng cũng trôi qua nhanh chóng.
Dùng bữa xong, Cố Vân cười nói: “Cẩm Y, lúc nào có thời gian, bác muốn gặp ba mẹ của con, chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện kết hôn của hai đứa.”
“Dạ, được ạ. Ngay khi trở về nhà, con sẽ thưa chuyện với ba mẹ.” An Cẩm Y mỉm cười đáp lại.
Mọi người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Thẩm Mộ Phong lái xe đưa ba mẹ về nhà.
Xe đến trước chung cư nhà Thẩm Niệm Phương, Cố Vân cười nói: “Về đến nhà rồi, mẹ và ba con sẽ nghỉ ngơi một lúc, con không cần phải đưa ba mẹ lên trên đâu.”
Thẩm Niệm Phương đồng tình gật đầu: “Mộ Phong, con đưa Cẩm Y về nhà đi, không cần phải đi lên trên nhà đâu.”
Thẩm Mộ Phong nghe vậy, nắm tay An Cẩm Y, lạnh lùng trả lời: “Vâng, ba về sớm nghỉ ngơi.”
Sau khi hai người đó đi vào chung cư, Thẩm Mộ Phong nắm tay An Cẩm Y ngồi vào trong xe ô tô.
Trên đường đi, không khí trong xe khá ngột ngạt, cả hai đều không nói gì, theo đuổi những luồng suy nghĩ khác nhau.
Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp rọi qua ô cửa xe, chiếu xuống cả hai, rất ấm áp.
Thẩm Mộ Phong dừng xe trước chung cư nhà An Cẩm Y, im lặng một lúc mới lên tiếng: “An An, ngày hôm uất ức cho em rồi.”
An Cẩm Y đưa mắt nhìn sang bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự xin lỗi.
An Cẩm Y lắc đầu cười nói: “Em không thấy uất ức.” Cô ngập ngừng rồi tiện đà nói luôn: “Anh không có lời nào muốn nói với em sao?”
Thẩm Mộ Phong nghe cô nói, sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười gượng gạo. Anh nhìn sang cô, đây là lần đầu tiên, An Cẩm Y có cảm giác đôi mắt đen của anh trông giống một vực sâu không đáy khiến tâm trí cô trôi tuột vào trong đó.
An Cẩm Y chăm chú ngắm anh, có lẽ là do ánh nắng cho nên khi nhìn một bên gương mặt anh là vẻ u tối buồn bã.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
98 chương
71 chương
54 chương
41 chương