Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường
Chương 9 : Kết Bạn Với Nàng
Nhân lúc giờ đọc bài còn dư lại 20 phút, Đồng Lôi dẫn Quý Phong và Trương Lỗi đi tới căn tin nằm phía sau dãy phòng học.
Đồng Lôi là một cô bé thông minh nhưng tính cách lại khá lạnh lùng, tuy vậy vẫn có không ít nam sinh thầm mến nàng hoa khôi này, Quý Phong cũng là một trong số đó.
Tuy nhiên, Quý Phong biết chênh lệch giữa mình và Đồng Lôi không nhỏ, giống như là hai người của hai thế giới khác nhau. Vẻ mỹ lệ của Đồng Lôi tựa hồ không thuộc về nhân gian này, vừa xinh đẹp lại lạnh lùng, vừa thanh thoát lại huyền ảo, nửa hắn muốn yêu thương nàng, nửa hắn lại sợ mình khinh nhờn nàng....
Sâu trong nội tâm đã có sẵn tự ti nên Quý Phong quyết đoán từ bỏ cái ý nghĩ đó của mình.
Mãi cho đến sau này, hắn quen biết với Hồ Tuyết Tuệ, tình cảm dần dần nảy sinh rồi tích lũy từng ngày cho đến khi bộc lộ không thể kiềm chế, đấy cũng bởi vì hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn với Đồng Lôi thật sự quá xa vời, chỉ có Hồ Tuyết Tuệ mới là người mà hắn có thể chạm tay đến.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên tỉnh ngộ, rằng ý nghĩ trước kia của mình đã sai lầm đến mức nào. Một cô gái chân thật cũng sẽ sống rất thực tế, chẳng thà hắn yêu lấy cái vẻ đẹp huyền ảo như trăng rằm đó còn hơn, ít ra sẽ không bị những lời nói phũ phàng tựa dao kia cắt vào tim!
Nhìn bóng lưng của Đồng Lôi đang đi phía trước, trong lòng Quý Phong bỗng nhiên dấy lên một cảm giác rung động. Tuy chỉ nhìn từ phía sau nhưng hắn vẫn cảm thấy được Đồng Lôi là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Kiểu tóc đuôi ngựa dễ thương, áo sơ mi tay ngắn màu hồng kẻ ô vuông, chiếc quần jean bạc bó sát người, một đôi giày thể thao màu trắng... bộ trang phục gọn gàng chỉnh tề, chẳng những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại càng tăng thêm nét xinh xắn trẻ trung pha lẫn một chút phong thái thành thục.
Quan trọng hơn cả, kiểu trang phục này đã hoàn toàn thể hiện ra thân hình hoàn mỹ của Đồng Lôi.
Áo sơ mi ôm lấy chiếc eo thon thướt tha uyển chuyển…
- Cậu thấy sao, lớp trưởng, hoa khôi của trường chúng ta rất xinh đẹp có phải không?
Trương Lỗi đột nhiên đi sát vào Quý Phong, nhe răng cười đểu rồi thì thầm hỏi hắn.
- Thằng ôn, đứng đắn một chút coi!
Quý Phong tức giận gắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút xấu hổ. Vừa mới chia tay với Hồ Tuyết Tuệ mà hắn đã nhìn lén Đồng Lôi, có phải hắn là một người hay thay lòng đổi dạ không?
Quý Phong không biết rằng hắn sở dĩ có cảm giác như vậy một phần là vì hắn đang trong độ tuổi trưởng thành, gặp được một cô bé xinh xắn đáng yêu dĩ nhiên sẽ có chút cảm xúc. Mặt khác là do hắn đã hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hồ Tuyết Tuệ, bởi vậy mới có những suy nghĩ này.
- Hắc hắc, Phong tử, cậu cho rằng tớ không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cậu à? Dám làm nhưng không dám nhận sao?
Trương Lỗi cười hắc hắc, hỏi nhỏ:
- Phong tử, nếu cậu muốn theo đuổi cô ấy... thì để tớ giúp cậu đi hỏi thăm thói quen, sở thích và thu thập tình báo về cô nàng cho cậu. Thế nào, người anh em của cậu có tốt bụng không?
Quý Phong kinh ngạc nhìn y:
- Này, nếu cậu thích thì sao không tự mình theo đuổi Đồng Lôi mà cứ ở đây xúi giục tớ là sao?
- Tớ theo đuổi cô ấy?
Vừa nghe Quý Phong hỏi, sắc mặt Trương Lỗi bỗng dưng cổ quái, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm một câu. Tuy giọng y rất nhỏ, nhưng những lời nói lại lọt vào tai Quý Phong vô cùng rõ ràng:
- Ta không muốn sống nữa mới theo đuổi cô nàng. Lão cha ta mà biết, không chặt đứt chân ta mới lạ.
Quý Phong khó hiểu nhìn Trương Lỗi, không biết những lời này của y có nghĩa gì.
- Hai cậu vào đây!
Lúc này Đồng Lôi đã đi đến cửa căn tin, đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn Quý Phong và Trương Lỗi. Tư thế này làm cho bộ ngực căng tròn đầy sức sống của cô nàng bị chèn ép, lập tức chen chúc nhau căng lên dưới lớp áo. Ánh mắt Quý Phong vô tình lướt qua khiến cho tim hắn bỗng nhiên đập mạnh liên hồi.
Tuy nhiên hắn làm sao không dám có biểu hiện bất thường nào, chỉ thành thật đi tới.
Trương Lỗi ngược lại không có chút đàng hoàng, hắn cười hắc hắc, cà rỡn:
- Lớp trưởng, cậu dẫn bọn này tới phòng ăn không phải là muốn mời bữa sáng đấy chứ? Nếu vậy mà từ chối thì quá thất lễ rồi!
Đồng Lôi lập tức trừng mắt nhìn y, đang định mở miệng thì lại thấy vẻ mặt Trương Lỗi trở nên đau khổ, ủy khuất:
- Tớ chỉ đùa một chút thôi mà. Lớp trưởng, sáng nay bọn tớ chưa ăn gì, bây giờ đã đói bụng lắm rồi, cậu muốn nói gì thì hãy đợi bọn tớ giải quyết xong cái dạ dày rồi nói có được không? Để bày tỏ sự áy náy trong lòng, bữa sáng hôm nay tớ mời cậu.
Nghe y nói vậy, sắc mặt Đồng Lôi mới hòa hoãn một chút, cô khẽ gật đầu:
- Nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội. Cậu đi lấy thức ăn đi!
- Phong tử, cậu ở lại tiếp chuyện với hoa khôi nhé, tớ đi mua cơm đây!
Trương Lỗi thấy Đồng Lôi đồng ý, mừng rỡ như được đại xá, cười hì hì rồi vội vàng chạy tới cửa bán cơm.
Lúc này chỉ còn lại hai người khiến Quý Phong không khỏi có một chút bối rối. Đây là lần đầu tiên hắn một mình đối mặt với Đồng Lôi, trong lòng vừa có chút ngượng ngùng lại có chút căng thẳng.
- Lớp trưởng, chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi trước đi!
Quý Phong mở miệng bắt chuyện.
Đồng Lôi khẽ gật, xoay người đi vào căn tin.
Trong căn tin lúc này có không ít học sinh đang ăn bữa sáng, phải tìm một lúc lâu hai người mới thấy một bàn còn trống.
Ngồi xuống bàn, Quý Phong không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh như đang kiếm thứ gì, thật ra là do hắn không dám nhìn thẳng vào gương mặt xinh xắn của Đồng Lôi, hắn sợ sẽ nhìn thấy nụ cười của nàng, quả tim trong lồng ngực lại không thể kiềm chế mà đập loạn.
- Quý Phong, bộ cậu thấy tớ rất đáng sợ sao?
Nhìn thấy bộ dạng của Quý Phong, Đồng Lôi tức giận nhìn hắn, oán trách hỏi.
- Đâu có!
Quý Phong vội vàng nói:
- Cậu xinh đẹp như vậy, có chỗ nào đáng sợ đâu chứ!
- Vậy tại sao cậu không dám nhìn tớ?
Đồng Lôi hỏi tới.
Quý Phong ấp a ấp úng mãi vẫn không dám nói, trong lòng thầm nhủ, làm sao tớ dám nhìn chứ, vừa mới bị cậu nghe được tớ nói thích cậu xong, bây giờ mà tớ liếc nhìn cậu không chừng lại bị hiểu lầm nữa!
Quý Phong bắt đầu có chút sốt ruột, cái thằng chết tiệt kia làm gì mà lâu thế không biết, hắn đang mong Trương Lỗi nhanh chóng trở lại, có tên lí la lí lắc này ở đây không khí sẽ sinh động hơn một chút, y đi rồi Quý Phong không biết nên nói cái gì.
- Quý Phong, việc quan trọng nhất bây giờ của chúng ta chính là học tập. Thành tích của cậu tuy không cao, nhưng cậu vẫn còn thời gian một năm, nếu như chịu khó, siêng năng học tập... nhất định cậu sẽ tiến bộ!
Đôi mắt to sáng của Đồng Lôi nhìn thẳng vào Quý Phong, khuyên nhủ:
- Trước khi bước vào kì thi Đại học, cậu không nên phân tâm vào những chuyện khác, như vậy sẽ làm trễ nãi việc học tập của mình!
Quý Phong vô cùng bối rối, không biết nên giải thích thế nào. Lời nói của Đồng Lôi mặc dù rất uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng cũng nói rõ hàm ý của cô, khuyên Quý Phong không nên suy nghĩ nhiều về cô mà lơ là học tập.
- Tớ đã biết, cám ơn lớp trưởng đã quan tâm!
Quý Phong cười khổ, kể từ khi hắn và Hồ Tuyết Tuệ chia tay, hắn đã biết rõ chính mình cần làm những gì. Huống chi hắn cũng đã nói, cho dù trong lòng có thích Đồng Lôi nhưng không có nghĩa là nhất định phải bày tỏ ra lời.
Âm thầm yêu thích một người, cầu mong cho người ấy được hạnh phúc, như vậy cũng đã đủ!
Có đôi khi, có một người để thương để nhớ ở trong lòng là một điều rất hạnh phúc, nếu như đem điều ấy nói ra ngoài, có khi lại có thể gây thương tổn đến người khác mà bản thân mình cũng không vui vẻ gì!
Đối với đạo lý này, Quý Phong hiểu rất rõ.
Nhìn thấy thần sắc lúng túng của Quý Phong, Đồng Lôi lại ngỡ cô đã quá nặng lời. Mặc dù xuất thân trong gia đình có tiền tài, thế lực nhưng bản thân cô cũng không vì vậy mà cao ngạo, mà nhìn người nghèo bằng nửa con mắt.
Chỉ là cô không có cảm giác với Quý Phong, cho dù có đi nữa cha mẹ cô cũng nhất định sẽ không đồng ý chuyện của hai người cho nên Đồng Lôi trước giờ vẫn chưa từng suy nghĩ tới hắn.
Cô vội vàng giải thích:
- Quý Phong, cậu không nên hiểu lầm, không phải tớ có ý xem thường cậu. Tớ chỉ cảm thấy chúng ta vẫn còn đang đi học, bài vở mới là chuyện quan trọng nhất. Nói không chừng sau này lớn lên nhớ lại lúc này, cậu sẽ phát hiện khoảng thời gian này rất vui vẻ và rất nhiều chuyện mình làm là vô cùng trẻ con!
- Tớ hiểu!
Quý Phong cười cười, Đồng Lôi đã nói như vậy hắn cũng cởi mở hơn nhiều:
- Tớ hiểu ý của cậu rồi. Thật ra tớ cũng cảm thấy quan trọng nhất lúc này vẫn là việc học. Trước đây tớ đã không lo lắng đến, bây giờ nghĩ lại thật sự rất hối hận!
Nghe hắn nói như vậy, Đồng Lôi nhẹ nhõm, cô khẽ cười:
- Cậu có thể nghĩ được như vậy thì không còn gì bằng. Quý Phong, trước đây chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, bây giờ tớ có thể kết bạn với cậu được chứ?
- Vô cùng vinh hạnh!
Quý Phong mỉm cười.
Đồng Lôi vui vẻ cười khúc khích, nụ cười như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không gì bằng.
Quý Phong cũng cười theo, chẳng qua ánh mắt của hắn trong suốt thâm thúy giống như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, làm cho người ta phải trầm mê ở đó!
Nhìn vào ánh mắt của hắn, trong lòng Đồng Lôi khẽ chấn động!
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
54 chương
53 chương
384 chương