Cao Thủ Toàn Năng Tại Học Đường

Chương 35 : Trở Thành Anh Hùng. (3)

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã được một tuần kể từ sự kiện giữa đường gặp cướp. Trong một tuần lễ này Quý Phong đã hoàn toàn quên béng chuyện kia. Hắn dồn tất cả sự tập trung vào trong việc học và tiếp nhận sự huấn luyện của Trí Não. Mỗi buổi tối sau khi tan học, Đồng Lôi vẫn đều đặn phụ đạo kiến thức cho hắn, thế nhưng hôm nào cũng như hôm nấy, cô luôn bị trí nhớ siêu khủng của Quý Phong đả kích không ngừng. Dù thỉnh thoảng nhớ lại chuyện đêm hôm đó, Quý Phong cũng không có lấy nửa điểm kiêu ngạo mà chỉ càng thêm ý thức được hiệu quả to lớn từ sự huấn luyện của Trí Não. Cho nên từ đó hắn bắt đầu lao vào rèn luyện. Mỗi buổi tối đều chủ động yêu cầu Trí Não huấn luyện, hơn thế luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân. Và kết quả của sự khắc khổ này chính là thành tích của Quý Phong bất tri bất giác tăng mạnh, tiến độ học tập chương trình huấn luyện siêu cấp đặc công cũng cực kỳ khả quan. Quan trọng hơn hết đó là lúc trước giữa hắn và Đồng Lôi có một khoảng cách rất lớn, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước cùng với một tuần lễ này không ngừng tiếp xúc nói chuyện, khoảng cách này đã dần dần được thu nhỏ lại. Mặc dù chưa hoàn toàn biến mất, nhưng sớm muộn cũng có một ngày vết ngăn này sẽ đi vào lịch sử, tan biến không còn dấu vết. Thân là anh trai của Đồng Lôi kiêm bạn thân Quý Phong, Trương Lỗi dĩ nhiên là người vui mừng nhất khi thấy sự tiến triển này. Mỗi lần trước khi tan học về nhà, y đều đến vỗ vào vai Quý Phong kèm theo một ánh mắt mập mờ, tựa hồ có ý tứ: người anh em, cố gắng lên nha, tớ đang chờ cậu cưa đổ em gái tớ đó! Và lần nào cũng thế, Quý Phong đều bị kẻ này làm cho dở khóc dở người. Có người anh nào giống như hắn không, không trông nom em gái mình thì thôi, lại còn cổ vũ bạn thân làm em rể của hắn nữa chứ! Tuy nhiên, dù Trương Lỗi có động viên thế nào, ngoài mặt Quý Phong vẫn tỏ ra vô cùng thờ ơ. Bởi hắn biết rõ, dù hắn biểu hiện mình là người thông minh thế nào, trí nhớ hơn người thế nào, thân thủ tốt thế nào thì hắn và Đồng Lôi cũng vẫn là người của hai thế giới. Cho dù hiện tại Đồng Lôi có thích hắn, biểu lộ với hắn thì hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận. Bởi hắn biết mình hiện giờ vẫn là hai bàn tay trắng, vẫn chưa thể xứng với cô được! Dĩ nhiên đây chỉ là một giả thiết mà thôi, lấy tính cách của Đồng Lôi, cho dù có thật thích Quý Phong chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không chủ động biểu lộ tình cảm của mình. Tính cách cùng với xuất thân khiến cho cô không thể nào làm như vậy! Dù thế, quan hệ giữa Đồng Lôi và Quý Phong vẫn từ từ tiến triển, ít nhất lâu lâu đùa giỡn một chút đã là một điều bình thường đối với họ rồi. Nếu đổi lại trước kia, Quý Phong khó mà tưởng tượng mình cũng có lúc đùa giỡn cùng nữ thần trong lòng, lúc đó hình ảnh này chỉ có thể xảy ra trong mơ của hắn mà thôi! Song, Quý Phong và Đồng Lôi đều không hề hay biết, mặc dù buổi tối hai người đợi cho các bạn trong lớp về hết mới học bổ túc thêm nửa tiếng. Nhưng có câu nói “trên thế giới này chẳng có bức tường nào là không lọt gió”, chuyện hai người sau khi tan học ở lại bổ túc đã nhanh chóng truyền đến tai người khác. Và rồi chưa tới một ngày, tin tức này đã lập tức được tam sao thất bản truyền tới tai toàn bộ học sinh khối mười hai trường Nhị Trung huyện Mang Thạch. --- ------ ------ ------ ------ ------ - Này, có nghe gì chưa? Quý Phong mới bị Hồ Tuyết Tuệ bỏ chưa tới một tháng đã hẹn hò cùng với lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta rồi đó! - Thật à? Ta pó tay! Con cóc ghẻ Quý Phong này may mắn thật, chẳng biết sao một con thiên nga trắng xinh như thế lại bị lọt vào bẫy của tên khốn đó nữa? - Hắc hắc, đương nhiên là thật rồi. Mỗi tối sau khi tan học hai người bọn họ đều ở lại lớp để hẹn hò, chính mắt tớ nhìn thấy mà! - Bà nội nóa! Bình thường thật không nhìn ra, thằng nghèo trắng tay đó lại biết cách cưa người đẹp như vậy! --- ------ ------ ------ ------ ---- Tin tức Quý Phong và Đồng Lôi đang yêu giống như được lắp thêm đôi cánh, nhanh chóng truyền đi khắp ngõ ngách của mỗi lớp. Những cậu nam sinh vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Đồng Lôi sau khi biết được tin này lập tức giận dữ mắng mỏ không thôi, thậm chí có người còn định trực tiếp chạy tới đánh cho Quý Phong một trận! Tuy nhiên, người tức giận nhất hẳn phải là lớp phó Từ Mặc. Sau khi nghe được tin này, Từ Mặc cơ hồ muốn đập nát cái bàn của mình, sau đó hắn lại nghĩ đi tìm người dằn mặt Quý Phong thế nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của Trương Lỗi, Từ Mặc thoáng cái tỉnh táo trở lại. Đánh người là một việc rất đơn giản, nhưng chờ đợi sự trả thù của Trương Lỗi lại không hề đơn giản như vậy! Nhớ tới câu nói lớn lối của Trương Lỗi “sau này bạn tao có bị trượt vỏ dưa hấu, tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày”, Từ Mặc suýt nữa lại phát điên. Thằng ôn đó bị trượt vỏ dưa hấu thì mắc mớ gì đến tao? Có phải tao vứt ra để hắn bị trượt đâu chứ! Hơn nữa, tao có muốn dạy dỗ nó đi nữa chẳng lẽ lại dùng đến cái cách mà chỉ có mấy thằng trẻ con mới nghĩ ra này à?! Sau khi âm thầm chửi rủa trong lòng một phen, Từ Mặc mới bình tĩnh lại, phát tiết cũng được, trả thù cá nhân cũng được, nhưng hậu quả của nó, hắn thật không cách nào thừa nhận! Cho nên, Từ Mặc đành nén lửa giận trong lòng, tìm kiếm một cơ hội tặng cho Quý Phong một đả kích thật lớn. --- ------ ------ ------ ------ ------- Đồng dạng bị tức giận khi nghe những lời xôn xao bàn tán to nhỏ này còn có một người, đó chính là Quý Phong. Trên thực tế, thứ chân chính lợi hại nhất không phải là người có quyền thế, cũng không phải là những vũ khí hiện đại công nghệ cao, mà đó chính là lời đồn! Nếu có ai đó nói Gia Nhạc Phúc bán cọp, người ta sẽ nói hắn bị tâm thần mà không để ý tới. Dù là hai người nói thì cũng vậy, sẽ chẳng mấy ai tin. Nhưng nếu cả trăm người đều nói Gia Nhạc Phúc bán cọp, thì ngay ngày thứ hai, Ốc Nhĩ Mã sẽ mất đi một món hời cực lớn.. Đây chính là uy lực của lời đồn, bởi cái gì gọi là “ba người hợp thành một cái chợ”, đó chính là đạo lý này đây! Mà đối với một cô bé, lời đồn lại càng kinh khủng và đáng sợ hơn là chiếc dao găm sắc bén. Danh dự của mình bị hủy cũng không sao, nhưng nếu liên lụy đến Đồng Lôi thì Quý Phong không thể không quan tâm đến. Thế nhưng hắn có giải thích thì người ta sẽ tin sao?! Vì vậy, Quý Phong từ lúc đó vẫn luôn trầm lặng, sắc mặt vô cùng khó coi. Đúng lúc này, cửa lớp học bỗng nhiên bị đẩy ra, Đồng Lôi tươi cười đi vào, nói: - Các bạn im lặng một chút, có mấy anh ở đồn cảnh sát tới đây muốn tuyên bố với chúng ta một chuyện, xin các bạn hãy nhiệt liệt hoan nghênh đi nào! Trong tích tắc, ba chữ “đồn cảnh sát” làm cho các học sinh trong lớp đều sững người. Ngay sau đó, hai người mặc cảnh phục bước vào lớp, một trong hai chính là đội trưởng Nghiêm mà Quý Phong đã quen biết.