Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 45 : Bị phong thanh dương truy sát
Tống Thanh Thư lúc này không có nghe Mộc Uyển Thanh nói cái gì cả, vừa rồi hắn nhìn qua một lần, đã đem Ngũ Nhạc kiếm pháp cùng cách phá giải ghi nhớ tròng đầu, hiện tại hắn đang nhắm hai mắt lại, trong đầu nhanh chóng vận chuyển những chiêu thức..
Xem qua nguyên tác, hắn đã biết rõ ràng kiếm chiêu là chết, người là sống, nếu cứ sử dụng kiếm theo lối thông thường đem những kiếm chiêu này xuất ra, đương nhiên dễ dàng bị người khác phá giải, nhưng chỉ cần sử dụng linh hoạt dùng chiêu kiếm nhập vào tâm trí hòa thành một, có thể để tránh cho bị kẻ địch nhìn theo ung dung phá vỡ.
Tống Thanh Thư hiện giờ võ công có sức chiến đấu rất cao, nhưng thiếu khuyết tầm nhìn thực chiến, bây giờ có những tấm bích hoạ này miêu tả sinh động, để hắn dùng làm mẫu cao thủ so chiêu rèn luyện.
Ra chiêu đúng góc độ, chớp thời cơ, cường độ mạnh yếu, cùng với chiêu tiếp chiêu theo nối liền, còn có kẻ địch ứng đối..v..v. Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu mình càng lúc rỏ ràng hơn.
Đột nhiên hắn giật mình, ngưng thần quay đầu lại nhìn phía sau lưng của Mộc Uyển Thanh, thì phát hiện một lão nhân vóc dáng tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ, lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó tự lúc nào.
- Thiếu hiệp còn trẻ tuổi mà thính lực tốt lắm.
Lão nhân khẽ mỉm cười, nhìn trên vách tường những kiếm chiêu, như rơi vào hồi ức, rồi thở dài một tiếng.
- Nhiều năm trôi qua như vậy, Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi vẫn còn tìm tới…
Lão nhân này chính là kiếm pháp thần thông Phong Thanh Dương, lúc Tống Thanh Thư hai người vừa lên Tư Quá nhai liền thì đã bị lão nhân phát hiện, ông kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Thanh Thư không hề lưỡng lự chút nào, trực tiếp liền tiến vào nơi mật động này.
Phải biết ngoại trừ Lệnh Hồ Xung đánh bậy đánh bạ tình cờ đi vào mật động, ngoài ra không có người nào khác biết bí ẩn nơi này, mà hành vi của Tống Thanh Thư rõ ràng là biết trước bí mật ở đây, lão nhân cũng nhận ra được nội lực của hắn tựa hồ không phải là võ công chính phái, Phong Thanh Dương thoáng cái suy đoán, cảm thấy có khả năng hắn là người trong ma giáo, theo lời dặn dò của tiền nhân mà tìm đến đây.
Tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái quyết không thể rơi vào trong tay của ma giáo được, Phong Thanh Dương ý niệm trong đầu chợt lóe lên, ông mở miệng từ tốn nói:
- Thiếu hiệp… lão phu không thể để ngươi mang theo Ngũ Nhạc Kiếm Pháp xuống núi, hãy ở lại chỗ này theo lão phu tu luyện thêm vài ba mươi năm đi.
Tống Thanh Thư làm sao ngờ được mình bị Phong Thanh Dương hiểu lầm thành người trong ma giáo, hắn âm thầm kêu khổ, chính mình chỉ là dựa theo nguyên tác đến đây kiếm chút ít cơm thừa cá cặn, làm gì mà nghiêm trọng đến mức đó sao….
Đứng một bên Mộc Uyển Thanh cảm giác được khí tức trên thân thể lão nhân cao thâm khó lường, nghe được lời nói của lão nhân, trong long nàng quýnh lên, vội vã giải thích:
- Hai người vãn bối chỉ là trong lúc vô tình xông vào cấm địa quý phái, không hiểu quy củ, nhìn thấy tuyệt kỹ, có điều Cẩu tạp chủng hắn chỉ là một kẻ ngu si, đần độn. Nếu có nhìn thấy kiếm chiêu cũng không nhớ được gì đâu, mong rằng tiền bối rộng lượng, hãy thả cho hắn rời đi.
Thấy Mộc Uyển Thanh vì mình mà cầu xin, Tống Thanh Thư trong lòng không khỏi ấm áp, cảm kích nhìn nàng..
Nghe được lời của Mộc Uyển Thanh, Phong Thanh Dương biểu hiện quái lạ nói:
- Vị thiếu hiệp kia mà cô nương coi như là tên ngốc sao?
Đột nhiên ý thức được chuyện gì, sắc mặt lão nhân thêm nghiêm khắc, nhìn Tống Thanh Thư:
- Xảo ngôn hoa ngữ lừa dối nữ nhân, tội càng là không thể tha thứ.
Tống Thanh Thư vốn rất tôn trọng kiếm thuật của vị tiền bối này, có điều hắn thấy lão nhân đi vào không hỏi đúng sai phải trái, liền nói muốn giam cầm mình mấy chục năm, lại lấy ra luân lý đạo đức phê phán mình, trong lòng hắn nhất tức giận dâng lên, tự tôn của người "xuyên việt" trỗi dậy, hắn cười ngạo nghễ:
- Ha ha, nói rất hay… nhưng võ công của tiền bối chắc gì cao minh hơn vãn bối mà nói như thế.
Mộc Uyển Thanh nghe qua liền hoa dung thất sắc, sốt ruột nhìn Tống Thanh Thư quở trách:
- Cẩu tạp chủng.. ngươi nhanh nhận sai cùng với tiền bối mau đi.
Phong Thanh Dương nhiều năm qua thanh tu, trái tim từ lâu phẳng lặng như dòng nước trong giếng, có điều vẫn bị hắn làm cho một luồng khí nóng dâng lên, lão nhân lạnh lùng nói:
- Thiếu hiệp hơi quá mức ngông cuồng.
- Tiền bối có thể thử xem.
Tống Thanh Thư nói xong lặng lẽ đứng yên ở nơi đó.
- Thiếu hiệp ra chiêu trước đi, chứ không còn có cơ hội, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu.
Phong Thanh Dương hai tay chấp ở sau lưng, lấy thân phận của mình, không xuất thủ trước.
……………………………………………………………………………………………..
- Đây chính là do tiến bối nói..
Tống Thanh Thư khóe mép lộ ra nụ cười tà ý i, thân hình hơi động, khinh công Đạp Sa Vô Ngân sử dụng nhanh đến mức tận cùng, tựa như tia chớp lướt qua người của Phong Thanh Dương, nhìn thấy trên cổ Phong Thanh Dương nổi lên một lằn máu. Lão nhân từ từ chậm rãi ngã xuống, Tống Thanh Thư xoa xoa vết máu trên cây kiếm gỗ, ngạo mạn nói:
- Đừng có ép bức người, coi chừng bị sét đánh trở tay không kịp.
…………………………………………………………………………………………….
Cảnh tượng ở trên chỉ là ảo ảnh của Tống Thanh Thư mà thôi, Phong Thanh Dương nhìn chăm chú vào hắn, nở nụ cười quái dị, hừ lạnh nói:
- Vừa rồi tâm trí của ngươi đã thất thủ, nếu như lão phu ra tay, thì ngươi đã chết rồi.
Tống Thanh Thư lau mồ hôi trên trán nhỏ giọt, ngượng ngùng thầm nhủ “ Tại sao mình không bỏ được cái tật xấu hay suy nghĩ ảo tưởng lung tung, nếu đối phương không có nói nhường cho mình ba chiêu, giây khắc xuất thần vừa rồi thì đã mất mạng rồi. “
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Tống Thanh Thư tập trung tinh thần, bước chân biến hóa, một bàn tay ngầm thủ thế Võ Đang Miên Chưởng, lại chen lẫn Nga Mi Kim Đỉnh khí thế trầm trọng dũng mãnh đánh tới
- Um!
Phong Thanh Dương kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu ông suy nghĩ tiểu tử này có thể đem vài loại chưởng pháp xen lẫn thỏa đáng như vậy, thực sự là một võ học kỳ tài, chỉ tiếc là người trong ma giáo, ngập trong tội ác, quả là đáng tiếc… đáng tiếc.
Phong Thanh Dương tâm tư hơi động, ngón tay nắm bắt kiếm quyết, chỉ tay tiến lên nghênh tiếp.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên khi phát hiện một luồng kiếm khí bén nhọn xé gió xuyên qua chưởng phong của chính mình, nếu như hắn không thu hồi chưởng lực mà tiếp tục tiến phía trước, e rằng lòng bàn tay sẽ bị xuyên thủng, vội vã bàn tay trái chuyển thành Đại Phục Ma Quyền đánh tan kiếm khí đối phương, cùng lúc hắn lắc người một cái, lùi lại có hơn một trượng.
- Độc Cô Cửu Kiếm phá chưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tống Thanh Thư sắc mặt trầm trọng nhìn Phong Thanh Dương..
Phong Thanh Dương từ lâu đã thoát khỏi sự ràng buộc bên trong Độc Cô Cửu Kiếm, vừa rồi chỉ là kiếm ý dùng để phá chưởng thức mà thôi, thấy hắn lầm tưởng là Độc Cô cửu kiếm, cũng không biện giải:
- Thiếu hiệp võ công kiệt xuất so với các cao thủ trẻ tuổi hiện nay, thật là hiếm thấy.
"Phong Thanh Dương quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp."
Tống Thanh Thư tự đáy lòng thở dài nói.
- Chiêu thứ nhất đã qua, ra chiêu thứ hai đi.
Phong Thanh Dương cười nhạt, tiếp tục đứng chắp tay.
“ Con bà nó, lúc nào ta cũng mới có thể tạo được khuôn mẫu như thế này, ở trước mặt kẻ địch tuy thản nhiên mà khí thế cũng gây nên uy hiếp bức ép."
Tống Thanh Thư buồn bực nghĩ đến, rồi lập tức sử dụng Hổ trảo thủ trực công trung lộ đối phương.
- Ô..
Phong Thanh Dương giật mình, vừa rồi Tống Thanh Thư đánh ra một chưởng xen lẫn mấy bộ chưởng pháp, nhưng chiêu thứ hai thì rất bình thường không có gì lạ, trong lòng biết hắn tất có hậu chiêu, cho nên án binh bất động.
Quả nhiên, hắn công vừa tới thì từ Hổ trảo thủ nhanh chóng biến chiêu thành Cửu Âm bạch cốt trảo hiểm độc, Phong Thanh Dương vội đỡ nhưng không loạn, một ngón tay chậm rãi bắn ra một tia kiếm khí giữa trảo ảnh chập chùng bao phủ toàn thân của ông.
Tống Thanh Thư biến đổi dùng Cửu âm bạch cốt trảo công kích rất nhanh chóng, còn ngón tay Phong Thanh Dương động tác thư thả chậm rãi, vậy mà có thể dùng chỉ hóa thành kiếm khí đánh tan vô số trảo ảnh của Tống Thanh Thư!
Thở dốc Tống Thanh Thư lùi vài bước trở về chỗ cũ, hai tay của hắn tê dại, Phong Thanh Dương ngoài ý muốn nhìn hắn thầm nghĩ "Không ngờ chưởng lực của hắn cùng kiếm khí của mình trực diện chạm nhau, lại không có gây thương tổn được mảy may gì với hắn."
- Còn một chiêu cuối cùng.
Thấy hắn lợi hại như vậy, Phong Thanh Dương càng nâng cao phòng bị, một kẻ như hắn mà ở trong ma giáo, tuyệt đối sẽ là tai họa cho phái Hoa Sơn, trong lòng đã nổi lên sát ý.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
482 chương
122 chương
126 chương
12 chương
6 chương