Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 188 : Băng cơ tuyết trắng

- Công tử cứ yên tâm, Phỉ nhi trời sinh thân thể cường tráng, hơn nữa có lão nạp cận kề giúp đỡ, độc trong người Phỉ nhi đã hóa giải được bảy, tám phần rồi, còn có một chút tàn dư độc vật thì cần thời gian chậm rãi tự hòa tan mà thôi. Độc Thủ Dược Vương cưng chiều nhìn Hồ Phỉ. - Đúng rồi, quãng thời gian trước có một cô nương họ Phương tìm đến đại sư không vậy? Tống Thanh Thư nhớ lại lúc trước có bảo Phương Di mang theo lá thư của mình để để van cầu Độc Thủ Dược Vương hóa giải Báo Thai Dịch Cân Hoàn chi độc, nhân cơ hội hỏi. - Đúng là Phương cô nương đã tới, Độc Thủ Dược Vương trầm tư chốc lát, nói rằng, - Chỉ là Báo Thai Dịch Cân Hoàn độc tính quá mức quái dị, lão nạp cần phải có thời gian tra cứu, trong thời gian ngắn thì không có cách nào chế ra được giải dược, Phương cô nương vừa nghe xong lão nạp nói thì liền thất vọng đi ngay rồi. - Tống đại ca, hồng nhan tri kỷ của đại ca cũng nhiều quá đấy. Một bên Hồ Phỉ càm ràm nói. - Ngươi đâu phải là nữ nhân, thì làm gì ghen ghét vậy? Tống Thanh Thư vỗ một lên đầu của hắn, cười trêu nói. Hồ Phỉ hô hấp cứng lại, không tiện nói mình là ra mặt cho mẫu thân bất bình dùm, đành ngồi xuống hờn dỗi. - Ngoại Phương cô nương, cũng còn có một cô nương khác tới tìm thúc thúc đây. Thấy Hồ Phỉ ăn quả đắng, Trình Linh Tố nói giúp. - Còn cô nương khác Tống Thanh Thư trong đầu tất cả những nữ nhân mà mình biết loại bỏ dần, cũng không nghĩ ra là ai. - Nàng tự xưng là thê tử của thúc thúc, đã tới Dược Vương trang hai lần, lần thứ nhất là lúc thúc thúc vừa cùng Hồ Phu Nhân khởi hành đến Cô Tô không lâu, ta cùng Hồ Phỉ thấy nàng có ý đồ không tốt, liền đem nói dồi để nàng đi đến miền đông bắc, sau đó biết bị chúng ta lừa gạt nên quay trở về, có thể là vì trả thù ta cùng Hồ Phỉ, cho nên vừa nhìn thấy chúng ta liền động thủ. Trình Linh Tố nói một tràng dài kể ra. - Tống đại ca, thê tử của đại ca thật là hung dữ. Hồ Phỉ nghĩ thầm: “ Chẳng trách Tống đại ca lại thích mẫu thân của mình, thê tử của đại ca hắn tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng khuôn mặt dữ dằn, nào giống mẩu thân ôn nhu thiện lương, đã thế mẫu thân dung mạo cũng xinh đẹp đâu có kém cạnh gì...” - Nhìn thấy ngươi bây giờ vẫn an ổn mà ngồi ở chỗ này, nói vậy chắc là vị cô nương đó đã bị thiệt thòi? Nhưng võ công của vị cô nương đó rõ ràng là cao thâm hơn các ngươi rất nhiều... Nghe qua thì biết là Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư vẻ mặt khá là phức tạp. - Thiệt thòi là đương nhiên, Dược Vương trang chúng ta từ trước đến giờ có bao giờ dựa vào võ công để tự vệ… Trình Linh Tố ngạo nghễ nói rằng. - Nàng bị trúng độc? Sau đó thế nào? Tống Thanh Thư cả kinh, bận tâm hỏi tới. - Chết rồi! Trình Linh Tố vừa cắn hạt dưa vừa nói, - Hừ…dám đến Dược Vương trang làm loạn, nếu để cho nàng sống sót rời khỏi, chuyện này lan truyền ra ngoài chốn giang hồ, thấy dễ dàng như vậy, không phải sẽ không dứt có người tới tìm chúng ta báo thù à, nàng bị trúng độc Thất Tinh Hải Đường, không có thuốc nào chữa được, chết chắc rồi. - Cái gì? Tống Thanh Thư nghe qua Chu Chỉ Nhược trúng độc chết rồi, vẻ mặt hắn thẫn thờ ngồi thừ trên ghế, những câu còn lại Trình Linh Tố nói một chữ hắn cũng không nghe lọt vào tai, trái tim Tống Thanh Thư lạnh buốt, trên mặt mồ hôi lạnh chảy xuống. - Tống công tử, đừng nghe Linh Tố nói bậy, Tống phu nhân chưa có chết đâu. Từ trong, Độc Thủ Dược Vương trầm giọng nói, Tống Thanh Thư cả người chấn động, trong đôi mắt lại có thần thái trở lại, nhìn Độc Thủ Dược Vương.. - Ngày đó Tống phu nhân vội vàng đến đây, không nói một lời liền muốn bắt Linh Tố cùng Phỉ nhi, lão nạp không rõ nguyên nhân vì sao, đành phải xuất thủ cứu giúp, lỡ tay ngộ thương làm Tống phu nhân trúng độc, xin công tử thứ tội. Độc Thủ Dược Vương nói. - Sau đó thì sao? Tống Thanh Thư liền hỏi. Độc Thủ Dược Vương hiểu được tâm tình của hắn, nhanh chóng nói: - Tống phu nhân võ công cao cường, tuy đã trúng độc của lão nạp, nhưng vẫn có thể chống đỡ, đúng vào lúc này lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi, cứu Tống phu nhân mang đi, lão phu nhận ra võ công của hắn, đó là Càn Khôn Đại Na Di của Minh giáo, thiên hạ ngày nay, tuổi trẻ lại có công lực cao cỡ này, thì chỉ có giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ. mà thôi, từ trước đến giờ lão nạp dùng độc, luôn lưu lại ba phần sống, Trương Giáo Chủ Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chân truyền, nói vậy thì chuyện giải độc cho Tống phu nhân cũng không phải là việc khó gì. - Trương Vô Kỵ? Tống Thanh Thư nghe đến danh tự này liền hận đến nghiến răng, lại nghe được Chu Chỉ Nhược được hắn cứu đi, trái lại càng lo lắng hơn, vội vàng hỏi: - Đại sư có thể nhớ thời gian nào Trương Vô Kỵ cứu nàng không? Độc Thủ Dược Vương ngửa đầu suy tư chốc lát, đáp: - Đâu đó vào tháng chín thượng tuần, lúc giang hồ truyền tụng Hoa Sơn Kiếm Thánh Phong Thanh Dương cùng Ma Giáo Giáo Chủ Đông Phương Bất Bại quyết chiến, vì lẽ đó nên lão nạp còn nhớ. - Đêm trăng tròn quyết chiến? Tống Thanh Thư trong đầu cấp tốc vận chuyển, đem toàn bộ quá trình gặp lại Chu Chỉ Nhược nhớ lại một lần, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. - Tống đại ca, tình cảm phu thê của đại ca có tốt không vậy? Chợt Hồ Phỉ mở miệng hỏi. - Tại sao hỏi như vậy? Tống Thanh Thư không phản ứng hỏi ngược lại. - Đệ thấy đại ca lúc nghe tin thê tử bị chết, cả người bang hoàng choáng váng, nếu thì đại ca yêu thích thê tử lắm mới đúng, nhưng nàng thân là thê tử của đại ca, nhưng đối với đại ca cứ đòi giết tới giết lui, thực sự làm đệ rất là khó có thể lý giải được. Hồ Phỉ đem nghi hoặc trong lòng nói ra. - Um… vấn đề này nói rất dài dòng, do là… Tống Thanh Thư sững sờ, không biết làm sao mở miệng, đành phất tay một cái, - Quên đi, chuyện của người lớn, có nói ngươi cũng không hiểu được đâu. Hồ Phỉ giận dữ, đang muốn chứng minh mình đã không phải là tiểu hài tử, một bên Trình Linh Tố liền kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: - Hồ Phỉ …, chúng ta ra ngoài chơi đi, đừng quấy rầy Tống thúc thúc, nhìn thúc thúc dáng dấp như vậy, nhất định là khó khăn vì tình rồi. - Hừ, nếu đại ca yêu thê tư của mình, sau này không nên trêu chọc mẫu thân của ta. Nắm tay nhỏ mềm mại của Trình Linh Tố, tâm tình Hồ Phỉ bình tĩnh lại, có điều khi bước ra cửa vẫn là hung tợn trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư. ……………………………………………………………………………………….. Sau khi từ Dược Vương trang đi ra ngoài, trên đoạn đường Tống Thanh Thư suy nghĩ thất thần có chút hồn vía lên mây, đến lúc bất tri bất giác đụng vào một thân cây, hắn mới thanh tỉnh lại, "Trương Vô Kỵ đúng không? Giáo Chủ Minh giáo đúng không? Ta sẽ lập tức đi ngay để làm hỏng cái gọi là danh tiết Thánh Nữ của các ngươi, để cho Minh giáo các ngươi sẽ vì chuyện này mà biến thành trò cười của thiên hạ..." Tống Thanh Thư càng nghĩ càng kích động, trước đây hắn vẫn không cam tâm tình nguyện đi đến Hắc Mộc nhai, dọc theo trên đường nhẫn nha, cùng Địch Vân nói chuyện phiếm, đến Dược Vương trang thăm dò người thân, cỡ nào là nhàn hạ thoải mái, cho đến khi ở Dược Vương trang nghe được tin tức kia, ước gì lập tức liền chạy tới Hắc Mộc nhai, để nhanh chóng làm hỏng đi danh tiết Minh giáo Thánh Nữ. Dọc theo đường đi vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân, đi cả ngày lẫn đêm, mấy ngày qua đi, cuối cùng cũng đã chạy tới đỉnh Hắc Mộc nhai. Trước đã xông vào vào Hắc Mộc nhai một lần, nên lần này Tống Thanh Thư quen thuộc địa hình, lách qua đám thuộc hạ canh gác, một đường lặng lẽ xâm nhập vào trong Hắc Mộc nhai. "Không biết Thánh Nữ Minh giáo đang ở nơi nào? “ Tống Thanh Thư trốn ở nóc mái một hành lang, chờ đám lính tuần tra đi ngang qua, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn chung quanh quan sát, hướng về một khu vực có vẻ quí phái sang trọng nhất với nhiều hộ vệ canh gác lặng lẽ đi đến. - Nước tắm của tiểu thư có chuẩn bị kỹ càng chưa vậy? - Đã chuẩn bị kỹ càng, sáng sớm ta đã đi hái những cánh hoa thơm rồi. - Được, đi nhanh đi. Nghe được trên đường mấy nha hoàn đối thoại, Tống Thanh Thư thầm nghĩ mình may mắn, không uổng thời gian, lặng lẽ bám đuôi đi theo phía sau các nàng. Nhìn theo mấy nha hoàn đi vào một khoảng sân đèn rất sáng sủa, Tống Thanh Thư quan sát bốn phía một hồi, phỏng đoán đây là nơi ở của Thánh Nữ, vì cũng không thấy có nam hộ vệ canh giữ ở xung quanh, tìm thấy bên dưới cánh cửa sổ đã khép, đưa ngón tay thấm nước bọt rồi nhẹ nhàng đâm thủng cái lổ nhỏ trên giấy của cửa sổ.. Lại lần nữa xác nhận chu vi trong vòng mười trượng không có những người khác, Tống Thanh Thư đem con mắt đưa tới. Có thể là do trong phòng có thùng tắm nước nóng, làn hơi như sương khói bay lượn lờ, nhìn vào cảnh vật không thấy rõ ràng, phía trên cao có tầm màn trướng nên che khuất tầm nhìn khuôn mặt, chỉ thấy một thân hình nữ nhân từ phần cổ trở xuống tha thướt đang đứng nghiêng về hướng ánh mắt của hắn, một mái tóc dài đen bóng nhu thuận xòa đến bên hông, cái eo dịu dàng thon thả mềm mại. - Ặc… chỉ là một bóng lưng cũng đã hấp dẫn người như thế, nếu nhìn thấy chính diện thì còn đến mức độ nào? Tống Thanh Thư cảm thán, - Cô nương, ngươi và ta không thù không oán, muốn trách thì trách ngươi tại sao lại phải làm Thánh Nữ Minh giáo đi. Nữ nhân nhẹ nhàng kéo một sợi tơ bên hông, y phục bên ngoài liền từ từ rơi xuống đất, một thân thể hoàn mỹ thoáng chốc chiếm cứ lấy nội tâm Tống Thanh Thư, nữ nhân da thịt trắng nõn như tuyết, bụng dưới bóng loáng bằng phẳng,cái mông đẹp đầy đặn rất tròn, độ cong vễnh lên theo tư thế hơi khom, cặp đùi thon dài, làm cho nam nhân nhìn thấy thêm điên cuồng! Bao quanh lờ mờ hơi nước bao phủ xuống, hình dáng nữ nhân sáng bóng tản ra động lòng người, trước ngực của nàng mang theo một cái yếm màu vàng nhạt, đem đôi bầu vú đầy đặn vú bao bọc che giấu ở bên trong, bên dưới hạ thân là cái tiểu nội khố đồng nhất với sắc màu cái yếm...