Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 180 : Cứu hay là không cứu?
Tống Thanh Thư trong mơ mơ màng màng, từ trước đến giờ chưa bao giờ lại cảm thấy giọng nói của nữ nhân sẽ êm tai dễ nghe như vậy, hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói ra thì bị nghẹn nơi cổ họng, nên chỉ nghe thành tiếng gầm nhẹ không rỏ lời..
- Khúc Phi Yên, Tống đại ca làm sao vậy?
Chung Linh sợ sệt, nắm chặt bàn tay Khúc Phi Yên.
- Công tử dường như đã bị trúng…xuân dược.
Khúc Phi Yên hàm răng cắn chặt, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ:
- Bên trong Ninh Mã Tự đang che giấu muốn chuyện gì, lại hạ độc công tử bằng chi dược.
- Cái gì
" Chung Linh đã từng trúng qua Âm Dương hòa hợp tán bá đạo, trong lòng nàng cực kỳ căm hận loại dược vật dạng như thế này.
Lúc này một giọng nói già nua kỳ ảo tự xa xa truyền đến:
- Hừ…hai con ếch nhỏ ngồi dưới đáy giếng nói lung tung, không nhận biết được Diệu Pháp Phật Môn, hắn dáng dấp bị như vậy là bởi vì tu luyện mật tông Hoan Lạc thiền pháp.
- Đến tột cùng là người nào mà giả thần giả quỷ, trêu đùa bản cô nương?
Khúc Phi Yên nhìn chung quanh, không nhìn thấy bất kỳ ai khác, kinh hãi không thôi, xiết chặt trong tay Hắc Huyết thần châm thêm mấy phần.
- Khúc Phi Yên, cái gì là Hoan Lạc thiền pháp a?
Chung Linh kéo ống tay áo Khúc Phi Yên, lặng lẽ hỏi.
- Nghe qua cái tên này liền biết không phải là cái thứ gì tốt.
Khúc Phi Yên đỏ mặt gắt một cái, ngẩng đầu hô tiếp:
- Là người ở phương nào, mau xuất hiện ra đi.
- Đừng có quan tâm ta là ai, trước tiên hãy quan tâm đến tính mạng tình lang đi. Hắn mới nhập môn Hoan Lạc thiền pháp, trong vòng một canh giờ, nếu không có nữ nhân cùng giao phôí, sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết.
- Tình lang?
Nhìn Tống Thanh Thư da thịt đã bắt đầu đỏ ửng, mặt Khúc Phi Yên biến ảo không ngừng, nàng tức hận dậm chân:
- Hắn không phải là tình lang, chúng ta không có quan hệ gì với hắn!
- Ủa?
Truyền đến một tiếng tiếng ngạc nhiên, không nhẹ nhàng như trước:
- Các ngươi nếu không phải là tình lang, vì sao các ngươi lại cùng hắn đến nơi này nếu không có tình đối với hắn, tại sao cô nam quả nữ, ngàn dặm xa xôi cùng hắn đến Thổ Phồn làm gì?
- Chúng ta chỉ được người ủy thác, hộ tống hắn đến đây tìm cách trị thương, chính hắn trước đó cũng cũng không biết mình muốn học công pháp tên gọi là gì.
Khúc Phi Yên lúc này rất tức giận.
Trong không gian trầm mặc một lúc lâu, rồi tiếp tục nói:
- Chuyện đến nước này, cũng không có cách nào, chính các ngươi tự quyết định đi, là nhìn hắn bị dục hỏa đốt người mà chết, hay là liều mình cứu hắn. Ta cũng không để ý tới nữa, tất cả đều do số mệnh an bài.
Nguyên lai Hoan Lạc thiền pháp khi nhập môn thì rất dễ, mới đầu mặc dù sẽ có dục hỏa đốt người cực điểm nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này thật sự cũng không phải là gì nếu có nữ nhân cùng phối ngẫu, lúc này vô tình Tống Thanh Thư đang rơi vào cảnh giới vô cùng hung hiểm.
- Này, ngươi đừng bỏ đi a….
Thấy không gian rơi vào vắng lặng, Khúc Phi Yên lo lắng kêu lên, nhưng vắng lặng không lời nào đáp lại.
- Khúc Phi Yên …chúng ta phải làm sao bây giờ đây?
Nhìn Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường thân thể đỏ như tôm luộc, kinh ngạc trợn to đôi mắt nhìn, Chung Linh cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.
- Ta làm sao biết được!
Khúc Phi Yên bực bội trả lời;
- Chúng ta lập tức hạ sơn, còn ngươi thì về Đại Lý quên đi chuyện này.
- Như vậy làm sao được, Tống đại ca nếu không có cái gì đó, thì chẳng phải là sẽ chết sao?
Chung Linh kinh hô.
- Hừ…nếu vậy thì chính ngươi hi sinh sự trong sạch thân thể của chính mình để cứu hắn đi? Còn ta thì không muốn.
Khúc Phi Yên lạnh lùng nói.
Từ trước giờ nàng vẫn thương thầm sư phụ Đông Phương Bất Bại, lần này tuy rằng Đông Phương Mộ Tuyết đem nàng tặng cho Tống Thanh Thư, nhưng Tống Thanh Thư lại không hiểu được ý tứ trong lời nói của sư phụ nàng, Khúc Phi Yên đương nhiên cũng dại gì nói trắng ra.
"Hừ, đây là chính là tự Tống công tử không mở miệng muốn ta bồi tiếp ngươi, nếu như sau này sư phụ hỏi đến, cũng không trách được gì ta…”
Nhìn trên giường Tống Thanh Thư đang ngồi xếp bằng, Khúc Phi Yên liên tục tự trấn an chính mình.
- Ta... ta...
Chung Linh gương mặt xấu hổ đỏ bừng, trong đầu nhưng nhớ tới Đoàn Dự, tuy rằng biết rõ hắn là ca ca của mình, nhưng nàng làm sao cũng không quên được hắn.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết ngươi đã có người trong mộng, nữ nhân chúng ta quý giá nhất là sự trong trắng, tại sao lại có thể cho không đối với một nam nhân không có quan hệ gì? Đi thôi, miễn cho lát nữa nhìn thấy hắn thảm trạng, thì lại không yên lòng.
Khúc Phi Yên đưa tay ra, muốn kéo Chung Linh đi ra ngoài, nhưng Chung Linh vẫn không động đậy.
- Lẽ nào chúng ta đi…thì sẽ yên lòng sao?
Chung Linh cắn môi, mờ mịt hỏi.
- Chẳng lẽ thật sự ngươi phải cứu hắn? Nhưng trong lòng của ngươi...
Khúc Phi Yên kinh ngạc nhìn Chung Linh.
- Tạo hóa trêu người, thoáng cái quay đầu lại thì người trong mộng đã biến thành ca ca của ta, Tống đại ca đối với ta rất tốt, lần trước nội loạn tại Ngũ Độc Giáo, nếu không có hắn, ta đã bị Lam Phượng Hoàng lấy tội danh phản loạn đưa đến bên trong Linh Xà quật rồi, khi ấy Lam Phượng Hoàng dâng ta đưa cho hắn, đêm đó chúng ta cùng ở một phòng, hắn lại không có làm việc gì vượt qua ranh giới lễ giáo, đủ thấy đó là một người quân tử, bây giờ hắn gặp nạn, ta lại bỏ đi không quan tâm đến, ta rời khỏi đây thì dễ dàng rồi, nhưng nếu hắn có chuyện gì không may xảy ra, ta cả đời này sẽ không an lòng.
Chung Linh vừa bắt đầu còn có chút do dự, nói đến lúc thì đã kiên định.
- Đung là ngốc nghếch, cảm kích lại không phải là tình ái, ngươi không cần thiết phải hủy đi một đời hạnh phúc của mình a.
Khúc Phi Yên lo lắng nói.
- Ta đã từng mất đi hạnh phúc, nhưng ta tin rằng Tống đại ca nhất định sẽ đối với ta phụ trách, không hẳn là ta không có được một niềm hạnh phúc mới.
Chung Linh ngọt ngào nói.
- Ngươi cũng không phải là không biết, hắn đã có thê tử!
Trước đó, Khúc Phi Yên đã từng phụ trách nhiệm vụ do thám cho Nhật Nguyệt Thần Giáo, đối với tin tức trong chốn giang hồ, những chuyện xảy ra ít nhiều gì cũng biết được.
Khúc Phi Yên nhớ tới chưởng môn Chu Chỉ Nhược Nga Mi Phái phu quân tên gọi là Tống Thanh Thư, mà chuyện tình của Chu Chỉ Nhược cùng với Giáo Chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ trước đó thiên hạ cũng đều biết. Hai nàng dọc trên đường đi tới Thổ Phồn, lúc buổi tối đi ngủ nằm cùng nhau tán gẫu cũng đã từng nhắc qua chuyện này.
- Hừ..thê tử của Tông đại ca lại không luyến ái hắn, ta không hẳn là không có cơ hội.
Chung Linh gượng cười nói.
- Nhưng hắn vẫn khổ luyến Chu Chỉ Nhược a.
Khúc Phi Yên nhìn nàng nói, hai người lúc trước còn cảm thán bề ngoài Tống Thanh Thư mặc dù có bộ dạng tham hoa háo sắc, nhưng trên thực tế cũng là một người si tình.
- Ưm…ngươi nói vậy cũng đúng…
Chung Linh ngẩn ngơ, có điều rất nhanh phản ứng lại:
- Cùng lắm thì ta làm tiểu thiếp, không phải có câu nói ‘ thê không bằng thiếp sao.’
- Nhưng thiếp thì không bằng trộm đấy..
Khúc Phi Yên nói tiếp:
- Ngươi chắc chắn rằng hắn sẽ đối với ngươi phụ trách à?
- Ta tin tưởng Tống đại ca.
Chung Linh không chút do dự mà gật đầu.
- Ngươi thật sự quyết tâm muốn dùng thân thể thuần khiết của mình để cứu hắn?"
Khúc Phi Yên hao hết môi lưỡi, cũng không có khuyên đượcn Chung Linh hồi tâm chuyển ý, liền có chút trở nên trầm mặc.
- Nếu không làm vậy thì sao bây giờ? Ngươi thì lại không chịu cứu Tống đại ca.
Chung Linh thở dài một hơi.
- Hừm… thôi được rồi, ta có một biện pháp, vừa có thể cứu hắn, lại có thể bảo lưu sự trong sạch của ngươi.
Khúc Phi Yên do dự một hồi, cuối cùng thì mở miệng nói.
- Cái gì? Ngươi làm sao không chịu nói sớm.
Chung Linh mừng rở nói.
- Vậy thì người phải làm như thế này…..
Khúc Phi Yên ghé vào bên tai nàng xì xào to nhỏ.
- A..Khúc Phi Yến, ngươi cũng thật là dâm đãng…!
Rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn Chung Linh đỏ chót, rất là kiều diễm ướt át, nàng chần chừ một hồi lại nói:
- Nhưng … ta không biết...làm như thế…
- Um… ta cũng không thể để cho một mình ngươi hi sinh, trước hết ta sẽ làm qua một lần cho người nhìn thấy, sau đó thì tự mình làm.
Khúc Phi Yên nói mà tai của nàng cũng đỏ ửng lên.
- Vậy người cũng….đống ý cứu Tông đại ca..
Chung Linh kinh ngạc nhìn Khúc Phi Yên
- Bây giờ thì hắn đang lầm vào tình trạnh hôn mê, phát sinh ra chuyện gì thì có trời đất và chúng ta biết, Chung Linh… nếu như ngươi dám đem chuyện ngày hôm nay tiết lộ nửa câu với người khác, ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Khúc Phi Yên bạo hù dọa Chung Linh một phen.
- Ta biết rồi…ta sẽ không nói cho người khác biết, nhất là với Tống đại ca..."
Chung Linh lúc này mặt mày hớn hở..
Khúc Phi Yên mặt ửng hồng như hoa đào, từng bước một tới gần bên giường, khi đến trước người Tống Thanh Thư thì ngừng lại, quay đầu lại nhìn Chung Linh nói:
- Hãy nhìn cho kỹ, ta chỉ có thể làm qua một lần cho người xem mà học theo..!
Nói xong nàng cắn răng, chậm chậm quỳ ngồi xuống trên giường, duỗi ra ngón tay thon dài cỡi đai lưng Tống Thanh Thư ra, rồi vùi đầu xuống giữa hang của hắn.
Hai gò má Khúc Phi Yên nóng lên, cúi đầu nhìn vào, lúc này dương căn của Tống Thanh Thư thô to dử tợn hung mãnh bành trướng căng cứng ngóc đầu lên vượt ra khỏi trí tưởng tượng của nàng.
Lão Thiên ạ! Đây là một cây dương căn kinh khủng bực nào nhìn thấy rỏ chằng chịch tĩnh mạch, chính giữa quy đầu trên lổ tiểu chảy ra chất lỏng trong suốt dâm uế sáng bóng, cái đầu nấm lóe ra ánh màu đỏ, dương căn to dọa người, cơ hồ gần bằng cổ tay của nàng, nó vẫn đang dữ tợn về phía trên ngóc lên, ít nhất cũng dài hơn nhiều một gang tay lớn của nam nhân!!!
Quy đầu vừa thô vừa mập, hình thành một cái đầu nấm móc câu, trên mặt dương căn gân xanh bạo xuất, sức sống đột hiển kinh người, Khúc Phi Yên toàn thân run run, đây là hung khí câu hồn nhiếp phách giết người đấy...
Từ nhỏ Khúc Phi Yên tại Hắc Mộc Nhai lớn lên, Tam Giáo, Cửu Lưu cũng nhìn thấy nhiều khi bọn họ quan hệ nam nữ, Khúc Phi Yên mưa dầm thấm đất, tuy rằng vẫn thân thể vẫn còn trong sạch, nhưng về chuyện giao hoan so với các phu nhân bình thường thì còn hiểu biết hơn nhiều, bất quá lúc này lần đầu tiên nàng mới tận mắt nhìn thấy một dương căn to lớn như vậy.
Nay gặp quái vật này của Tống Thanh Thư, so với trong tưởng tượng khác nhiều, bất giác nàng xúc động xuân tình, trong lòng kịch đãng, trái tim như nai con nhảy loạn, duỗi thân tay vừa cầm vào tay, cả thân thể lại run lên, nắm trong tay dương căn nhục cảm mười phần lại cứng rắn vô cùng, Khúc Phi Yên khí huyết dâng lên, hô hấp trở nên dồn dập, bộ ngực săn chắc của nàng phập phồng, trong tay dương căn vẫn như còn tiếp tục trướng đại, làm cho một tay của nàng không thể chế trụ, đành phải dùng hai tay để cầm lấy giữa thân dương căn, trước mắt Khúc Phi Yên không khỏi hiện ra cảnh tượng nam nữ giao hoan mà nàng đã từng thấy qua, cả người khô nóng, dương căn cũng đã trướng đến mức tận cùng, gân xanh bạo phát đứng sửng ở trước mặt Khúc Phi Yên, nàng miệng đắng lưỡi khô, nuốt ngụm nước bọt, ngọc thủ nhịn không được bắt đầu triệt động, qui đầu lộ ra rỏ ràng, một mùi tanh tanh xông vào mũi nàng, Khúc Phi Yên cảm thấy trong đầu ong ong, nàng bị kích động tựa hồ thở không nổi, bên dưới hạ thể chẳng biết từ lúc nào từ miệng âm đ*o đã tiết rỉ ra dịch nhờn, làm thấm ướt một mảnh trong cái tiểu nội khố…
Giây khắc thân thể Khúc Phi Yên có loại phản ứng phiền lòng này, nàng biết trong thân thể dục hỏa đã mở ra, khó có thể ức chế, nàng cúi đầu xuống, bàn tay nắm chặt dương căn, Khúc Phi Yên biểu hiện càng trở nên kiều diễm mê người, hai má thẳng trở thành quả táo hồng, hé miệng nhẹ nhàng khẽ liếm nút mút chất dịch ứa ra từ lổ tiểu qui đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, tiếp theo thì nhắm chặt đôi mắt rôi mới đem qui đầu thô to nuốt vào trong miệng, dương căn thật lớn chống đỡ làm hai bên gò má nàng phình ra, dương căn dần dần kịch liệt lay động ở trong cái miệng anh đào đỏ tươi, vầng trán Khúc Phi Yên không ngừng vặn vẹo, ôn nhu bú mút dương căn….
Tống Thanh Thư lúc mới bắt đầu thấy bốn phía trước mắt tất cả đều là một mảnh hỗn độn, đến lúc nghe được lúc ẩn lúc hiện từ nơi sâu xa truyền tới một giọng nói nữ nhân quen thuộc, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, bắt đầu biến thành một vùng sa mạc nóng cực kỳ, hình ảnh Tống Thanh Thư đi quanh co không có mục đích, không biết trãi qua bao lâu, sa mạc trước mắt vẫn nhìn không thấy đường chân trời, hắn đã kiệt sức, đôi môi khô nứt đến mức không ra hình thù gì nữa, đột nhiên cả người một trận mát mẻ, dưới chân tựa hồ xuất hiện một dòng suốt thanh khiết, Tống Thanh Thư tham lam uống lấy, chỉ tiếc rằng dòng suối quá ít, tựa hồ còn có xu thế cạn kiệt đi.
Lúc này Chung Linh nhìn xem cảnh tượng, thấy lúc Khúc Phi Yên vừa há miệng đem cây dương căn nóng hừng hực của Tống Thanh Thư nuốt vào, từ miệng hắn liền phát sinh một tiếng kêu thoả mãn, tiếp theo cái đầu của Khúc Phi Yên ở hắn giữa hai chân hắn chập trùng lên xuống, vẻ mặt hắn trở nên càng ngày càng an tường, trên người màu đỏ tựa hồ cũng dần dần nhạt bớt..
“ Khúc Phi Yên, ngươi thật là lợi hại!..”
Chung Linh ngạc nhiên nhìn tất cả những cạnh tượng này, tự đáy lòng thở dài nói.
“Chẳng qua là vì giúp ngươi bảo toàn thân thể thuần khiết, ta mới hi sinh như vậy.. “
Khúc Phi Yên oán hận thầm nói, Chung Linh thì chỉ nghe tới tiếng của Khúc Phi Yên từ yết hầu:
- Um…um….um…
Lúc này Khúc Phi Yên chợt phun ra dương căn, vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Được rồi, chính ngươi đến đi!
Sau khi nhả dương căn ra, Khúc Phi Yên còn chưa kịp lau chùi khóe miệng, chợt lại cảm thấy trên đầu mình có một sức mạnh đè ép xuống, bất ngờ không kịp đề phòng dương căn lại tiếp tục tiến sâu vào trong miệng nàng...
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
26 chương
100 chương
57 chương
443 chương
98 chương