Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc dường ga trắng toát ấy. Đau đớn Bất lực. Và trên hết là cảm giác tội lỗi. Nhỏ … đã quá vong ân. Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột,dành cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán thán. Hối hận. Nhỏ thực sự đã hối hận. Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của vòng xoay định mệnh ấy, tự ình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây ra bao nhiêu đau đớn ột cô gái yếu đuối cạn tình thương . Hai chân quỵ xuống sàn, một tia nhìn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ. Hai hốc mắt của Hàn Tuyết đã cạn khô nước, miệng mấp máy nói không nên lời. Ngọc Vi vội chạy lại đỡ bạn dậy, nhỏ đưa tay gạt hai dòng lệ trên má, cố an ủi bạn : - Dậy đi Tuyết, cậu cần phải đứng vững. Hai bàn tay Tuyết buông thõng, nhỏ thực sự muốn mình nằm trên chiếc giường ấy, nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Không đứng dậy nổi nữa rồi. - Có phải tớ rất độc ác hay không ? Nụ cười nhàn nhạt làm cho khóe miệng cong lên, ánh mắt vô hồn hình theo dãy hành lang sâu hút của bệnh viện. - Không ! Cậu không hề độc ác, chỉ là số phận đang trêu ngơi tất cả chúng ta, cậu không có lỗi. Ngọc Vi lắc đầu nguầy nguậy, cái đầu nhỏ như muốn nổ tung ra. Bên cạnh nhỏ, Hàn Tuyết vẫn vậy, chỉ có điều mắt nhỏ đã nhìn về hướng các học viên còn lại trong lớp - Chẳng phải…các cậu cũng đã từng nghĩ vậy sao? Sự đau đớn đang giày xéo tâm can nhỏ, khiến nhỏ vùng mình ra khỏi bàn tay yếu ớt của Vi, nhỏ giãy lên, hai tay khua khua bất lực: - Hãy để tớ đi, để tớ tránh xa các cậu, có tớ… cuộc đời các cậu sẽ phải khổ. - Cậu đang nói cái quái gì thế hả? Lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó cậu hiểu chưa? Quỳnh Chi giận giữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh : - Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. - Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả? (19) - 44-870-19#ixzz2FUK77cJ3 Chát Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi học viên còn lại. - Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ. Chết đi để rồi bọn tớ sẽ thầm nguyền rủa cậu mỗi ngày, cậu định trốn tránh sao, trốn tránh khi cậu đã gây ra hết mọi chuyện. Cát Anh chăm chăm nhìn theo Tuyết, bàn tay nhỏ vẫn còn để sẵn trên không, sẵn sàng ột cái tát thứ hai giáng lên khuôn mặt Tuyết. Nhưng ai đó đã nắm tay nhỏ lại. - Buông tay tớ ra, để tớ dạy cho cậu ấy một bài học, cho cậu ấy biết …trên đời này không chỉ có mình cậu ấy đang phải chịu đau đớn. - Tớ xin cậu đấy Cát Anh. Một cái là đủ rồi . Khánh Đăng khẽ nhăn mặt, cậu nhíu mày nhìn bạn, trong lòng dậy lên chút bất an. Cát Anh hạ cánh ta xuống, khẽ cười, nụ cười chua chát đến xót xa. - Tớ xin lỗi. Nước mắt lại rớt xuống hai gò má, mặn và đắng chát.Hàn Tuyết cúi gằ mặt. Sao lúc nào nhỏ cũng để người khác phải chịu tổn thương. Trận mưa ngoài kia vẫn còn rả rích. - Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Sẽ ổn thôi mà. Vi ôm lấy Tuyết, vỗ lên vai bạn dù vai nhỏ cũng đang run lên từng đợt. o0o Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt của vị bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhịp tim trở lại bình thường. Di đôi mắt xuống đôi bàn tay thon dài. Nó…. ….đang cựa quậy. - Tốt quá, chúng ta thành công rồi, thành công rồi bác sĩ. Chưa bao giờ nụ cười trên môi cô y tá lại rạng rỡ đến thế, họ đã cứu sống một mạng người. Nhưng trên hết, họ đã hoàn thành lời hứa với những đứa trẻ ngoài kia. Còn có niềm vui nào hơn nữa. Ting. Đèn phòng cấp cứu tắt. Lại một lần nữa chờ đợi trong thấp thỏm và lo âu. Vị bác sĩ xuất hiện giống như một thiên thần cánh trắng, ba mươi mốt đôi mắt dõi theo, lo lắng , hồi hộp. Ông cười nhìn lũ trẻ, giọng nói vang lên nghe thật êm ái biết bao nhiêu. - Chúc mừng các con, cô giáo các con đã vượt qua rồi. (19) - 44-870-19#ixzz2FUKDy6oe Vỡ òa. Tưởng chừng như thế giới tái sinh thêm lần nữa. Tưởng chừng như mọi vật đều trở thành một màu đẹp lung linh. Tưởng chừng như trái đất ngừng quay. -Làm được rồi. Lão bà bà làm được rồi. Hà Mi khẽ lấy tay bịt miệng nén lại cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên trong vòm họng. Thái Huy chạy đi chạy lại , miệng không ngừng la hét. -Cô ấy sống rồi. Cô Hàn Thủy sống lại rồi. Cô không rời xa chúng em nữa rồi. Những giọt nước mắt vui mừng lại rơi xuống. Những thứ cảm giác hỗn tạp trước đây bị thay thế bởi niềm hân hoan. - Cô ấy đã trở lại, cô Thủy của chúng em. Thể Bảo nhảy cẫng lên, cậu ôm chầm lấy Ngọc Vi chạy khắp hành lang bệnh viện. - Thả tớ xuống, thả xuống nhanh. Ngọc Vi cười dài trong cười mắt, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh những niềm vui. Một cái ôm thật chặt, Cát Anh khẽ thì thào vào tai Hàn Tuyết, giọng nhẹ như một cơn gió thoảng qua: - Cậu thấy không ? Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ lại chúng ta. Tuyết cười, một nụ cười ngọt ngào chứa đựng cả một bầu trời yêu thương. - Cảm ơn cậu, cảm ơn cái tát của cậu, cảm ơn những gì mà cậu đã làm cho tớ, cảm ơn vì các cậu đã không ruồng rẫy tớ. Cảm ơn vì tất cả. - Cậu không được nói thế. Nhớ cái này không ? Cát Anh chìa tay ra, một cái lắc quá đỗi quen thuộc , một chú chim bồ câu nhỏ bằng bach kim đang ánh lên những tia sáng đẹp đẽ. Hàn Tuyết gật đầu, nhỏ đưa tay với lấy sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền là một chú chim bồ câu y hệt của Cát Anh. - Vì chúng ta là học viên lớp Toán đúng không. Không trả lời câu hỏi của Tuyết ngay, Cát Anh chỉ khẽ cốc lên trán bạn một cái.Giọng đều đều: - Đúng đấy ngốc ạ. Mưa tạnh rồi kìa. nắng đã lên. Tia nắng yếu ớt của mùa đông ,nhưng…. lại vô cùng ấm áp. - Cô ơi ! nắng và mưa sẽ tạo nên cầu vồng nhỉ? Và cô chính là cầu vồng của chúng em. Yêu cô rất nhiều. Vị bác sĩ nhìn theo tụi nó, đôi mắt có nhiều nếp nhăn kia cũng không tránh khỏi những tia nhìn ấm áp. - Cảm ơn ông, bác sĩ. (19) - 44-870-19#ixzz2FUKbK6CJ Thầy Vinh nở một nụ cười tươi nhìn người đang đặt tay vào túi áo Blue trắng, rồi di mắt vào bên trong, nơi có người con gái thầy yêu thương đang nằm đó. Bác sĩ lắc đầu, ông nắm lấy bàn tay thầy nhẹ giọng: - Không , người đáng cảm ơn là bọn trẻ, chúng đã cho tôi biết được niềm hạnh phúc thật sự khi khoác lên mình chiếc áo trắng này. Vậy thì cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn thứ tình bạn thiêng liêng trong sáng ấy. Đã đưa chúng em lại với nhau, đã kết nối , đã đan xen những cái siết tay, những cái ôm thật chặt. Đã cho cúng em lòng vị tha bao la, cho chúng em biết trân trọng và yêu thương nhau chân thật. Để cùng vượt qua bao sóng gió và đớn đau.