Ngày 20 tháng mười kết thúc với nhiều cảm giác đan xen lẫn lộn, Cát Anh ôm con gấu bông nhỏ vào người, đôi mắt nhỏ mơ màng thả hồn mình vào một miền kí ức xa xôi nào đó. Đặng Thùy Ngân, bà ta đã trở về có nghĩa là nhỏ cũng sắp chạm mặt mẹ mình. Hay thật, hai người phụ nữ kia đúng là biết cách đưa con gái là ra làm trò đùa, bỏ rơi và nhận lại, giống hệt như một món hàng trao tay vậy. Cát Anh trở mình, đôi mắt không tài nào khép nổi. Dò dẫm bước ra ngoài hành lang, trời về đêm, hơi lạnh. Cuốn chiếc khăn choàng quanh cổ, mái tóc màu nâu đồng xõa xuống. Nhỏ đoán không sai, Ngọc Vi cũng đang ngồi trên ghế đá. - Cô Ngân có ở lại học viện không? - Không! Từ "không" nhẹ như một thoáng thở dài, Ngọc Vi xê qua một bên nhường chỗ cho bạn, nhỏ ôm lấy người khẽ di mắt về hướng hàng cây già sau sân thể dục. - Tớ không biết phải làm gì nữa, tớ...thực sự tớ đang rất sợ. Cát Anh chớp nhẹ mắt, nhỏ kéo mạnh chiếc khăn choàng hơn, đồng tử chăm chăm nhìn vào những bông hoa ngọc nữ hôm qua tụi con trai tặng. Gió đưa hương thơm bay thoang thoảng và tan vào không gian. - Ba cậu nói thế nào. Nhắc đến ba, Ngọc Vi lại như lạc vào một nơi nào khác, xa xăm. Nhỏ chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng lúc sống chung với hai người, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mình có thể cùng lúc rời xa cả hai người. Về sống với mẹ dường như chỉ là một ước mơ xa vời, thể nào công việc cũng sẽ cuốn bà trôi theo guồng quay của cuộc sống, để lại mình nhỏ bơ vơ. Nhưng...nếu nhỏ không về, Cát Anh sẽ rất cô đơn. Dường như hiểu được suy nghĩ của bạn, Cát Anh chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chua chát, nó dâng lên khiến vòm họng nhỏ nghẹn lại. - Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ...sẽ không sao đâu. Cậu cần các bạn và các bạn cũng cần cậu. Vi giật mình, nhỏ quay qua nhìn bạn, đôi mắt ngân ngấn nước khẽ lay động, nhỏ nắm chặt lấy bàn tay của Cát Anh, thì thào: - Không, tớ cần cậu, tớ không thể để cậu một mình, các bạn cũng không muốn thế. - Nhưng tớ không thể để cậu phải chịu đau đớn cùng tớ, ít ra lúc bên ấy tớ còn có mẹ, còn cậu, cô Ngân có thể ở bên cậu không? Tiệc sinh nhật của cậu sẽ có ai? hay chỉ có bánh, tớ và những giọt nước mắt. Giật tay bạn ra khỏi tay mình, Cát Anh hét lên, nhỏ nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhòe nước của bạn, đôi mắt mà một năm trước nó đã bỏ đi cái đục ngầu, để lại sự trong veo tinh nghịch. Nhỏ lại quay mặt đi hướng khác. - Tớ nói rồi, lần này cậu sẽ ở lại, tớ sẽ về bên ấy. - Hai ngày nữa bà chủ tịch sẽ sang đây, và cậu...sẽ phải rời xa nơi này, liệu cậu có chịu nổi không hả? Không đáp lại, tiếng đêm vọng về những đau đớn của một cô gái, tiếng đêm nuốt gọn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê ấy. Ngày mai sẽ ra sao? o0o Phòng hiệu trưởng... Đối diện với Cát Anh bây giờ là thầy hiệu trưởng và bà Đặng thùy Ngân hay còn gọi là trợ lí Kim_ người thân tín nhất của mẹ nhỏ. Khuôn mặt bình thản như mọi ngày, ánh mắt không có chút gì dao động, bà Ngân nhìn nhỏ khẽ cúi đầu: - Hai năm không gặp, tiểu thư đã lớn hơn rất nhiều. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú, nhỏ đảo mắt qua người phụ nữ ấy một giay sau đó lại nhìn thầy Hiệu trưởng": - Có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ. Nhận được một cái gật đầu từ trợ lí Kim, thầy hiệu trưởng khẽ ậm ừ: - Đã đến lúc các em phải trở lại đúng với năng lực học của mình, vì thế kì thi HSG lần này lớp Toán sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Không có gì gọi là ngạc nhiên, ngay cả khuôn mặt cũng không hề biến đổi, bà Ngân đang thầm đánh giá cô chủ của mình, rất giống bà chủ tịch, từ cách ứng xử đến phong thái, nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. - Em biết rồi thưa thầy. À quên, cảm ơn thầy đã tạo cho chúng em một địa điểm học tập lí tưởng như thế. Nhỏ bước nhanh ra khỏi phòng, trước cái cúi đầu của trợ lí Kim. Thầy Bình khẽ gỡ cặp kính xuống, day day thái dương, đôi mắt nhìn ra phía cửa sổ, nơi có bóng dáng của một cô học trò đang khoan thai bước đi. Bà Ngân lại gần , thầy Bình giật mình lùi về phía sau dè chừng. Bước lại , phụ nữ trước mặt khẽ cười: - Thầy không cần phải đề phòng tôi như thế, nhưng mà cũng phải cảm ơn thầy nhiều, nếu không có thầy chắc bọn nhỏ cũng chẳng nghe lời đến vậy. o0o Bệnh viện Mùi sát trùng lại khiến cho đầu Ngọc Vi ong lên, nhỏ bước vào căn phòng màu trắng kia, đặt một chậu hoa ngọc nữ lên bàn, nhìn cô Thủy: - Xn lỗi cô, hôm qua em không cùng các bạn tới thăm cô được, hôm nay em đến để nhận tội với cô nè. Khuôn mặt cô yên bình, đôi mắt nhắm nghiền như đang mỉm cười với nhỏ. Vi đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng và thật ấm áp. - Cô ơi, em phải làm sao đây? Nếu bây giờ cô tỉnh dậy và nói chuyện được với em thì tốt quá, em sẽ kể cho cô thật nhiều, thật nhiều chuyện về lớp mình và các bạn. .... - Thầy giám thị đã bắt đầu có cảm tình với chúng em rồi đấy cô ạ, nhưng mà thầy í vẫn còn ghê lắm ý, nhiều lúc em vẫn còn sợ, Mi khờ đã bớt khóc nhè nhưng em lại hay khóc nhiều hơn đấy cô ơi. Đấy em lại khóc rồi này...em...thực sự bây giờ em chỉ muốn được ngủ như cô thôi, em sợ lắm cô ơi, rất sợ, em sợ lớp mình sẽ không còn là lớp mình nữa, em sợ nhưng chuyện sắp xảy ra sẽ khiến chúng em phải xa nhau mãi mãi, sợ lắm cô à. Căn phòng nhỏ chỉ nghe tiếng nói nghẹn ngào của nhỏ, không gian bốn bề im lặng, đủ để tâm khảm của một người con gái thét gào trong vô vọng, bất lực. - Sáng nay đến lớp, em thấy mắt các bạn sưng lên nhiều, cô ơi, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại để nói cho chúng em biết chúng em phải làm gì, để ôm chúng em vào lòng như ngày trước đi cô, tại sao mắt cô vẫn cứ nhắm nghiền như thế, Cát anh sắp đi rồi, sắp rời xa chúng ta rồi cô có biết không. Mái tóc rủ xuống nền ga trắng, khóc không thành tiếng, nhỏ chẳng dám nhìn vào mặt cô nữa. Nhưng.....có một giọt nước đang lăn ra từ đôi mắt nhắm nghiền kia.