Cao Quan

Chương 607

Bước vào phòng, Vương Bưu gọi vào món trái cây và bánh kem. Sau đó là gọi hai chai rượu vang đỏ nhập khẩu năm mươi năm của Pháp mà y gửi lại trong này. Hai người vừa uống vừa nói chuyện. Lúc này điện thoại di động của Vương Bưu liền vang lên. Vương Bưu nhíu mày ném điện thoại qua một bên, không thèm nhìn tới. Nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông. Y cuối cùng đành lấy ra nhìn, thấy số điện thoại của Vương An Na thì liền khẩn trương nghe máy. - Vương Bưu, em đang ngồi với Viễn Chinh phải không? Thiến Như hình như là muốn sinh rồi. Đang trên đường đưa tới bệnh viện. Em hãy lập tức báo cho Viễn Chinh cùng tới bệnh viện. Phải nhanh lên nhé. Vương An Na giọng nói rất gấp rút. Vương Bưu giật mình kinh hãi, lập tức cúp điện thoại nhìn Bành Viễn Chinh vội vàng nói: - Anh bạn, không được rồi. chúng ta phải đến bệnh viện ngay. Thiến Như muốn sinh rồi. Bành Viễn Chinh như muốn nảy người lên, quay đầu chạy ra ngoài. Vương Bưu khẩn trương đuổi theo. Khoảng cách so với ngày dự sinh của Phùng Thiến Như còn hơn mười ngày. Tuy nhiên, trước hoặc sau thì cũng là chuyện bình thường. Phùng Thiến Như đang cùng bàn một số công tác với Vương An Na thì đột nhiên cảm thấy đau bụng, có dấu hiệu sắp sinh. Phùng gia cao thấp lập tức khẩn cấp đưa cô đến bệnh viện. Đại khái chưa đến nửa tiếng, một bệnh viện gần nhà đã phái một chiếc xe cứu thương đến, nhanh như chớp đưa Phùng Thiến Như đến bệnh viện lớn nhất ở thủ đô. Bệnh viện trường đại học Y dược Trung Quốc. Phùng gia toàn thể đều xuất động. Ngay cả hai cô bảo mẫu cũng đi theo đến bệnh viện. Vương An Na may mắn gặp dịp, cùng nhau đến bệnh viện luôn. Phùng Bá Đào gọi điện thoại, Phùng lão thái thái lập tức đón xe ra khỏi Đại Hồng Môn, cùng với con gái Phùng Bá Hà và vợ chồng Phùng Bá Lâm, còn có cả Phùng Viễn Hoa, Phùng Lâm Lân và những đời cháu khác cùng nhau chạy tới bệnh viện. Lúc đó, Phùng lão đang ở nhà khách Nhân dân tiếp khách nước ngoài. Vương Bưu lái xe chạy như bay, nhưng Bành Viễn Chinh trong lòng nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục Vương Bưu tăng thêm tốc độ. Chờ khi xe tiến vào bệnh viện, chưa đợi xe dừng hẳn, Bành Viễn Chinh đã nhảy xuống xe, chạy như điên vào trong bệnh viện, lên thẳng phòng sản phụ lầu thứ ba của bệnh viện. Phùng Thiến Như nước ối đã bị vỡ, đang chuẩn bị tiến vào trong phòng giải phẫu. Phùng lão thái thái cùng với toàn thể Phùng gia đang vây ngoài phòng bệnh, Bành Viễn Chinh chạy tới, chẳng quan tâm đến sự có mặt của lão thái thái, cùng với vợ chồng Phùng Bá Lâm, liền nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Phùng Thiến Như đang nằm trên xe, dịu dàng nói: - Thiến Như, không phải sợ, anh ở đây rồi. Phùng Thiến Như trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô cố nén đau, miễn cưỡng cười nói: - Ông xã, không có chuyện gì đâu. Em không sợ mà. Phùng lão thái thái đi tới, vuốt ve hai má Phùng Thiến Như, mỉm cười: - Thiến Như, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương. Phụ nữ ai chẳng có những ngày như thế này. Bà nội tin tưởng cháu là một cô gái kiên cường. Phùng Thiến Như không kìm nổi rên lên một tiếng: - Bà nội, cháu không sợ. Cháu dâu của Phùng lão sinh con, bệnh viện làm sao dám chậm trễ. Phó viện trưởng trường trực bệnh viện lập tức cùng với Chủ nhiệm khoa sản và một số chuyên gia có kinh nghiệm vội vàng đi tới. Phùng Bá Lâm cười nghênh đón. - Chủ nhiệm Phùng, xin ngài cứ yên tâm. Chủ nhiệm Lưu và những vị đây đều là những chuyên gia giàu kinh nghiệm. Phùng Bá Đào cười gật đầu: - Cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị chuyên gia. Vất vả cho mọi người. Phùng Bá Đào lần lượt bắt tay với người của bệnh viện. Chủ nhiệm Lưu của khoa Phụ sản khẩn trương chỉ bảo nhân viên chăm sóc và chữa bệnh đẩy Phùng Thiến Như vào. Bành Viễn Chinh nắm bàn tay của Phùng Thiến Như đi theo một đoạn, đến cửa phòng sinh, một y tá ngẩng đầu nhìn hắn, cười khổ: - Tiên sinh, thật ngại quá, anh chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Bành Viễn Chinh ồ một tiếng rồi dừng bước. Phùng Thiến Như nằm trên xe, cố hết sức phất tay về phía Bành Viễn Chinh, nói: - Ông xã, chờ em nhé. Phùng Thiến Như vào phòng sinh nửa tiếng, trong phòng sinh không có một tiếng động. Bành Viễn Chinh lòng nóng như lửa đốt, ở ngoài đi tới đi lui. Ngồi trên ghế ngoài hành lang, Phùng lão thái thái nhíu mày, phất tay: - Viễn Chinh, cháu lại đây, đừng đi qua đi lại nữa. Không cần phải lo lắng, hết thảy đều đã có bệnh viện. Tống Dư Trân mỉm cười trấn an: - Viễn Chinh à, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Thiến Như lúc trước kiểm tra đều rất bình thường. Tuy rằng sớm vài ngày, nhưng hẳn là không có vấn đề. Mạnh Lâm thì ngồi một chỗ im lặng, không nói gì. Chỉ có điều ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh. Phùng Lâm Lâm thì dựa theo chỉ bảo của bề trên đã về nhà chuẩn bị một số đồ em bé và sản phụ. Còn Phùng Bá Hà thì tự mình cùng với hai cô bảo mẫu trở về nhà nấu canh gà và cháo gạo, chuẩn bị cho Phùng Thiến Như bồi bổ. Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bốn giờ chiều rồi. Mà giờ phút này, Phùng Thiến Như đã vào phòng sinh được hai giờ. Hắn rốt cuộc kềm nén không được, đứng dậy qua bên kia hỏi bác sĩ. Chủ nhiệm Lưu của khoa Sản phụ là người trực tiếp cầm dao mổ, lúc này mặc áo blouse bước ra ngoài, tháo khẩu trang xuống, hướng Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười nói: - Anh là chồng của sản phụ sao? Bành Viễn Chinh liên tục gật đầu, vội vàng nói: - Vâng, là tôi. Bác sĩ, xin hỏi Thiến Như… - Anh không cần lo, tình huống của sản phụ rất tốt. Chúng tôi đã tiến hành toàn diện kiểm tra, ngôi thai thuận. Sức khỏe của sản phụ cũng bình thường. Lưu Dĩnh gật đầu cười: - Chỉ có điều, chúng tôi nghiên cứu một chút, căn cứ vào tình huống thực tế của sản phụ, có hai phương án sinh nở để mọi người lựa chọn. Tôi muốn trưng cầu ý kiến của mọi người một chút. - Bác sĩ cứ nói, chúng tôi xin lắng nghe. Phùng lão thái thái cùng người nhà bước tới. Lưu Dĩnh biết đây là Phùng lão thái thái, thì thái độ lập tức trở nên kính cẩn. Bà cười nói: - Lão thái thái, là như thế này. Ban đầu, chúng tôi để cho sản phụ tự lựa chọn phương thức sinh nở là sinh tự nhiên. Mặc dù sẽ đau đớn hơn nhưng về lâu dài thì bất kể đối với sản phụ hay là em bé đều rất có lợi. - Nhưng sản phụ lại mang song thai, chúng tôi trải qua nghiên cứu, cho rằng vì để đảm bảo cho sự an toàn của ba mẹ con, có thể áp dụng phương pháp sinh mổ. Đương nhiên, phương pháp này đối với thân thể của sản phụ có ảnh hưởng nhất định. Lưu Dĩnh nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh chần chừ một chút. Hắn mặc dù là đàn ông, nhưng cũng ít nhiều hiểu biết một chút. Sinh tự nhiên đối với sản phụ thì đương nhiên đau đớn hơn, nhưng từ xưa đến nay phụ nữ đều như vậy. Hắn tuy rằng lo lắng như Phùng Thiến Như không thể tránh được. Còn về phần sanh mổ thì đơn giản chỉ là giải phẫu. Sau khi gây tê thì Phùng Thiến Như trên cơ bản không còn đau đớn gì nữa. Theo chủ ý của hắn, hắn tình nguyện lựa chọn cách sanh mổ. Thời đại này, sinh mổ cũng chưa phải là phổ biến. Phải sau năm 2000 thì mới trở nên quen thuộc. Hắn cảm thấy, chỉ cần tịnh dưỡng thích đáng thì vết thương sẽ rất mau khỏi. Hắn do dự, quay đầu lại nhìn Phùng lão thái thái và bề trên Phùng gia, Phùng Thiến Như mặc dù là vợ hắn, nhưng trong chuyện này hắn biết mình không thể làm chủ được. Đại khái chỉ có thể là Phùng lão thái thái hoặc Phùng Bá Đào làm chủ mà thôi. Phùng lão thái thái trầm ngâm một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Phùng Bá Đào. Phùng Bá Đào kéo Lưu Dĩnh sang một bên, cẩn thận hỏi. Một lát sau, Phùng Bá Đào trở về, nhỏ giọng bên tai Phùng lão thái thái vài câu. Phùng lão thái thái chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lưu Dĩnh, ánh mắt kiên định, phất tay nói: - Làm phiền mọi người, bác sĩ Lưu, chúng tôi lựa chọn cách sinh mổ. Như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút. Lưu Dĩnh thở phào một cái. Kỳ thật trong nội tâm của bà cũng muốn nói, chính là sinh tự nhiên cũng không có quá lớn nguy hiểm. Chỉ là thời gian đau lâu một chút, hơn nữa, thời gian sinh cụ thể cũng không xác định. Có lẽ sẽ kéo dài đến tối. Chỉ có điều, bà nhìn ra được, Phùng gia cao thấp đều coi trọng hai đứa bé sắp sinh này. Nếu không thì sẽ không cả nhà đồng thời xuất động, đều chạy đến bệnh viện. Một khi đã như vậy, là bác sĩ, bà còn có thể nói gì. Bảy giờ rưỡi tối, từ trong phòng vang lên tiếng khóc của em bé mới sinh. Phùng lão thái thái đang lo lắng bên ngoài thì hưng phấn mà vỗ tay, còn Mạnh Lâm và Tống Dư Trân ôm chặt lấy nhau. Bành Viễn Chinh cảm thấy gánh nặng của mình dường như được trút bỏ. Trước mắt hắn trời đất quay cuồng, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, khiến cho người của Phùng gia kinh hoảng gọi ầm ĩ. Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh cũng không có gì đáng ngại. Đơn giản chỉ là khẩn trương quá độ, trong lúc nhất thời đại não thiếu dưỡng khí, nên không đứng vững được. Phùng Lâm Lâm gọi bác sĩ, y tá lại. Lúc này hắn đã tự mình tỉnh lại, khôi phục lại như bình thường. Chủ nhiệm Lưu tự mình đẩy xe ra khỏi phòng sinh. Trên xe, Phùng Thiến Như bởi vì thuốc tê vẫn còn chưa tan hết, nên vẫn còn ngủ. Hai y tá trẻ tuổi thật cẩn thận ôm lấy hai đứa bé ở phía sau, vui vẻ ra mặt. Người của Phùng gia xông tới. Lưu Dĩnh cười: - Lão thái thái, xin chúc mừng. Một hoàng tử, một công chúa. Mẹ con bình an, Long Phượng trình tường. Phùng lão thái thái vui mừng quá đỗi: - Cảm ơn bác sĩ, mau mang bánh kẹo đến cảm ơn bác sĩ và y tá. Đại cát đại lợi. Phùng Lâm Lâm đã sớm chuẩn bị bánh kẹo và trứng gà, bắt đầu nhét vào trong tay y tá. Những bác sĩ trực tối cũng đều chạy lại. Một đứa con gái và một đứa con gái. Bành Viễn Chinh cảm thấy mừng như điên, đang muốn chạy theo y tá tiếp nhận một đứa bé. Nhưng trong lúc nhất thời hắn lại bị Mạnh Lâm kéo lại, sẵng giọng: - Viễn Chinh, con đừng động đậy. Để y tá ôm em bé, khi nào bố trí phòng bệnh ổn thỏa sẽ nói sau. Phùng lão ban đêm đã chạy tới. Phùng gia rốt cuộc đã có được một đứa cháu trai. Hơn nữa lại là Long Phượng thai. Ngay cả Phùng lão quyền cao chức trọng, nói năng cẩn thận, giờ phút này cũng tươi cười rạng rỡ, tiếng cười không ngừng. Phùng lão hay tay chắp sau lưng, cúi người nhìn hai đứa bé vừa mới sinh đang ngủ. Hai hàng lông mày tràn ngập một sự thỏa mãn không gì sánh kịp. Phùng Bá Đào ở một bên cười khẽ: - Cha, mau đặt tên cho hai đứa bé đi. Phùng lão chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời. Ông từ trong túi lấy ra bốn phong bao lì xì rất đẹp, cười nói: - Tên đứa bé cha đã chuẩn bị sớm từ trước. Nếu là hai bé trai thì chọn cái này. Nếu là hai bé gái thì chọn cái này. Nếu là một nam một nữ, vậy thì để Viễn Chinh và Thiến Như tự mình chọn một.