Cao Quan
Chương 472
Hàn Duy lấy tư cách lãnh đạo Thành ủy xác định một cơ cấu như vậy, kế tiếp, dù cán bộ trong huyện tiếp nhận hay không tiếp nhận, bộ máy Đảng chính huyện Lân sẽ phải dựa theo thương hướng này mà hoạt động.
Vốn lúc đầu, trong bộ máy Ủy viên thường vụ của huyện Lân, Bành Viễn Chinh đứng ở vị trí thứ sáu, đúng ở vị trí chuyển tiếp. Nhưng chỉ nửa năm sau, Bành Viễn Chinh đã nhảy vọt lên vị trí thứ ba, thực sự trở thành một trong những lãnh đạo chủ yếu của huyện Lân.
Hôm nay Hàn Duy triệu tập hội nghị thường vụ Huyện ủy, mục đích chủ yếu là xác định địa vị các thành viên bộ máy và phân công công tác.
Hàn Duy nghiêm túc đưa ra vài yêu cầu đối với việc thực hiện công tác.
Hàn Duy vừa nói xong, Cung Hàn Lâm bắt đầu tỏ thái độ, đơn giản là kiên quyết ủng hộ quyết sách của Thành ủy, ủng hộ sự lãnh đạo của Bí thư Hàn Duy, cố gắng phấn đấu công tác …toàn những lời khách sáo.
Cung Hàn Lâm nói xong, Hàn Duy liếc Bành Viễn Chinh một cái. Bành Viễn Chinh hơi do dự một chút, cao giọng nói:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của Thành ủy và Bí thư Hàn, tôi xin hứa: cẩn trọng đối với công việc, tự xét lại đối với sinh hoạt, nắm chắc đại sự, làm điều thiết thực, đẩy mạnh thu hút đầu tư trong sáu tháng cuối năm. Phát triển mạnh kinh tế, cố gắng thực hiện tăng trưởng 15 phần trăm tổng giá trị sản xuất công nông nghiệp của toàn huyện so với năm trước, thu tài chính đạt mục tiêu tăng 10 phần trăm . Xin lãnh đạo cad các đồng chí giám sát công tác của tôi!
Cung Hàn Lâm nhíu mày, thầm nghĩ: Có phải ngươi váng đầu rồi không? Theo tình trạng kinh tế năm nay, có thể duy trì mức ngang băng với năm ngoái, đã có thể coi là không tệ, ngươi còn muốn tăng 15 phần trăm? Chuyện vô nghĩa!
Nhưng Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, trước mặt mọi người, ông ta cũng không nên nói ý kiến bất đồng của mình.
Ông ta không biết, đó là Bành Viễn Chinh đã đưa dự án nhà máy luyện than cốc và cung cấp khí than vào kết quả tính toán. Nếu như dự án cung cấp khí chính thức đưa vào hoạt động, đừng nói là tổng giá trị sản lượng tăng 15 phần trăm, thu tài chính tăng 10 phần trăm, mà có tăng gấp đôi mức đó, cũng có thể đạt được.
Huống chi, trong kế hoạch của Bành Viễn Chinh, nửa năm sau, hắn còn có hai dự án lớn sẽ đưa vào hoạt động.
Hàn Duy khẽ mỉm cười:
- Tốt. Đồng chí Viễn Chinh, tôi timn tưởng năng lực của đồng chí. Trên thực tế, Thành ủy cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đồng chí! Tình hình huyện Lân đã bước đầu có sự thay đổi, Thành ủy cũng vị huyện Lân mà quét sạch mọi trở ngại, hy vọng sau này mọi người đoàn kết lại. Tập trung tinh thần và sức lực vào mục đích duy nhất: làm thế nào thay đổi diện mạo một huyện nghèo như huyện Lân, tạo phúc cho nhân dân trong huyện!
Xế chiều hôm đó, Hàn Duy về thành phố. Làm lãnh đạo Thành ủy, chắc chắn y sẽ không thường xuyên ở huyện Lân, một tuần có thể tới huyện Lân một lần, coi như là tốt lắm rồi.
Sau khi Hàn Duy đi, cả bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có sự thay đổi tinh tế.
Cung Hàn Lâm và Trưởng ban tổ chức Hùng Vĩ Nhập, Trưởng ban tuyên truyền Phiền Thường Tại, Trưởng ban Mặt trận thống nhất Hàn Quân Tường, Trưởng ban võ trang Trì Ương, bốn Ủy viên thường vụ Huyện ủy tạo thành một nhóm, Bành Viễn Chinh, Cố Xuân Tường, Lý Minh Nhiên, Mạc Xuất Hải, cùng là người quen cũ đế từ quận Tân An, tự nhiên lấy Bành Viễn Chinh làm người cầm đầu. Âu Dương Đào và Mẫn Lượng, thái độ không rõ ràng, hẳn là còn đang quan sát.
Quan hệ hợp tác thân mật giữa Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm, rốt cuộc vì nhiều nguyên nhân, kể cả Hàn Duy cố ý phân hóa, liền bắt đầu tan vỡ. Đối với chuyện này, Bành Viễn Chinh có phần bất đắc dĩ, nhưng hắn biết trên quan trường, không có bằng hữu hoặc địch thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, cho dù quan hệ cá nhân giữa hắn và Cung Hàn Lâm thật tốt, khi có liên quan đến quyền lực cá nhân, đôi bên cũng sẽ không ai nhường ai một phân, một tấc nào.
Trong cơ quan, từ xưa đến giờ, những "động tĩnh" tinh tế nhất giữa các lãnh đạo, liền nhanh chóng lan truyền đi, còn nhanh hơn bệnh cảm cúm, bởi vì cán bộ cấp dưới cũng muốn từ quan sát đến lựa chọn đứng thành hàng, cố gắng xác định phương hướng có lợi nhất cho mình.
Về ý nghĩa nào đó mà nói, quan trường chính là một vòng tròn lợi ích không ngừng điều chỉnh và những người trong vòng tròn đó không ngừng lựa chọn đứng thành hàng, đó là cái gọi là "người ngoài cuộc xem náo nhiệt, người trong cuộc cẩn thận nhìn đường mà đi", thân là người trong cuộc, không thể đi sai một bước, bởi vì sai một ly đi một dặm.
Vì thành tích hiển hách tiêu diệt xã hội đen và chống tham nhũng, vì được Thành ủy tín nhiệm và trọng dụng, quyền uy của Bành Viễn Chinh ở trong huyện mạnh mẽ tăng vọt, dường như đã vượt xa Cung Hàn Lâm.
Xem ra không thể tránh khỏi một cuộc phân tranh quyền lực mới.
Nhưng trong thời điểm một số lãnh đạo và rất nhiều cán bộ trong huyện đang chuẩn bị "xem tuồng hay", Bành Viễn Chinh lại lựa chọn trầm mặc và nhường nhịn, không rèn sắt khi còn nóng.
…
Cung Hàn Lâm vẻ mặt âm trầm, trong lòng rất không thoải mái, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Trong thâm tâm, ông ta không muốn đi vào thế đối lập với Bành Viễn Chinh, bởi vì quan hệ cá nhân hai người không tệ, lúc trước lại còn có mấy phần tình nghĩa, cũng bởi vì ông ta biết rõ Bành Viễn Chinh có lai lịch lớn, năng lực cá nhân rất mạnh, nếu "tranh đấu" với Bành Viễn Chinh, muốn giành được thế thượng phong là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng đã ở vào vị trí này, ông ta cũng không còn có lựa chọn nào khác. Trừ phi ông ta cam tâm làm bù nhìn, không có thực quyền, chủ động từ bỏ vị trí Bí thư Huyện ủy thoạt nhìn đã ở trong tầm tay.
Ài! Cung Hàn Lâm không nén được tiếng thở dài. Ông ta vốn cho là, với sự phụ tá của Bành Viễn Chinh, ông ta sẽ đi trước một bước lên làm Bí thư Huyện ủy, còn Bành Viễn Chinh kế nhiệm chức Chủ tịch huyện, hai người tiếp tục cuộc hợp tác đôi bên cùng thắng, tạo ra một mảnh trời riêng ở huyện Lân.
Nhưng chuyện không như ông mong muốn. Thực tế phức tạp hơn ông tưởng nhiều. Một mặt là vì Bành Viễn Chinh quá xuất sắc, mặt khác, cũng vì Thành ủy âm thầm "dẫn dắt", khiến cuộc hợp tác của hai người phải nửa đường gãy gánh.
- Cốc cốc cốc!
Ccó tiếng gõ cửa, Cung Hàn Lâm có phần hơi sốt ruột hởi lớn:
- Ai?
Mặt nở nụ cười, Bành Viễn Chinh đẩy cửa đi vào:
- Lãnh đạo!
Cung Hàn Lâm thấy là Bành Viễn Chinh, miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Viễn Chinh, tìm tôi có việc à?
- Là thế này, lãnh đạo, tôi muốn xin nghỉ một tháng để kết hôn. Ngày 16 tháng 10 tôi làm lễ thành hôn, mấy ngày trước đó phải về Thủ đô chuẩn bị cho hôn lễ. Sau đó, còn có một số việc nữa phải xử lý, có lẽ phải chừng đầu tháng 11, tôi mới có thể về huyện đi làm.
Bành Viễn Chinh cười nói.
Cung Hàn Lâm ngẩn ra, ròi kinh ngạc cười nói:
- Viễn Chinh này, muốn kết hôn? Cậu thật là quá kín tiếng, đến tận bây giờ mới nói!
- Công tác trong huyện, lãnh đạo xem nên giao cho đồng chí nào quản lý tạm thời một chút? Tôi đã báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, vừa ròi cũng đã báo cáo với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn đã đồng ý. Đây không phải là vì tôi không lo lắng đến sắp tới trong huyện rất nhiều việc, tôi vốn định năm tới mới kết hôn, nhưng trong nhà thúc giục tiến hành ngay!
Bành Viễn Chinh cười.
- Vậy thì chúc mừng cậu, đồng chí Viễn Chinh!
Cung Hàn Lâm cười ha hả, tâm tình chuyển biến tốt đẹp.
Rất hiển nhiên, Bành Viễn Chinh lựa chọn vào lúc này cử hành hôn lễ, xin nghỉ phép, là một thái độ "khiêm nhượng". Người khác không hiểu, làm sao Cung Hàn Lâm không hiểu.
- Hôn nhân đại sự không phải trò đùa. Viễn Chinh này, công việc của cậu tạm thời để Lâm Trường Hà quản được không?
Cung Hàn Lâm do dự một chút, cười hỏi.
Bành Viễn Chinh thầm cau mày, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Được. Còn có chuyện này, lãnh đạo, việc tôi kiêm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục công an huyện là đặc biệt trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ tình hình trong huyện đã ổn định, công việc ở Cục công an huyện cũng đã tạm ổn, tôi thấy không thích hợp tiếp tục kiêm chức, tôi muốn xin Huyện ủy từ chức vụ bên Cục công an.
Bành Viễn Chinh khiêm tốn như vậy, lại muốn trước tiên ủy quyền cho người, hiển nhiên là xuất phát từ công tâm.
Trong lòng thầm cảm khái, Cung Hàn Lâm thở dài nói:
- Viễn Chinh, chuyện này có thể từ từ được mà?
- Không cần như vậy. Cục công an huyện có việc của Cục công an huyện, tôi là lãnh đạo huyện, chiếm chỗ ngồi lâu như vậy, cũng bất lợi đối với việc điều động các đồng chí cấp dưới.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Nếu như lãnh đạo không có ý kiến, tôi sẽ đến báo cáo chuyện này với Bí thư Hàn.
Vừa nói, Bành Viễn Chinh đứng dậy gật đầu chào Cung Hàn Lâm, rồi rời đi.
Mượn lý do kết hôn, Bành Viễn Chinh chủ động lui một bước. Đây là cho Cung Hàn Lâm cơ hội, cũng là cho mình khoảng trống để xoay xở. Trong lúc tình hình huyện Lân còn chưa hoàn toàn ổn định, hắn không muốn bắt đầu một "cuộc chiến" mới với Cung Hàn Lâm. Không phải hắn sợ điều gì, mà là muốn đặt đại cục lên trên hết.
Bành Viễn Chinh nói với Hàn Duy, xin từ chức Cục trưởng và Bí thư Đảng ủy Cục công an huyện, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Duy không đồng ý, nói chờ Bành Viễn Chinh nghỉ phép kết hôn xong rồi hãy nói.
Bành Viễn Chinh để ống nghe xuống, nhướng mày lên. Điền Minh đẩy cửa đi vào, kính cẩn cười nói:
- Lãnh đạo, thư giới thiệu tôi đã chuẩn bị xong, lãnh đạo còn cần tôi làm gì, xin cứ phân phó.
Thời đó, khi kết hôn, phải đến Cục Dân chính đăng ký và cần phải có thư giới thiệu của công đoàn, không có thư giới thiệu, Cục Dân chính sẽ không giải quyết. Bành Viễn Chinh muốn đi Thủ đô đăng ký làm giấy kết hôn với Phùng Thiến Như, dĩ nhiên cần chuẩn bị trước thư giới thiệu và vài thủ tục.
Mạnh Lâm đã nhiều lần gọi điện thoại tới, thúc giục hắn trở về Thủ đô. Trung tuần tháng này sẽ kết hôn, hắn là chú rể, còn chưa có mặt, làm sao mọi người không sốt ruột.
Giữa lúc đó, Nghiêm Hoa cười to, đẩy cửa bước vào:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu muốn kết hôn, tôi và Tổng công đoàn huyện nói với Chủ tịch huyện, định phái mấy người lên Thủ đô giúp cậu chuẩn bị hôn lễ.
- Chị Nghiêm, đây là chuyện riêng của tôi, không cần làm phiền các đồng chí trong huyện. Vả lại nhà tôi cũng đã chuẩn bị xong, không cần phải bận rộn cái gì nữa.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.
- Nói đùa gì vậy? đồng chí Viễn Chinh, cậu là Phó bí thư huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, là một trong các lãnh đạo chủ yếu của huyện! Cậu kết hôn, các đồng chí văn phòng Ủy ban nhân dân huyện giúp đỡ một tay là chuyện bình thường.
Nghiêm Hoa nhướng mày:
- Cậu đã gọi tôi một tiếng "đại tỷ", tôi phải giúp cậu tổ chức!
Hơn nữa, cậu kết hôn, làm sao trong huyện chúng ta không có mấy người tới tham gia hôn lễ của cậu?
Tính cách Nghiêm Hoa cởi mở, thẳng thắn, mặc dù có phần chua ngoa, nhưng con người cô ta là như vậy, chỉ cần muốn tốt với ai là tốt với người đó, mà hễ cô thấy ai không vừa mắt, thì dù có thế nào cũng không vừa mắt.
Bành Viễn Chinh biết Nghiêm Hoa nhiệt tình, nhưng hắn không muốn người của huyện xuất hiện trong hôn lễ của hắn, sau hôn lễ, hắn và Phùng Thiến Như sẽ về huyện đãi tiệc là được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, không nói gì nữa. Hắn biết tính Nghiêm Hoa, càng phản đối cô lại càng muốn làm, chi bằng cứ đáp ứng trước, đến lúc đó ba mươi sáu kế, trốn là thượng sách!
Trưa hôm đó, tài xế của Hoàng Đại Long lái chiếc Panther đến huyện Lân, đậu xe ở ký túc xá của Bành Viễn Chinh, rồi rời đi. Bành Viễn Chinh muốn lẳng lặng về Thủ đô, không kinh động trong huyện, nên mượn xe của Hoàng Đại Long.
Hoàng Đại Long và Tống Quả muốn đích thân đưa hắn về Thủ đô, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý.
Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Điền Minh và Hoắc Quang Minh, dặn dò công việc, sau đó lên xe rời huyện Lân, chạy thẳng tới thành phố.
Tần Phượng lẳng lặng ngồi co mình trên ghế salon trong phòng khách, ánh mắt phức tạp chờ đợi chuông cửa vang lên. Mình quyến luyến sâu đậm người đàn ông kia, mặc dù biết rốt cuộc sớm muộn hắn cũng phải kết hôn, nhưng nghĩ tới việc hắn sắp trở thành chồng một người phụ nữ khác, trong lòng cô vẫn vô cùng chua xót.
Cô biết Bành Viễn Chinh sẽ đến, hắn sẽ không ra đi mà không từ giã.
Chuông cửa vang lên leng keng, nhưng cô chần chờ không đứng dậy.
Cô muốn gặp hắn, lao vào ngực hắn, chuyện đã không thay đổi được, thì có thể nép vào lòng hắn khóc cho thỏa cũng được, nhưng gặp hắn thì sao, mà không gặp hắn thì như thế nào, gặp mặt càng thêm đau thương bất đắc dĩ, không bằng không gặp!
Bành Viễn Chinh dứng chờ ngoài cửa, hắn biết Tần Phượng đang ở nhà.
Bành Viễn Chinh yên lặng chờ đợi, Tần Phượng nhất mực không mở cửa. Một lúc lâu sau, Bành Viễn Chinh xoay người chậm rãi xuống lầu.
Xuống đến nơi, hắn mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu. Tần Phượng đứng trên ban công, mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, vẫy vẫy tay với hắn, nụ cười ngời sáng trên môi.
Bành Viễn Chinh cũng vẫy tay với cô, rồi dứt khoát lên xe rời đi.
Lái xe băng băng trên đường lớn thưa thớt xe, Bành Viễn Chinh mạnh mẽ xua đi chút thương cảm còn sót lại trong lòng. Không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc đón xe, vẫy vẫy hai tay, hắn quay đầu nhìn lại, có phần hơi bất ngờ, chậm dần tốc độ, đậu xe ở ven đường.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
42 chương
28 chương
22 chương
33 chương
10 chương
33 chương
82 chương