【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...

Chương 95 : 93. Tiệc Nhà Họ Lục

Edit: Bé Mực~ Beta: Sa~ ============ Hai người sau cao trào cùng đang thở dốc, trong không khí tràn ngập hương vị sau khi nam nữ hoan ái, Lục Vị dùng chất giọng khàn khàn hỏi: "Mạnh đại phu có hài lòng không? Thận anh có bị yếu hay không?" Đôi chân Mạnh Nhạc Nhạc vẫn còn đang phát run, yếu chỗ nào hả, cô thậm chí cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn không cần trị chứng suy nhược cơ thể luôn, bằng không chỉ dựa vào năng lực làm tình và khả năng kéo dài này, không phải là anh muốn mạng người à. Cô khẽ cử động cơ thể, nơi hai người giao nhau liên tục chảy ra chất dịch, mép thịt đã tê dại chết lặng, không tự chủ được mà mấp máy động đậy. Lục Vị chậm rãi đưa đẩy dương vật vừa mới xuất tinh, nương theo tần suất co rút trong hoa huyệt chuyển động, rõ ràng đang chờ cứng lên lại làm thêm một lần, Mạnh Nhạc Nhạc thì quả thật ăn không tiêu, vừa định ngăn anh thì lại nghe được tiếng chuông di động vang lên. Của Lục Vị. Lục Vị không buồn nhúc nhích, vào thời khắc này ai đồng ý nhận điện thoại, bất cứ chuyện gì cũng không sánh bằng một khắc xuân tiêu, anh đã định mặc kệ, ai ngờ tiếng chuông vẫn cứ vang không lên ngừng. Mạnh Nhạc Nhạc thật sự rất cảm tạ cuộc gọi này, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên thân xuống, Lục Vị bất đắc dĩ đành phải đứng dậy nghe điện thoại, theo động tác của anh, dương vật cũng bị rút ra, kéo theo lượng lớn tinh dịch trắng đục, tất cả cứ thế chảy trên giường, khung cảnh này kết hợp với lỗ dâm đỏ bừng vừa bị chính mình chà đạp lại hấp dẫn ánh mắt Lục Vị khó mà rời đi, hơi thở gấp gáp của anh truyền qua điện thoại, nhưng không biết đầu bên kia nói gì mà làm Lục Vị chợt sửng sốt. Chờ cúp điện thoại xong, Lục Vị bình tĩnh suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng: "Cùng anh về bên Lục gia một chuyến, đổi lại, anh giúp em giải quyết vấn đề hạng mục, thế nào?" Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, cùng anh về nhà họ Lục? Lục Vị bất đắc dĩ giải thích: "Mẹ anh từ nước ngoài trở về, nghe chú Trịnh nói anh có bạn gái nên nhất quyết đòi gặp mặt, còn có em trai anh và bạn gái nó nữa, chắc là em cũng biết, chính là Lục Cảnh và Vương Duyệt. Mẹ anh là người rất cố chấp, cho dù hôm nay em không đi, ngày khác bà ấy sẽ nghĩ mọi cách để tìm được em... Cùng anh đi một chuyến, em muốn lấy thân phận gì cũng được, chuyện hạng mục anh vẫn sẽ giúp em giải quyết, hoặc là, anh nợ em một lần..." Mạnh Nhạc Nhạc trầm tư một lúc, từ lời nói cùng thái độ của Lục Vị có thể đoán ra, Lục phu nhân nhất định không phải người dễ đối phó, thay vì sau này một mình gặp mặt, không bằng hiện tại nói rõ ràng, cô không phải bạn gái Lục Vị, cũng không muốn trèo vào nhà họ làm gì. Hơn nữa còn có Vương Duyệt, giữa mình và cô ta còn vài món nợ chưa tính xong, nếu không mượn cơ hội này... Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã bị Lục Vị kéo ra khỏi giường, dọn dẹp một lượt, tròng chiếc váy vào cho cô rồi ra cửa. Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, dù có là đầu trâu mặt ngựa gì thì cứ phải gặp trước đã. ---------------- Một giờ sau, Mạnh Nhạc Nhạc đi theo Lục Vị trở lại khuôn viên nhà họ Lục, mới vừa bước vào cửa, mấy người bên trong vốn đang cười đùa chợt sững sờ, người sau còn kinh ngạc hơn người trước, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính ra cô nên nên cầm di động chụp lại, đây đều là kho meme sống đó. Lướt qua Lục Cảnh và Vương Duyệt đang há hốc miệng, mặt mũi cứng đờ, Mạnh Nhạc Nhạc đi thẳng tới đối mặt với quý bà đang ngồi giữa bộ sofa. Người phụ nữ này rất xinh đẹp, từ mặt mày mơ hồ có thể tìm ra vài phần bóng dáng của Lục Vị cùng Lục Cảnh, nếu không phải khóe mắt có vài nếp nhăn, thì hoàn toàn không thể tin được đây là bà mẹ đã có hai đứa con trai hơn 20 tuổi, quan trọng nhất chính là khí chất toàn thân của bà, vừa thấy đã biết không phải người bình thường. Mạnh Nhạc Nhạc cố lục lọi một lúc lâu trong đầu mới nhớ ra vị này là một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng thế giới, hình như cô đã từng nhìn thấy trên bản tin, không ngờ lại là mẹ của Lục Vị. Nhưng khi đôi mắt xinh đẹp của vị phu nhân lướt đến Mạnh Nhạc Nhạc, lại mang theo sự khinh thường không hề che giấu, cũng vô duyên vô cớ phá hủy một thân khí chất của bà đi, đợi lúc chuyển qua Lục Vị, lại giở giọng mang ý trách móc. "Sao giờ mới trở về, quần áo con sao lại thế này, còn không mau đi lên thay đi." Ánh mắt mọi người từ trên người Mạnh Nhạc Nhạc dời đến trên quần áo Lục Vị, chỉ thấy sơ mi trắng cao cấp của anh hiện tại đã nhăn nhúm xộc xệch, còn thiếu hai nút áo, mơ hồ có thể thấy được mấy múi cơ bụng. Đi gặp bạn gái cả đêm không về, lại ăn mặc như vậy quay lại, dĩ nhiên sẽ làm người khác liên tưởng đến một vài chuyện phải đỏ mặt, ánh mắt mọi người nhìn Mạnh Nhạc Nhạc đều không giống nhau, bà Lục là càng thêm lạnh lùng, Vương Duyệt cũng đã lấy lại tinh thần, trong đôi mắt nhìn về phía cô mang theo tia sáng ngoan độc, còn Lục Cảnh không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẫn chỉ ngơ ngác nhìn cô. Kế tiếp chính là một bữa tối gia đình trong bầu không khí rất ngượng nghịu, nhà họ Lục không có thói quen không nói chuyện trong lúc ăn cơm, bởi vậy trên bàn cơm vẫn có chút giao lưu, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, không hiểu sao chủ đề nói với Mạnh Nhạc Nhạc đều rất kỳ lạ. Lạ thế nào à? "Cô cảm thấy giữa yếu tố nhân văn và âm nhạc trong thời kỳ Baroque có quan hệ gì?" "Thử phân tích phần âm nhạc khúc dạo đầu và khúc kết thúc vở ca kịch 《 Tristan cùng Isolde 》." "Liên hệ giữa những nhà triết học và soạn nhạc của Hy Lạp La Mã thời cổ đại." Những lúc như vậy, Lục Vị sẽ giành tiếp chuyện trả lời vài câu, hoặc lái sang đề tài khác, nhưng vẫn không thể tránh khỏi làm bầu không khí ngày càng thêm xấu hổ. Nhưng cứ như Mạnh Nhạc Nhạc không nhìn thấy sự khinh thường của những người đang có mặt, cô chỉ chuyên tâm ăn cơm, trong mắt Vương Duyệt là khinh miệt không thèm giấu giếm, nói: