【cao H】hệ Thống Cải Tạo - Vô Liêu Đ...
Chương 91 : 89. Dụ Dỗ Về Nhà
Edit: Tiểu Meo Meo
Beta: Sa Nhi
===================
Mạnh Nhạc Nhạc bước được hai bước rồi lại thấy hơi bị xúc phạm, làm như cô phải cho không tên Yến Văn Bân này không bằng.
Tên này đúng là thể loại đã chiếm tiện nghi của người ta còn tiện thể khoe mẽ.
Căn cứ vào nguyên tắc có thù tất báo, cô xoay người quay lại.
Hắn thấy cô đi rồi lại về, còn tỏ vẻ quả nhiên là thế, đắc ý nói:
"Em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, sau này chưa chắc đã không..."
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, đến lúc thức tỉnh con heo theo chủ nghĩa thượng đẳng(1) này rồi!
Một tay cô đỡ lấy cổ của Yến Văn Bân, đầu gối gập lên, thực hiện chuẩn xác động tác lên gối đúng một góc 45 độ.
"Á!"
Hắn lập tức ré lên kêu thảm thiết, không kìm được gập người ôm lấy thân dưới, trán nổi lên cả gân xanh, rõ ràng là vô cùng đau đớn.
Dưới ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người của Yến Văn Bân, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ ung dung nói:
"Ngại quá, tôi có nhiều bạn trai lắm, ai cũng ưu tú cả. Còn dạng phế vật như anh, tôi chỉ là gặp dịp thì chơi cũng không thể yêu đương nghiêm túc, anh..."
Cô vừa nói vừa cúi người xuống nhìn người đàn ông đang trợn muốn nứt mắt, gằn từng chữ một:
"Không! Xứng!"
Nhạc Nhạc tiêu sái xoay người, bỏ lại người đàn ông đang gào rú phía sau.
Ái chà, một chữ thôi:
Sướng!
——————
Sau khi trút được cơn tức, Mạnh Nhạc Nhạc tìm một nơi vắng người giải trừ tác dụng của viên đổi dung mạo rồi trở về, mới vừa đến dưới chung cư đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm trước con xe Audi.
Ầy, lại là Lục Vị.
Anh chàng ngồi xổm dưới ánh đèn đường, một con mèo con nằm cạnh chân anh. Mạnh Nhạc Nhạc biết con mèo này, đây là mèo của dì Trương, ngày thường nhóc con này khá nghịch ngợm, không ngờ bây giờ lại nằm ngoan để cho anh thoải mái vuốt ve như thế.
Anh chàng vừa sàm sỡ mèo con vừa nói chuyện:
"Sao mày phiền thế hả, còn bắt tao sờ, có biết tao có thân phận gì không?"
"Mày lại còn bẩn nữa, chả có ý thức giữ vệ sinh chút nào."
"Nhìn mày đáng thương thế, lát nữa tao miễn cưỡng cho phép mày về nhà cùng đấy."
"Hừ, để tao cho mày biết thế nào là cuộc sống sang chảnh của lũ hoàng thượng."
Cảnh tượng một mèo một người hài hòa như vậy làm cho Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ Lục Vị còn có bản lĩnh này, đến cả con mèo kiêu ngạo như vậy cũng hàng phục được, lợi hại nha!
Mạnh Nhạc Nhạc thầm nể phục, bước đến gần hơn một chút, sau khi nhìn rõ cảnh tượng thì chỉ thấy cạn lời.
Mèo con nằm ngoan ngoãn cái con khỉ, rõ ràng là bị anh ta ôm cứng, 4 móng vuốt nhỏ khua khoắng thế nào cũng không vùng ra được.
Người này còn không biết xấu hổ nói là bé mèo muốn anh ta sờ, đứng xa như vậy mà cô cũng có thể nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt con mèo thì có.
Mạnh Nhạc Nhạc khẽ ho một tiếng.
Động tác của người đàn ông lập tức khựng lại, mèo con nhân cơ hội vùng lên, thoát khỏi vòng ôm, còn như đã bị dọa sợ chỉ vèo cái đã chạy biến.
Trong mắt Lục Vị hiện lên vẻ xấu hổ, dứt khoát thuận tay vỗ vỗ ống quần không dính một hạt bụi, đứng thẳng dậy, làm như không có việc gì cười nói:
"Về rồi à?"
Vừa nói xong lại cảm thấy câu này có hơi giống người vợ tảo tần đảm đang đợi chồng về nhà, chả có tí khí phách nào, thế là bèn nói một lần nữa:
"Em còn biết đường về nhà cơ đấy?"
Ơ... hình như vẫn có chỗ nào sai sai...
Lục Vị còn chưa kịp nghĩ xem chỗ nào sai thì đột nhiên phát hiện cô gái dưới ánh đèn đường, tóc tai hơi rối, trên cổ có vệt gì hồng hồng, giống như là...
Dấu hôn?
Lòng anh đột nhiên thắt lại, buột miệng chất vấn một câu:
"Em vừa ở với ai, hai người đã làm gì hả?"
Trong nháy mắt, Mạnh Nhạc Nhạc còn tưởng mình đang quay một bộ phim gia đình cẩu huyết.
Tên phim: Hoa hồng có gai (2)
Diễn viên: Mạnh Thế Hiền × Lục Phẩm Như
Emmmmm.jpg, giống phết chứ đùa!
Cố gắng xua đi mấy ý nghĩ kỳ quặc trong đầu, Mạnh Nhạc Nhạc chuyển đề tài về đúng quỹ đạo của nó:
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Lục Vị cũng nhận ra mình vừa phản ứng hơi thái quá, cho dù cô gái này đi đâu, làm gì, với ai, anh cũng đều không có quyền quản. Hít sâu một hơi, anh ra vẻ tươi cười tiếp tục nói:
"Nghe nói em bị người ta bắt nạt? Hạng mục còn bị đoạt hết, phải không?"
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, không ngờ tin tức của Lục Vị nhanh nhạy như vậy, cũng không ngờ anh ta sẽ lại vì chuyện này mà sốt sắng chạy đến.
Dù sao thì quan hệ của hai người họ cũng đâu thân thiết lắm, còn là oan gia ngõ hẹp thì có.
Mạnh Nhạc Nhạc gật đầu, giờ cô đã bình tĩnh trở lại, cũng không có gì để phải tức giận cả, cứ từ từ xử lý từng việc một là được.
Lục Vị nhìn cô gái trước mặt điềm nhiên như không có việc gì gật đầu thì lại bắt đầu lên cơn hoang tưởng, đừng nhìn vẻ ngoài điềm đạm bình tĩnh của cô ấy, có khi trong lòng đang lặng lẽ rơi lệ không chừng, thế là bèn đóng vai chúa cứu thế mở lời:
"Tôi có thể giúp em giải quyết việc này."
Việc này thật ra rất đơn giản, bản lĩnh của nhà họ Mộc ở trước mặt anh đúng là chẳng đáng để vào mắt, nói một câu kinh điển máu chó thì là, cái ao chình này... À không, cái hạng mục này tôi sẽ nhận thầu vì em!
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
27 chương
140 chương
3 chương
167 chương