Diệp Lam - mẹ của Tiêu Diệp là điển hình của người con gái vùng sông nước Giang Nam, tri thư đạt lý, dịu dàng lương thiện. Vào năm Tiêu Diệp được sinh ra, Tiêu gia bị quấn vào một cuộc đấu tranh chính trị hung hiểm dị thường. Để được an toàn, Diệp Lam cùng Tiêu Diệp được đưa về nông thôn ở, không ra khỏi cửa, ru rú trong nhà cao sân rộng phải đến 5 năm. Thời gian 5 năm, đứa trẻ sơ sinh đã biến thành một cậu bé lanh lợi, đặc biệt là người trời sinh thông minh như Tiêu Diệp, 5 tuổi đã dủ để anh hình thành thế giới quan trọn vẹn. Diệp Lam dạy dỗ Tiêu Diệp phải biết ôn tồn lễ độ, phóng khoáng tự tin, Tiêu Diệp hoàn mỹ làm theo, dù sao những người tiếp xúc với anh cũng chỉ có 3 người, mẹ, bảo mẫu và quản gia, nói chuyện chậm hơn một chút, kiên nhẫn hơn một chút cũng không thành vấn đề. Thẳng đến năm ấy khi được 6 tuổi, Tiêu Diệp được đón về nhà lớn rồi nhập trường đi học cùng đám trẻ đồng trang lứa, anh mới cảm nhận được rõ ràng sự không phù hợp, không phải về vấn đề tính cách hoặc chênh lệch học thức, mà bản chất là vì. . . Anh mù mặt. Đúng vậy, Tiêu Diệp bị mù mặt. Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nếu tiếp xúc với một người lâu dài anh cũng sẽ tạo được đủ ký ức để ghi nhớ, nhưng nếu gặp người xa lạ, thì sẽ lại là một vấn đề lớn. Điều này cũng dễ hiểu, từ khi sinh ra anh đã ở suốt trong nhà cao cửa rộng, 5 năm không thấy bất kì ai khác, khả năng phân biệt mặt người đâm ra rất kém.  Dưới tình huống như vậy, nếu anh lỡ biểu hiện thân thiện dễ gần một cái là sẽ có vô số người nhào tới chào hỏi, lôi kéo làm quen. Vô cùng phiền phức, mà quan trọng nhất là, anh căn bản không thể phân biệt được!!! Vì thế, lạnh lùng cùng mặt đơ trở thành thứ đạo cụ tốt nhất. Đối với chuyện này, bà Diệp Lam vẫn luôn tự trách, cho rằng tất cả là tại mình đã không suy xét đến những vấn đề này. Nhưng bản thân Tiêu Diệp thì lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, cái gì mà ôn tồn lễ độ, phóng khoáng tự tin, anh lại không thích bán rẻ tiếng cười như thế! Đối với người thường mà nói, vấn đề mù mặt này có khi cũng chẳng quá ảnh hưởng, cùng lắm thì ở nhà nhiều hơn một chút, người cần phải nhận biết thì gặp nhiều là cũng có thể nhận ra, có khó khăn nữa cũng chỉ là sinh hoạt thường ngày không được tiện cho lắm. Nhưng đối với một người theo nghiệp Quân, đây lại là một vấn đề nghiêm trọng trí mạng. Bởi vậy, từ khi còn rất nhỏ Tiêu Diệp đã bắt đầu luyện tập, coi mặt người như một mô hình, nhập vào đủ các loại số liệu như dựng hình 3D, tuy rằng cần lượng số liệu cùng tính toán cực lớn, cũng yêu cầu đại não phải xử lý rất cao, nhưng cũng may, Tiêu Diệp vốn chính là một thiên tài. Thế là vấn đề mù mặt rất nhanh đã được giải quyết, ngay cả Diệp Lam cũng cho rằng đứa con trai của mình đã hoàn toàn ổn thỏa, vấn đề duy nhất chính là thói quen mặt đơ kia vẫn không sửa được. Nhưng trên thực tế, Tiêu Diệp vẫn còn một vấn đề. Anh không thể phân biệt được xấu đẹp. Đây cũng là chuyện có thể hiểu được, thử nghĩ mà xem, nếu cho bạn một đống số liệu, bạn có thể nhìn ra xấu đẹp được không? Có điều, Tiêu Diệp cũng không thèm để ý đến chuyện này, ngược lại bởi vì mặt mũi đã hoàn toàn được số liệu hóa, Tiêu Diệp thông tuệ tâm lý học, trinh sát học, anh có thể căn cứ vào biểu cảm đôi mắt như tần suất rung động, độ cong chuyển biến để phán đoán được chính xác trạng thái nội tâm của một người mà hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng bởi vẻ xấu đẹp của họ.  Nhưng mà, càng giỏi phân tích số liệu cùng cùng cảm xúc, mặt Tiêu Diệp lại chỉ càng lạnh, bởi vì nhân gian muôn vẻ, những thứ như nhân tính quá phức tạp, có thể hiểu được quá rõ chưa chắc đã là chuyện tốt. --------------------------------------- Khi ánh mắt nhìn thấy Mạnh Nhạc Nhạc lần đầu tiên, ấn tượng của Tiêu Diệp là rất tốt, nguyên nhân cực kỳ đơn giản, mặt cô dễ nhớ. Mặt to mũi to rất dễ phân biệt, ánh mắt trong trẻo có thần, ừ, hơi béo cũng coi như là một điểm đặc trưng. Trời mới biết, từ sau khi thịnh hành mấy vụ filter chỉnh dung, phẫu thuật thẩm mỹ này nọ cho giống các em hot girl trên mạng đã gây ra bao khó khăn cho Tiêu Diệp. Mặt mũi quá giống nhau lại càng cần phải phân tích thêm nhiều điểm. Ai ai cũng tiêm cằm độn má làm anh phải nhìn kĩ hơn cả nửa phút, nhưng cũng chính nửa phút này, lại khiến cho người trong giới cho rằng anh rất thích những nét này. Tiêu Diệp: Ha ha! Chính nhờ ấn tượng tốt đẹp này làm Tiêu Diệp thêm chú ý đến Mạnh Nhạc Nhạc, sau đó anh lại phát hiện cô bé này rất thú vị. Cuộc đối thoại như sau: Vương Duyệt: "Nhạc Nhạc a, cậu không biết đâu, Lục Cảnh nhiều khi quá đáng lắm, còn không cho tớ ăn cay, nói cái gì mà sẽ bị đau dạ dày chứ, nhưng tớ muốn ăn cơ." Mạnh Nhạc Nhạc: "Ừ, hơi quá đáng thật." Vương Duyệt: "Anh ấy còn sắp đặt người gác cổng cho tớ, 9h tối là phải về đến nhà, giờ tớ có muốn hẹn các cậu ra chơi cũng không được nữa. Mạnh Nhạc Nhạc: "Ban ngày lại gặp." Vương Duyệt nhìn thì như oán giận kỳ thật đang khoe khoang phổng mũi, người bình thường có khi đã đáp lại kiểu "bạn trai cậu tốt ghê, cậu phải quý trọng người ta blah blah..." khen này khen nọ, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không get* được điểm này. (*hiểu) Vương Duyệt rõ ràng có chút không vui, cô ta cảm thấy hẳn là Mạnh Nhạc Nhạc đang thầm ghen tị muốn chết cho nên mới có thái độ qua loa có lệ như vậy. Thế là cô ta bắt đầu không vui mở miệng nói. "Nhạc Nhạc, cậu vẫn FA đấy à, như vậy không được đâu, lũ bạn học của bọn mình đều kết hôn sinh con nhiều lắm rồi, nhẽ cậu không có ý định gì sao? Sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?" "Không có ảnh hưởng gì với tớ, nhưng với mẹ tớ thì có chút." Tiêu Diệp suýt thì không giữ được chiêu mặt lạnh này nữa, bé mũm mĩm này cũng biết đối đáp quá nha.