Đợi toàn bộ người của Hồng Sa Cung rút hết, ngoài cửa một âm thanh truyền đến–
“Chủ thượng, ta vừa rồi thấy người của Hồng Sa Cung rút lui, ngài có sao không?”
“Hắc Ảnh không sao? Trở về bảo Nhị đệ của ta, Hồng Sa Cung đang tìm kiếm ta gây phiền phức, kêu hắn đến giúp ta, hắn sẽ hiểu. Ngươi đi đi!”
Hắc Ảnh còn không hiểu rõ tình hình, đang muốn hỏi rõ ràng, lại nghĩ đến tính cách của Cao Dật Vân, bèn đáp: ” Ta lập tức trở về bẩm báo với Nhị công tử.”
Đợi bốn bề yên lặng, Lãnh Hà Phong mới chui đầu ra khỏi chăn bông.
Cao Dật Vân toàn thân xích lõa ngồi trên giường, y đảo mắt nhìn quanh phòng một cái, nhẹ giọng nói: ” Thật có lỗi, đem căn nhà tao nhã biến thành bộ dạng này.”
Trong phòng không những hỗn độn không chịu được, hơn nữa lõa thể của Cao Dật Vân hiện ra dưới ánh mặt trời, khiến Lãnh Hà Phong xấu hổ quay mặt đi; vừa rồi hắn còn muốn giết Cao Dật Vân, trái lại Cao Dật Vân lại cứu hắn, hắn không khỏi có một chút chột dạ.
“Ta muốn thay y phục, ngươi đi ra ngoài đi.” Lãnh Hà Phong trên người chỉ quấn chăn bông, hắn có hơi vô lực noi.
“Ta cũng muốn đi ra ngoài, chỉ là…có chút bất tiện. Ngươi có thể ở trước mặt ta mà thay, ta sẽ nhắm mắt lại.”
Cho rằng y đang nói đùa, Lãnh Hà Phong lạnh lùng trừng mắt Cao Dật Vân, “Ngươi tuy đã cứu ta, nhưng ta có thù với ngươi chưa hề tiêu trừ, hôm nay ta mưu sát ngươi không được, nhưng ngươi chỉ cần tái tiếp cận ta một lần, ta sẽ còn giết ngươi, ngươi có muốn thử không?”
“Không cần thử, quyết tâm của ngươi ta rất hiểu.” Cao Dật Vân cười gượng, ” Hiện tại muốn ta ra ngoài là chuyện không thể, ngươi có thể tạm chấp nhận một chút, ở trước mặt ta thay đi!”
“Ngươi còn muốn đùa ta!” Lãnh Hà Phong oán hận nói. Hắn hận nhất khẩu khí của hắn như vậy.
“Chân của ta tê liệt rồi, chỉ sợ chỉ có thể lấy tay đi ra ngoài, thật là khó xem” Cao Dật Vân thấp giọng nói.
Nghe vậy, Lãnh Hà Phong xoay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Cao Dật Vân, ” Ngươi lại muốn làm trò quỷ gì nữa hả?”
“Ta không có lừa ngươi, chân của ta thật sự không thể di chuyển, cũng chính là tê liệt, đừng nói là đi bộ, ngay cả nhích một chút cũng là cả vấn đề; nếu ngươi thật sự muốn giết ta, thì đây là cơ hội tốt.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, khắc trước ngươi khá tốt, làm sao có thể…” Ánh mắt Lãnh Hà Phong cố định nhìn trên giường, chỉ thấy nơi hắn vừa ngủ có vô số ngưu mao châm, nếu hắn vẫn ngủ ở đó, nói vậy không chết cũng bị thương; nếu không phải Cao Dật Vân lấy chăn bông quấn hắn lại rồi đẩy xuống giường, hắn chỉ sợ không tránh khỏi ngưu mao châm.
“Châm này có thể dùng nội lực bức ra, ngươi đừng hòng gạt ta.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn có chút bất an. Bởi hắn biết, với công lực cùng thân thủ của Cao Dật Vân, ngưu mao châm căn bản không thể tổn thương hắn được; nếu y lúc đó không đẩy hắn xuống giường, thì bây giờ người không thể di chuyện chính là hắn, cho nên y trúng châm cùng hắn tuyệt đối có quan hệ.
“Ngưu mao châm của Hồng Sa Cung đi vào thịt lập tức biến hóa, hấp nội phụ cốt, trúng đinh giả đều bị như xác chết không thể hoạt động. Khi chân ta trúng đinh, liền đã từng thử qua dùng chân khí bức ra, ai dè nó chui ngược lại càng sâu hơn, đâm thằng vào ống xương chân, hiện tại chân của ta không thể di chuyển, nói cách khác… chân của ta liệt rồi.”
“Ngươi nói xằng bậy, ngươi đang gạt ta đúng không?” Lãnh Hà Phong hét lớn, bởi hắn hiểu một người tuyệt đỉnh cao thủ, nếu chân bị liệt, vậy hắn cả đời này chỉ là đồ vứt đi không hơn, với một người tuyệt đỉnh cao thủ mà nói, tuyệt đối là chuyện so với cái chết càng khó chấp nhận, huống chi là Cao Dật Vân, đúng là sống không bằng chết.
Nhìn cảm xúc hắn kích động như vậy, Cao Dật Vân lại cười vô cùng ôn hòa, nói trấn an hắn: “Đúng, ta lừa ngươi, ngươi thật thông minh! Xem ra sau này không thể lừa ngươi được nữa, đời người mất nhiều lạc thú.”
Cao Dật Vân túm lấy đống y phục bên cạnh khoát lên ngươi, tay trái y đè lên ván giường, tay phải đỡ ở bên giường, tuy làm vẻ như không có việc gì, nhưng tư thế đã có chút quái dị.
Đáy lòng lan lên một trận lạnh giá, yết hầu của Lãnh Hà Phong phát ra một âm thanh mơ hồ không hiểu; trên trán Cao Dật Vân toát ra mô hôi, nhưng lại vẫn cười nói vui vẻ.
“Hà Phong, đêm nay ta sẽ quay lại cùng ngươi uống rượu ngắm trăng, chỉ tiếc không được thấy cảnh ngươi tắm rửa thay y phục, thật khiến người đau lòng.”
Bắt lấy cột bên giường, Cao Dật Vân chậm rãi xuống giường, tư thế thực sự quái dị đến cực điểm. Y lấy tay đỡ thân mình, mà không dùng chân đỡ, bộ dạng hắn như căn bản không biết đi, mà giống hài tử đang tập đi.
Cho dù chân trần của hắn đập trúng mảnh vỡ, lòng bàn chân đầy máu, trên mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dạng cười cười giỡn giỡn, rõ là không muốn làm cho Lãnh Hà Phong nghĩ nhiều hoặc tự trách mình quá, nhưng mồ hôi lại rớt xuống mặt y, khiến y xem ra có phần chật vật.
“Đừng đi, ta… Ta…” Giọng Lãnh Hà Phong khàn khàn, “Chân của ngươi chảy máu kia!”
“Không có việc gì đâu, chẳng qua chảy một ít máu mà thôi, nhanh liền thôi.” Y khó nhọc nói, nụ cười trên mặt vẫn y nguyên.
Lãnh Hà Phong nắm tay y, dưới tình huống có khả năng Cao Dật Vân đối mặt với Lãnh Hà Phong, vậy mà y quay đầu nơi khác, nếu tình cảnh trước đây thì căn bản là không có khả năng. Lãnh Hà Phong nắm lấy cánh tay không ngừng run rẩy của y, nếu chân Dật Vân bị phế đi, thủ phạm gây nên nhất định là chình mình, mà Cao Dật Vân vẫn còn trẻ như vậy, hắn làm thế nào vượt qua cuộc sống sau này?
“Ta dùng nội lực thay ngươi bức ngao mưu châm!”
“Không cần, vô dụng thôi.”
“Ngồi trên giường, không được cử động!” Lãnh Hà Phong tức giận hét lên.
Nụ cười tự tại trên mặt Cao Dật Vân rốt cuộc giữ không được rơi xuống. “Không tác dụng, Hà Phong ta nói là vô dụng.”
“Không thử làm sao biêt!” Lãnh Hà Phong đẩy Cao Dật Vân xuống giường, hắn khoác y phục lên người, ngồi ven chân Cao Dật Vân, “Ở nơi nào?”
Cao Dật Vân chỉ vào xương ống chân, nơi bị ngưu mao châm bắn vào; Lãnh Hà Phong dùng nội lực bức châm, Cao Dật Vân một trận đau đớn, mồ hôi rơi càng nhiều.
“Vì sao lại không có tác dụng?” Lãnh Hà Phong kinh hãi không ngớt. Loại ám khí này theo lý thuyết cực kỳ dễ xử lý, vì sao hai cây ngưu mao châm này lợi hại như thế?
“Hồng Sa Cung chế tạo ám khí kiệt xuất võ lâm, nếu chỉ là ngưu mao châm tầm thường, lại có cái gì đáng sợ nữa.” Cao Dật Vân nhẹ nhàng nói, y nhìn Lãnh Hà Phong, “Ngươi bị thương sao?”
Câu hỏi quan tâm này, khiến Lãnh Hà Phong giận không kiềm được, “Ngươi còn lo cho ta làm cái gì? Chính ngươi… chính ngươi còn lo không được, còn lo cho ra làm cái gì!” Sau khi hắn la hét một hồi xong, quay lưng bỏ đi, rõ là trong lòng chịu nhiều kích động, rốt cuộc không thể khống chế, “Ngươi gọi tùy tùng của ngươi trở lại, bằng không–”
“Không thể gọi, Nhị đệ ta có oán tất báo, hơn nữa hắn tính cách lạnh lùng, thẳng tính, chỉ sợ chuyện này nháo đại, ngay cả ngươi cũng không khỏi liên quan, ta không biết Nhị đệ đối phó với ngươi thế nào, cho nên ta mới sai Hắc Ảnh làm rõ.”
“Ngươi điên rồi, ta căn bản không đáng để ngươi làm như vậy, chân của ngươi bị phế không cứu được, người của Hồng Sa Cung nói còn sẽ trở lại tìm ngươi, khi đó ngươi làm sao?”
“Ta nói rồi, cho dù vì ngươi mà máu trên người chảy từng giọt cũng không hề chi, huống chi chỉ phế hai chân, ta còn cảm thấy hết sức có lợi mà!” Cao Dật Vân khẽ cười nói.
Chưa từng có người nói với hắn như vậy, cũng không có ai vì hắn làm được như vậy, tâm tình Lãnh Hà Phong không những kích động, mà còn toàn thân kiềm không được run rẩy, rốt cuộc không phân biệt trong lòng hắn đối với y là hận hay là căm phẫn. Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, Cao Dật Vân không những dám nói, mà hắn còn làm như vậy.
“Ngươi điên mới có thể làm như vậy!”
“Đời người nếu chưa từng vì ai mà điên, vậy cũng chẳng còn thú vị, ta cũng không muốn làm một nam nhân nhạt nhẽo, cả đời sống cuộc sống nhạt nhẽo.”
“Đến lúc này, ngươi còn có thể nói đùa? Ngươi –” Lãnh Hà Phong rốt cuộc không nói ra lời, chỉ là quá kích động nên thở gấp.
Cao Dật Vân lau mồ hôi trên mặt y, ” Ngươi làm cho ta chạy mồ hôi, ta đây hai chân không có phế vô ích, chí ít ta biết ngươi lúc này quan tâm đến ta.”
Lãnh Hà Phong rốt cuộc nén không được, tâm tình hắn không ngừng lên xuống, một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt dâng lên, nhìn thấy bộ dáng ra vẻ “không việc gì” của Cao Dật Vân, hắn căm phẫn một quyền đánh Cao Dật Vân, kích động cơ hồ muốn khóc lên.
“Ngươi cố tình đúng hay không? Ngươi cố tình là ta khó chịu, ta vừa rồi muốn giết ngươi, ngươi cũng biết mà, nhưng ngươi còn cứu ta khiến bản thân bán thân bất toại; ngươi có rằng làm như vậy ta sẽ yêu ngươi, trong lòng ta sẽ đối với ngươi động lòng, nói cho ngươi biết, ta không có, cũng vĩnh viễn sẽ không!”
“Tùy ngươi nghĩ thế nào, kỳ thực ta cũng không phải cố ý muốn cứu ngươi, chỉ là phản ứng bản năng đẩy ngươi xuống giường mà thôi, ngươi cũng không cần phải cảm thấy áy náy hay cảm kích. Kỳ thật ta cũng đối với ngươi vui đùa chút mà thôi, như ngươi nói, loại người như ta, muốn dạng người nào mà không có? Ta chỉ là nhất thời say mê ngươi, mà ngươi lại liên tục cự tuyệt, khiến ta cảm thấy thú vị mà thôi, cho nên ta mới vui đùa với ngươi chút thôil bất quá hiện tại ngẫm lại cũng không còn thú vị, nên ta quyết định từ bỏ.”
Cao Dật Vân nói tất cả đều ngược lại, tất cả là vì vứt bỏ làm tổn thương chính mình cùng Lãnh Hà Phong không liên can.
Lãnh Hà Phong dĩ nhiên biết rõ dụng ý của Cao Dật Vân, hắn che miệng lại, để tránh chính mình khóc lên; hắn quay lưng lại, một hồi sâu, cảm xúc mới dần bình phục.
Trái lại Cao Dật Vân tự mặc y phục vào, Lãnh Hà Phong nhìn hành động của hắn, không nén được giận dữ bảo: “Đừng nhúc nhích, chân của ngươi vừa nãy đạp trúng mảnh vỡ!”
“Máu của ta có linh dược tự nhiên, máu chảy ra, miệng vết thương tự nhiên trị liễu, ngươi tránh đi, ta muốn về nhà.”
Một người chân bị liệt, làm sao có thể về nhà? Trái cổ Lãnh Hà Phong trượt lên xuống; hắn rất ít rời khỏi chỗ này, nhưng lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác. Ánh mắt hắn liếc về hướng khác, “Ta –”
Hắn còn chưa nói xong, Cao Dật Vân đã lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Không cần,tình cảm của ta với ngươi không tới đến mức như thế.”
“Ta sẽ lấy bạc cùng chi phí! Cũng không phải bình tự vô cố đưa ngươi về Cao gia.” Lãnh Hà Phong cũng cố sức lạnh lùng trả lời, y thừa hiểu đó là thương hại, chỉ khiến cao thủ như Cao Dật Vân gai mắt, thậm chí căm phẫn.
Cao Dật Vân cười lạnh nói: “Ngươi muốn cõng trở về sao?””Hay là ta làm ghế lăn, cho ngươi ngồi lên, hoặc là ta mướn kiệu đưa ngươi trở về.” Lãnh Hà Phong không dám nhìn chân Cao Dật Vân, ” Bằng không ngươi trở về bằng cách nào?”
Cao Dật Vân không nói gì, chỉ trầm mặc, lát sau, y mới nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta trả cho ngươi mười hai lượng, khi ngân phiếu thanh toán xong, ta và ngươi cũng không có quan hệ tới.”
Lãnh Hà Phong nhìn y một cái, rất quyết tâm nói: “Vậy… Đó là đương nhiên!”
***
Một vị mỹ nhân tuyệt thế khó gặp đi vào khách điếm, không khỏi khiến mọi người nhãn tình sáng lên, theo sự xuất hiện của hắn, mà ngay cả không khí đều đầy hương vị.
Vị mỹ nhân tuyệt thế này khẽ nhăn mày, mắt lộ vẻ lãnh ý, khiến ngươi ta hiểu rằng người này không chỉ mỹ mạo không người sánh bằng, khí chất của hắn cũng không người bình thường nào sánh kịp.
Song vị anh tuấn này nếu như nếu như công tử tiên nhân tuyệt thế cũng ngồi ghế bị đỡ vào, khiến cho hình tượng có phần buồn cười, cũng khiến cho người ta nghĩ vị mỹ nhân tuyệt thế kia thật là oan uổng; bởi người đẹp thế này, tại sao có thể xứng với một nam nhân không thể đi lại được!
Lãnh Hà Phong tự mình đỡ Cao Dật Vân từ ghế lăn đến ghế ngồi của khách điếm, động tác của hắn không phải đặc biệt ôn nhu, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được khả năng khống chế thỏa đáng.
Cao Dật Vân thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Tiểu nhị khách điếm đã sớm chờ ở một bên, hắn hiếu kỳ nhìn chân Cao Dật Vân, bất qua ánh mắt cuối cùng lại liếc về phía Lãnh Hà Phong, hắn ân cần nói: “Khách quan, không biết các người muốn ăn cái gì?”
“Ngươi muốn ăn cái gì?” Lãnh Hà Phong với ánh mắt người ngoài nhìn hắn tựa hồ thập phần ghét cay ghét đắng, hắn liếc mắt lườm lạnh lùng về phía tiểu nhị đang nhìn lén hắn, cái nhìn kia mang theo thập phần không vui vẻ, một phần sát khí, tiểu nhị bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn lướt qua, dĩ nhiên cũng không dám nhìn hắn nữa, mà còn toàn thân run rẩy.
“Tiểu nhị, đồ ăn ngon đều bưng lên hết, đêm nay ta còn muốn dừng chân nghỉ lại, hai gian phòng tốt.”
Vừa nghe hắn nói, tiểu nhị lập tức chạy đi. Đây là ngày đi đường thứ tư của bọn hắn, bình thường đều không có gì để nói; thứ nhất Lãnh Hà Phong căn bản không thích nói chuyện, thứ hai lúc trước Cao Dật Vân nói không ngừng, bỗng nhiên bây giờ cũng ít mở lời, hai người đồng hành bốn ngày, vậy mà nói chuyện không vượt qua hai mươi câu.
Về ánh mắt xôn xao cùng quan sát, Lãnh Hà Phong hết thảy đều không để ý đến, hắn lặng lặng ăn, mà Cao Dật Vân lại đảo mắt nhìn quanh khắp khách điếm, mới ăn cơm.
Chờ bọn hắn cơm nước xong, Lãnh Hà Phong đỡ Cao Dật Vân ngồi vào ghế lăn, đột nhiên chợt nghe một trận cười ha hả, hắn nhìn không nhìn mà tiếp tục đỡ Cao Dật Vân đến ghế lăn.
“Đáng thương thay mỹ nhân như thế, lại phải cả đời bị trói ở bên nam nhân tàn phế!”
“Đúng vậy, đại ca, nam nhân tàn phế này tuy bộ dạng coi được, nhưng trông khá lại không dùng được.”
“Ngươi ban đêm gối đơn khó ngủ a? Tiểu mỹ nhân!”
Bốn phía lại phát ra một trận tiếng nhạo báng, tiếp đó bắt đầu nổi lên tiếng ca của một quả phụ cô thầm nan miên, điệu hát dân giân tư xuân dâm tà, âm thanh dâm tục này khiến sắc mặt Lãnh Hà Phong càng trở nên lạnh băng, tay hắn trong tay áo có hơi động, như muốn rút cái gì ra, nhưng Cao Dật Vân lập tức nắm tay hắn.
“Đừng gây chuyện! Chúng ta không cần giữa đường gây chuyện, người ở đây toàn là rắn độc, cường long không đè áp quy luât của bọn rắn độc ngươi hiểu không? Trừ phi bọn chúng tới gây chuyện với chúng ta, bằng không không được động thủ.”
Lãnh Hà Phong theo lời thu tay lại, Cao Dật Vân xoa trán, “Ta có chút mệt mói, đi lên lầu ngủ đi!”
Đi vào phòng, hắn nữa đỡ nữa ôn đưa Cao Dật Vân lên giường, tiểu nhị đưa nước ấm tới, mà Lãnh Hà Phong thực lúng túng chính là lúc này.
Cao Dật Vân thấy thế, nhẹ giọng nói: “Ngươi trở về phòng đi, ta tự xoa.”
Lãnh Hà Phong không để ý đến lời của Cao Dật Vân, ngược lại chủ động ngồi xổm xuống, cởi giầy của Cao Dật Vân ra, lại đưa tay cởi y phục Cao Dật Vân, đợi Cao Dật Vân gần trần nửa thân, hắn mới cầm khăn bố ẩm ướt lâu thân thể Cao Dật Vân, sau lại càng kéo cao quần Cao Dật Vân lên, lâu chân y, sau lại đem chân Cao Dật Vân ngâm trong nước, giúp y rửa chân.
Hắn chậm rãi rửa từng ngón chân, Cao Dật Vân không nói gì, nhưng hô hấp y vô cùng dồn dập.
Trên mặt Lãnh Hà Phong vẫn là lúng túng ửng hồng, hắn biết tình hình như vậy giống cái gì, nhưn một tân nương mới xuất giá đang dục thân cho tướng công của mình. Ý nghĩ này nhất thời nảy lên, làm hắn thấy được tình huống chính mình có phần xấu hổ.
“Đủ rồi! Không cần rửa nữa!” Thanh âm của Cao Dật Vân có phần run rẩy, ” Phiền phức, ngươi quay đầu đi, đưa khăn bố ướt cho ta.”
Hắn nhất thời khó hiểu, nhưng sau đó cũng hiểu được, hắn tuy giúp Cao Dật Vân xoa bóp, nhưng rốt cuộc trong quần chưa hề lau, Cao Dật Vân muốn chính mình lau.
Hắn đỏ mặt tía tai quay người chỗ khác, chỉ nghe thấy âm thanh kéo y phục, tiếp là tiếng chà lau thân thể, sau là tiếng khăn bố rơi vào nước.
Hắn chậm rãi quay người lại, Cao Dật Vân lẵng lặng nhìn hắn,” Chúng ta bốn ngày đi đường ở vùng hoang dã, chưa hề ở qua khách điếm, ngươi cũng đã bốn ngày không tắm rửa, nguoi về phòng dục thân đi. Ta muốn ngủ.”
“Được, ta ở sát vách, nếu ngươi có việc gì, gõ gõ vách ta sẽ biết.”
Lãnh Hà Phong đi khỏi phòng Cao Dật Vân đi dục thân, khi trở lại phòng, nghe được trên tường phát ra tiếng, hắn lập tức chạy tới phòng Cao Dật Vân.
Cao Dật Vân nằm ở trên giường, âm thanh vẫn rất tỉnh táo bình tĩnh, “Ta vừa rồi nghe được có chút âm thah kỳ quái, ngươi đêm nay cùng ngủ trên giường của ta đi!”
Câu cùng giường ngủ khiến cho Lãnh Hà Phong, rõ ràng là run rẩy, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện trước kia.
Cao Dật Vân nhìn màn giường cười khổ nói: “Ngươi yên tâm đi, ta đối với ngươi sẽ không làm cái gì, cho dù ta muốn làm gì với ngươi, ngươi muốn thoát vây cũng là chuyện dễ dàng. Ngươi nếu không muốn cùng ta ngủ chung giường, cũng có thể trở về phòng ngủ, chỉ là ta cuối cùng có chút cảm thấy chuyện bất ổn, cho nên mới hy vọng có thể chiếu ứng lần nhau.”
Quả thực, Cao Dật Vân trước đây đối với hắn quấy rầy không ngừng, nhưng hiện tại chân hắn đã phế, cơ hồ đã thành nửa phế nhân, nếu hắn thực sự có ý gây rối, với thân thủ của hắn thoát vây quả thực rất dễ dàng, Lãnh Hà Phong biết mình suy nghĩ quá nhiều. “Ta hiểu.”
Cao Dật Vân đem thân mình dời vào trong giường, hơn nữa quay lưng hướng Lãnh Hà Phong, cho thấy chính mình không hề đối với hắn làm gì; mà Lãnh Hà Phong tuy biết tình hình này đối với hắn là hoàn toàn vô hại, nhưng khi hắn nhìn bờ vai to lớn của Cao Dật Vân, còn nghĩ đến chính mình đã từng kích tình thì khó nhịn, khi nắm bờ vai này không ngừng kêu gọi, cả người nhịn không được run rẩy.
Hắn sải bước lên giường, cũng đưa lưng về phía Cao Dật Vân, ánh mắt nhìn ra ngoài, giữa hai người có một chút khe hở, lại không thể chạm tới được thân thể đối phương. Cao Dật Vân không hề lên tiếng, tựa hồ đã ngủ yên, trái lại Lãnh Hà Phong thoáng nghe vị đạo dược trên người Cao Dật Vân bay tới, vị đạo kia khiến tâm hắn không kiềm chế được mà kinh hoàng ngồi dậy
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
10 chương
10 chương
20 chương
10 chương
168 chương