Cảnh Xuân Như Mộc
Chương 38 : Hối tiếc
【Kết quả từ nguyên nhân tạo nên, hậu quả do con người tạo ra, mọi người gây nên hậu quả, nhưng chưa hẳn đã gánh vác được nổi hậu quả đó. Lúc đó trong lòng Nhan Giác chỉ có bốn chữ không kịp hối hận. 】
Mùa thu năm 2008, Nhan Giác thăng chức tiến vào Đại Tứ. Ngày ấy, cô và các bạn học ngồi trong phòng vẽ, trong tay cầm bảng pha màu, tiếng chuông vào lớp vang lên đã năm phút rồi, nhưng giáo viên vẫn chưa vào lớp. Phạm Lệ Nhã ngáp một cái rồi ghé sát đầu lại gần Nhan Giác, “Nhan Giác, cô Vương đã nghỉ việc rồi, cậu nói xem lần này trường học sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào nhỉ? Tớ đoán, mặc kệ là Triệu Tiền Tôn Lý, chủ yếu, khả năng lớn nhất là sẽ cùng chúng ta cho đến khi tốt nghiệp rồi.”
Nhan Giác không có quá nhiều cảm xúc với người bạn học suốt ngày luôn có mơ ước được gả vào gia đình giàu sang quyền thế hoặc là gia nhập vào làng giải trí để có thể một bước lên mây này. Nhưng những lời mà cô ấy vừa nói, Nhan Giác lại có một chút tin tưởng.
Ba năm học đại học, giáo viên dạy vẽ của bọn họ đã đổi ba người. Một người bị gãy xương nên xin nghỉ, một người thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, còn một người là cô Vương, vốn mang thai không ngờ lại đổ bệnh nên đã xin nghỉ Dien endan anle equy uydon on không lâu, những học sinh bọn họ lại không biết. Lớp vẽ của họ giống như bị yểm bùa, không một giáo viên nào dạy quá một năm.
Trong phòng học trở nên lộn xộn, hình như chỉ có Nhan Giác, người yên lặng ngồi vẽ tượng thạch cao chú ý đến. Không biết từ lúc nào, trước cửa phòng học xuất hiện một người, mặc áo khoác màu xám, chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt được quấn gọn gàng, giống như nhân vật từ trong phim tình cảm Hàn Quốc bước ra, Nam Nhất Hào, ngoại trừ cái trán không giống người trẻ tuổi.
Sau khi Nhan Giác nói cho giáo viên của mình biết ấn tượng đầu của cô với anh là một người gần 50, Hứa Minh Lãng nhướng mày nói với Nhan Giác, “Nam Nhất Hào à, 50 tuổi, phim tình cảm Hàn Quốc, Nhan Giác, tôi có thể coi như đây là lời khen.”
Khi đó, thầy giáo Hứa với giọng nói nhẹ nhàng bao dung chính là thầy giáo tốt nhất của Nhan Giác, anh dạy cô vẽ tranh, chỉnh sửa những thói quen và tư thế không đúng của cô khi vẽ tranh. Có lúc tâm tình của Nhan Giác không tốt, thậm chí sẽ chia sẻ một chút chuyện của bản thân và nói về chuyện thú vị của bạn nam nào đó với anh. Năm ấy, Nhan Giác là học sinh giỏi nhất của Hứa Minh Lãng, còn Hứa Minh Lãng giống như anh trai của Nhan Giác kiêm cả bạn thân.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu như không có lần tranh tài đó, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn giống như trước kia, lúc nhàn rỗi ngồi trong phòng học tranh luận không thôi chỉ vì nên vẽ mảng sáng tối như nào, làm một đôi bạn thân thầy trò vui vẻ.
Không biết vì sao, việc đời khó đoán, tiền bạc và danh lợi hấp dẫn hơn suy nghĩ của những nhà nghệ thuật kia. Giống như Nhan Giác chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày,thầy Hứa, người giống như anh trai, giống như cha, sẽ cầm bức tranh của mình, viết tên của anh, đón nhận ánh hào quang trôi nổi giữa biển khơi, thực hiện giấc mơ vốn thuộc về cô.
Giây phút đó, trời đất giống như quay cuồng. Cho dù thế nào, Nhan Giác cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người thầy mình quý mến lại lấy đi tranh của mình rồi để tên của thầy. Cô nghĩ mãi không ra.
Có một chuyện nữa mà Nhan Giác cũng không thể nghĩ ra, chính là, dường như cô và Liya Phạm có mệnh khắc nhau. Mỗi lần cô gặp tình cảnh quẫn bách thì cô ấy đều xuất hiện ở đó. Giống như bây giờ, người đang vỗ tay đi ra từ đầu hành lang kia chính là cô ấy.
“Nhan Giác, tôi thật sự nên chúc mừng cậu, không ngờ bức tranh này lại có thể nhận được giải thưởng, chậc chậc, chỉ tiếc bây giờ ánh hào quang lại là của người khác rồi, nhưng mà cậu cũng không mất mát gì, ít nhất người đó chính là thầy Hứa, người mà cậu thích....” Ánh trăng và ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của Liya Phạm, nhìn như thế nào Nhan Giác cũng thấy đó là khuôn mặt dữ tợn.
Cô đi từng bước một đến trước mắt Liya Phạm, “Làm sao cậu biết đây là tranh của tôi?”
Không có nhiều người biết bức tranh này là do Nhan Giác vẽ, ngoại trừ Hoắc Đông Xuyên, Hứa Minh Lãng, cô vẽ bức tranh này còn ai có thể biết. Liya Phạm hất cầm lên, một vẻ đắc ý hả hê, “Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì, Nhan Giác.....”
Mặt của cô và mặt của Liya Phạm [email protected] cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể biết được buổi tối Liya Phạm đã ăn sủi cảo trứng gà với rau hẹ, “Bởi vì, khi cậu và thầy Hứa tham gia thi vẽ, chính, là, tôi,đổi.”
Nhan Giác sững sờ một giây, sau đó giống như phát điên, đánh về phía Liya Phạm, “Liya Phạm, tại sao cô làm như vậy?”
“Hừ”, Liya Phạm cười lạnh một tiếng, “Nhan Giác, không lẽ cậu vẫn ngây thơ không biết rằng tôi chán ghét cậu, ghen tỵ với cậu, tôi chán ghét thành tích của cậu cao hơn tôi, nhân duyên tốt hơn tôi, lại còn được thầy giáo thích, rõ ràng cậu không bằng tôi!”
Khi con gái ghen tị đúng là không có gì có thể diễn tả được, không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra có thể nói rằng “Cậu không bằng tôi.”
“Cậu phá hủy cơ hội của tôi!” Trong hành lang chỉ có hai người bọn họ, tiếng nói của Nhan Giác cũng bị kéo dài trong hành lang nhỏ hẹp này, kéo dài về phía bóng tối. Liya Phạm với bộ dạng không biết hối hận, “Tôi phá hủy cơ hội của cậu, tại sao cậu không đi cầu xin thầy giáo của cậu đi, chỉ cần thầy ấy thừa nhận khả năng vẽ của cậu, thì cũng được thôi. Quan hệ của cậu và thầy Hứa không phải rất tốt sao?”
Được không? Đột nhiên Nhan Giác do dự, nhưng cô vẫn thử, nhưng lại thất bại.
Cô và thầy Hứa đã từng có quan hệ rất tốt, thầy Hứa, người giống như cha như anh trai của cô lại bắt đầu trốn tránh cô, không nghe điện thoại của cô, thậm chí còn chuyển ra khỏi khu nhà cho giáo viên, thầy ấy càng như vậy, Nhan Giác càng không từ bỏ ý định, cuối cùng có lần Hứa Minh Lãng cũng bị cô chặn lại.
Tại phòng nghỉ của khu báo cáo trong trường học, Hứa Minh Lãng đang ngồi nói chuyện cùng hiệu trưởng, Nhan Giác chạy vọt vào, “Thầy Hứa, 《 Hạ Mạt cùng Mân Côi 》 là bức tranh do em vẽ!”
Năm đó tuổi trẻ bồng bột, lại đi đối đầu với kẻ gian xảo, ai thắng ai thua, kết quả đã quá rõ ràng. Hiệu trưởng quả thực đã đi hỏi rõ tình huống, cũng đã tìm Hoắc Đông Xuyên để xác thực, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Cô vẫn mất đi bức tranh Mân Côi mà mình đã vẽ.
Đạo danh là gièm pha, Dung Bắc không cho phép gièm pha.
Vì bức tranh này, cô và Hoắc Đông Xuyên chia tay, tình yêu, việc học hành, cả hai đều không thuận lợi, Nhan Giác mất hết sức sống, sa sút tinh thần suốt một năm.
Chuyện cũ giống như lại hiện ra trước mắt cô lần nữa khi nhìn thấy Hứa Minh Lãng. Lệ Tranh đã phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng máy trợ thính giống như không có điện, anh không kịp đổi, cũng không kịp tới ngăn cản Nhan Giác hất ly sâm banh vào người của Hứa Minh Lãng.
‘Thầy Hứa, nhiều năm không gặp, mỗi ngày thầy ngủ đều được an ổn sao?” Nhan Giác siết chặt nắm tay, những giọt sâm banh còn đọng lại trong ly đang nhỏ giọt trên tay cô giống như đang khóc.
Nhiều năm qua cô để ý toàn bộ tin tức về anh ta, chú ý đến tất cả hành động của anh ta, chính là tự mình vượt qua “Cô” một lần nữa. Cô cho là mình không quan tâm, cho là mình đã buông được, có thể bắt đầu lại, nhưng sự thật lại không như vậy. Khi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Hứa Minh Lãng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cô phát hiện rằng mình không bỏ được.
“Nhan Giác, em làm gì thế!” Sau vài giây hiệu trưởng hoàn hồn lại, dùng ánh mắt tức giận trừng Nhan Giác. Nhan Giác cười lạnh một tiếng, “Làm chính là việc này!”
Lại một ly rượu nữa, đưa đến trên mặt Hứa Minh Lãng.
“Hiệu trưởng, không cần thầy đuổi việc em...em từ chức.” Không đợi Lệ Tranh, Nhan Giác một mình chạy ra khỏi hội trường.
“Nhan Giác, em chờ một chút!”
Trên đường xe cộ qua lại không ngớt, Nhan Giác ngăn cản một chiếc taxi rồi lên xe, cô nghe được tiếng gọi của Lệ Tranh ở đằng sau, nhưng lúc này cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Chiếc taxi màu đỏ rất nhanh hòa vào dòng xe tấp nập trên đường. Nhan Giác lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.Chuông điện thoại vang lên không ngừng, cô không nhận, đối phương vẫn tiếp tục gọi,. Càng về sau, người lái xe cũng có chút không chịu được, lên tiếng nhắc nhở, “Cô gái, hình như có người gọi cô.”
Cô cười khổ một tiếng, sau đó nghe máy. “Lệ Tranh, em muốn ở một mình.” Nói xong, cô cúp máy, tắt nguồn.
Gặp Quý Vũ là điều ngoài ý muốn. Lúc ấy, người lái xe chở cô đi vòng vòng ngoài đường suốt một giờ, Nhan Giác mới nhớ rằng là mình không mang theo nhiều tiền, nên cô mới xuống xe. Nhưng cuối cùng tiền xe vẫn là thiếu mười đồng. Ánh mắt của người lái xe nhìn cô không rời. Đúng vậy, mười đồng của người ta cũng là tính theo quãng đường đi, dựa vào cái gì lại cho cô thiếu.
“Bác tài, cháu...” Nhan Giác lại lục lọi trong túi, vẻ mặt khổ sở.
“Bác tài, thiếu bao nhiêu tiền, tôi trả thay cô ấy.” Quý vũ xuất hiện phía sau Nhan Giác, trong tay xách theo hai túi đồ lớn vừa mua ở siêu thị. Nhan Giác bĩu môi, chờ lái xe đi, nhẹ giọng nói tiếng “Cảm ơn”, suy nghĩ một chút, cô còn nói, “Tiền này em sẽ trả cho chị.”
“Dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn học, mười đồng vẫn còn tình bạn bè,” nói xong lời này, Quý Vũ trầm mặc, Nhan Giác muốn nói cho cô biết, giao tình giữa bọn họ ngay cả mười đồng cũng không có. Quý Vũ cười khổ một tiếng, “Tâm tình của cô không tốt hả? Tôi ở gần đây, đến đó ngồi một chút không?”
Ngồi ở trên ghế sofa, trong nhà trọ của Quý Vũ, Nhan Giác cảm thấy trên thế giới có những chuyện thật buồn cười. Giống như một giây trước, cô vẫn vì Hứa Minh Lãng mà giận đến run người. Một giây sau, cô lại cùng một trong hai kẻ đầu sỏ trong chuyện đó ngồi nâng cốc nói cười tâm sự hàn huyên dưới một mái nhà. Dĩ nhiên, ngồi nâng cốc nói cười, tâm sự tán gẫu là khoa trương.
Từ tủ lạnh, Quý Vũ lấy ra hai lon bia, đưa một lon cho Nhan Giác ngồi ở trong phòng khách, “Chắc hẳn là cô đã thấy Hứa Minh Lãng?”
Quý Vũ biết trước Nhan Giác sẽ thấy ngạc nhiên, Quý Vũ lập tức giải thích cho cô: “Liya nói cho tôi biết. Có người cho cô ấy vé, nói là thầy Hứa hôm nay cũng sẽ đến.”
“Thật đáng tiếc, cô ấy không đến.” Nhan Giác kéo móc ở lon bia, “phanh” một tiếng, “Nếu đi, tôi sẽ chia cho cô ta một ly trong hai ly rượu mà tôi đã mời Hứa Minh Lãng.”
..................
Quý Vũ không trả lời được.
“Chị em cô làm ăn cũng không tệ, cô và Hoắc Đông Xuyên như thế nào rồi?” Nhan Giác phát hiện, so với Hứa Minh Lãng và Liya Phạm, nếu không có mâu thuẫn lúc đầu thì có lẽ cô với Quý Vũ và Hoắc Đông Xuyên sớm đã hết hiểu lầm. “Hai người cũng rất lâu rồi.”
Đúng là rất lâu, đáng tiếc không có phần, Quý Vũ cười khổ “Anh ấy luôn bận việc, lúc trước bận bịu thiết kế công trình cho chồng của Văn Cảnh, hiện tại lại bắt đầu việc khác, tôi không gặp anh ấy, anh ấy cũng không đến gặp tôi. Hơn nữa, dạo gần đây, lần nào tôi đến gặp anh ấy, anh ấy cũng trốn tôi. Nhiều lúc tôi cả thấy mình thật thấp kém, tôi đối với người ta không có ý nghĩa.”
Nhan Giác cười, không biết nên nói gì, thật ra cô cũng không có lời gì để nói: tình yêu xuất phát từ hai phía, còn chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ chiếm tỉ lệ rất nhỏ, tình cảm không bắt đầu từ một phía, mà hai người đến với nhau cũng không hẳn là vì tình yêu, đến với nhau chỉ vì hoàn cảnh. Cho nên tình yêu cũng có hai mặt, có mặt tốt, có mặt xấu, tốt hay xấu đều do số phận sắp đặt.
Nhan Giác đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Lệ Tranh.
Quý Vũ mời Nhan Giác ở lại ăn cơm, nhưng cô từ chối. Nếu không phải rất thân thì không nên ở cùng với nhau giả như là có quan hệ thân thiết, điều này là do ông ngoại Bộc Giá Tường nói cho cô biết.
Ra khỏi nhà của Quỹ Vũ, không ngờ giày lại bị ướt, năm nay mùa mưa ở Dung Bắc tới sớm hơn mọi năm. Nhan Giác đứng bên đường lớn, chỉ một chút quần áo trên người đã bị nước mưa Die nd da nl e q uu ydo n làm cho ướt một mảng. Cô lấy điện thoại ra, vừa lấy vừa tự mắng mình ấu trĩ, Lệ Tranh có lòng tốt, cho rằng cô hâm mộ Hứa Minh Lãng nên mới cất công như vậy. Còn cô thì sao, lại bỏ anh ở lại, sau đó một mình chạy mất.
“Nhất định là lo lắng rồi.” Màn hình còn chưa sáng lên, Nhan Giác nhớ tới sáng nay, hình như máy trợ thính của Lệ Tranh hết pin rồi.
“Đồ ngốc kia, hôm qua đã nhắc anh sạc pin rồi. Cô cười, xem trong máy có cuộc gọi nhỡ nào của Lệ Tranh không. Trong máy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng không có cuộc nào là từ Lệ Tranh.
Cô nghi ngờ, bấm gọi lại số gọi nhỡ, “Văn Cảnh, cậu về rồi?”
“Trời ạ, tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại, Lệ Tranh xảy ra chuyện rồi!” Âm thanh ở bên kia rất loạn, Nhan Giác hoảng hốt, cho rằng cô đã nghe nhầm, nụ cười cứng lại, “Cậu nói ai.... xảy ra chuyện cơ?”
“Lệ Tranh nhà cậu, anh ấy bị tai nạn xe.”
Trước đây cô không biết cảm giác khi không nghe thấy gì nó như thế nào, nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy những gì Văn Cảnh nói, cô cảm nhận được rồi, cảm giác thật là đáng sợ, xung quanh không một tiếng động, ngay cả nhịp tim cùng tiếng hít thở của mình cũng không cảm nhận được.
Chuyện cô nghĩ đến lại càng đáng sợ hơn, Lệ Tranh lái xe trong khi không có máy trợ thính, chỉ có thể là, anh gấp gáp đuổi theo cô ra ngoài.
Nước mắt chảy xuống như mưa, bóng dáng của Nhan Giác cũng rất nhanh chìm vào bóng tối của Dung Bắc.
Con người nghĩ rằng họ có thể chấp nhận được kết quả do mình tạo ra, nhưng sự thật khi kết quả bày trước mặt, họ lại không có cách nào gánh chịu được kết quả ấy. Giây phút ấy, trong lòng Nhan Giác chỉ có bốn chữ hối hận không kịp.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
72 chương
28 chương
7 chương
102 chương
47 chương