Lúc ba nô bộc châu đầu thương lượng thì Trương Khởi nhìn đạo tặc vẫn lăn lộn trên mặt đất và hai con ngựa, âm thầm đau lòng: hai con ngựa này, nếu bán đi cũng có thể được không ít tiền. Đáng tiếc, ta không thể mở miệng. Ba nô bộc cũng nhìn thấy hai con ngựa này, nhưng mà bọn họ cũng không dám lấy đồ của đạo tắc, làm sao biết bọn chúng sẽ không vì vậy mà đuổi theo? Sau khi nói mấy câu, xe ngựa vội vàng chạy. Bà Ôn ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, hỏi "Tiểu cô, ân công nói gì với ngươi thế?" Lúc ấy hai người là mặt dán mặt nói nhỏ, người khác căn bản không có nghe rõ. Trương Khởi nắm chặt hai tay vào nhau, nhỏ giọng nói ra: "Hắn trách ta nói xằng nói bậy." Nói đến đây, bà Ôn không khỏi tức giận, bà hung dữ nói: "Tiểu cô, ngươi là từ nông thôn tới, không biết việc đời không hiểu lễ số, lần này ta không trách ngươi. Nhưng từ đây ngươi phải nhớ, muốn sống trong đại trạch, thì không được há mồm. Mới vừa rồi vị ân công kia, nếu hắn che mặt, nhất định là không thích người khác biết hắn là ai. Ngươi mạo hiểm mở miệng, gặp phải người lòng dạ ác độc, nói không chừng liền bị giết diệt khẩu." Nói tới chỗ này, nhớ tới hai đạo phỉ vẫn đau đến lăn lộn trên mặt đất, bà Ôn rùng mình một cái, trầm mặc. Trương Khởi cúi đầu kính cẩn nghe theo nói dạ, lại thầm nghĩ: người nọ che mặt, là vì dáng vẻ của hắn quá mức tuấn mỹ, lại không nhịn được người khác nhìn hắn, liền quen thói che mặt mình. Về phần hắn ra tay đả thương người, là bởi vì hai đạo phỉ này, một người nói hắn mặt trắng nhỏ, một người nói mẹ nó. Hắn hận nhất người khác dùng bộ dáng của hắn để nói chuyện, tất nhiên ra tay không tha người. Ngồi ở trong xe ngựa, bà Ôn lại nói thêm một số kỹ năng sinh tồn trong đại trạch cho Trương Khởi nghe. Tới buổi chiều thì âm thanh thở phào nhẹ nhõm của nam nhân trung niên từ bên ngoài truyền đến, "Rốt cuộc đến!" Trương Khởi vội vàng vươn đầu, chỉ thấy phía trước xuất hiện một tòa thành trì cao lớn, sông đào bảo vệ bên ngoài thành trì nước chảy róc rách, hai bên cầu treo người đi đường như chảy, náo nhiệt cực kỳ. Đến Kiến Khang rồi ! Rốt cuộc, lại một lần nữa tới Kiến Khang rồi. Xe ngựa lái vào cửa thành, lại trở về nơi phờn hoa, ngựa xe như nước này, ba nô bộc đều thở phào nhẹ nhõm, cao giọng đàm luận. Ngay cả nam tử gầy gò luôn trầm mặc, lúc này cũng sáng sủa không ít. Ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, bà Ôn nhỏ giọng nói ra: "Tiểu cô, hôm nay vào thành. Chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở khách điếm trước, chờ trong phủ chuẩn bị xong, sẽ đón ngươi đi vào." "Uh." "Ở trong khách điếm không nên chạy loạn." "Uh." Ba nô bộc đưa Trương Khởi đến khách điếm thì sắc trời đã tối, mặt trời đã chìm vào chân trời. Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, Trương Khởi khẽ thở dài một hơi. Xuất thân của nàng, nhất định khiến con đường phía trước khó khăn, so với nhà ngoại, sống trong Trương trạch ở Kiến Khang, còn khá hơn chút. Vì vậy dọc theo đường đi, nàng chưa bao giờ từng nghĩ giãy giụa. Trở lại trong phòng, Trương Khởi tinh tế hồi tưởng trí nhớ một lần. Trải qua chuyện đạo tặc, nàng không hoài nghi đối với trí nhớ của mình nữa. Cả đêm đảo mắt đã trôi qua rồi. Trời vừa sáng, một chiếc xe ngựa liền dừng ở bên ngoài khách sạn, bà Ôn mang theo hai tỳ nữ đi vào, sau khi nghênh đón Trương Khởi đã rửa mặt đổi mới hoàn toàn, bà Ôn cười nói: "Chúc mừng tiểu cô, theo lão nô về nhà thôi." Nhà? Trương phủ làm sao coi như là nhà của nàng? Trương Khởi xấu hổ cười một tiếng, cẩn thận đáp một tiếng dạ, đi theo bên người các nàng lên xe ngựa. Xe ngựa chạy lên trước, đi hơn nửa canh giờ, liền đi vào một con đường tắt, sau đó xe ngựa dừng lại. Bà Ôn đứng ở ngoài xe, cười nói: "Tiểu cô, chúng ta vào phủ thôi." Trương Khởi đi xuống. Xuất hiện tại trước mặt nàng, là một cái cửa nhỏ chỉ chứa một người ra vào. Đúng vậy, đường đường Trương phủ, làm sao để cho con gái riêng tầm thường như nàng quang minh chánh đại vào phủ đây? Dù là cái cửa hông mà người khác nhìn không khá, thì nàng cũng không có tư cách. Chỉ có loại cửa nhỏ cho tôi tớ ra vào này, mới có thể chứa nàng. Trương Khởi tò mò nhìn bốn phía, làm ra một bộ dáng làng quê không biết việc đời, dưới sự hướng dẫn của bà Ôn, lửng thững bước vào Trương phủ. Vừa vào cửa nhỏ chính là một dãy phòng gỗ thấp nhỏ, ra ra vào vào trong phòng gỗ, đều là một vài tôi tớ. Thấy Trương Khởi đi vào, họ liền tò mò quan sát. Bà Ôn đi mau mấy bước, nói nhỏ mấy câu với một phụ nhân cỡ 24 - 25 tuổi xong, quay đầu lại dắt tay Trương Khởi, nhẹ lời nói: "Tiểu cô, đây là Lương tẩu tử, nàng chuẩn bị chỗ ở cho ngươi rồi, ngươi đi theo đi." Nói tới chỗ này, bà Ôn nhìn Trương Khởi ngây thơ, cuối cùng trong bụng mềm nhũn, không nhịn được lại nói nho nhỏ: "Tiểu cô, ngươi an tâm sống ở chỗ này chờ phụ thân ngươi trở lại." Chuyện này Trương Khởi hiểu, không phải là chánh thê của cha nàng, thật sự không nhìn trúng con gái riêng như mình, nên coi nàng như tôi tớ sai bảo sao? Kiếp trước nàng cũng là như thế này. Lại nói, Trương Khởi kiếp trước, chính là người vô cùng thông minh, nếu không nàng cũng sẽ không xông qua nhiều đau khổ, làm tới thê tử chánh thất của người ta. Lập tức, Trương Khởi dựa theo lễ nghi mà bà Ôn dạy, khom người thi lễ một cái, lên tiếng: "Vâng", nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, quyến luyến nhìn bà Ôn, rưng rưng nói: "Nhưng bà, A Khởi không nỡ xa người!" Ở trong phủ này, bà Ôn là một người lương thiện, tạo mối quan hệ với bà có lợi mà vô hại. Bà Ôn đồng hành với nàng một tháng, cũng có tình cảm. Bà nhìn tiểu cô tử mỹ lệ trước mắt, đưa tay vuốt tóc của nàng, nhỏ giọng nói ra: "Đi đi đi đi." Bà Ôn vừa đi, Trương Khởi liền sụp mi thuận mắt mà đi đến bên cạnh Lương tẩu tử. Lương tẩu tử quan sát nàng từ trên xuống dưới thêm vài lần, trong bụng đã nắm chắc. Xoay người, dẫn Trương Khởi tiến vào trong căn phòng gỗ thứ ba bên trái, Lương tẩu tử vừa đi vừa nói: "Ngươi tên là A Khởi? A Khởi nè, thân phận của ngươi vẫn khác bọn người hầu. Về sau buổi sáng ngươi quét dọn trong viện một chút, buổi chiều phải đến học đường học ít chữ. Sau bữa cơm chiều thì giúp đỡ phòng bếp." Trương Khởi sụp mi thuận mắt lên tiếng: "Vâng" Thấy nàng nhã nhặn lịch sự, Lương tẩu tử hài lòng gật đầu một cái, nói: "Rất tốt." Lại phân phó hai tiểu tỳ nữ giúp Trương Khởi lấy ra chăn nệm đồ dùng, rồi Lương tẩu tử nói: "Tiểu cô tử, tẩu tử có một câu ngươi phải để ở trong lòng." Trương Khởi liền vội vàng khom người nghe dạy. Lương tẩu tử cười nói: "Ngươi có dáng vẻ đẹp, điểm này khác với những người làng quê thô lỗ, nói không chừng về sau, còn phải dựa vào nó có được cuộc sống tốt." Nàng ý vị sâu xa cười một tiếng. Trương Khởi tất nhiên hiểu ý của nàng. Mới vừa rồi nàng an bài, đều là vài việc nhẹ nhõm, nếu như không muốn nói là nàng chú ý đến thân phận chủ tử của bản thân, còn không bằng nói, nàng là muốn nuôi mình, thừa dịp lúc đang lớn, nuôi thành như hoa như ngọc. Tương lai phía trên có cần, nàng cũng có thể được khen.