Quảng Lăng vương! Thì ra không phải hắn chỉ dọa mình! Trong đầu Trương Khởi cố tìm kiếm ký ức về Quảng Lăng vương. Trong trí nhớ của nàng, có lẽ Quảng Lăng Vương vốn có tiếng thơm là người khoan hậu nhân nghĩa, thậm chí Trương Khởi còn không phòng bị hắn như đối với Tiêu Mạc. Nàng sợ chỉ là Quảng Lăng vương này nhất định sẽ gian nan cả đời, làm người bên gối của hắn tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Đời này nàng chỉ muốn yên lành làm người phú quý, ở Kiến Khang hoặc nơi nào cũng được chứ không phải ở nơi chiến loạn cả đời. Tuy rằng trí nhớ là của nàng, bản năng là của nàng đều là những kỹ thuật quyến rũ đàn ông. Nhưng nàng thật sự không có ý định lập gia đình. Ít nhất, là không định giao cuộc đời mình, tính mạng mình vào tay đàn ông. Trương Khởi đảo mắt nhìn quanh một vòng ở xung quanh mình xong sau đó cúi đầu chạy thẳng về phòng mình. Trở về trong phòng suy nghĩ một lúc, nàng nhớ tới bao giấy dầu Tiêu Lộ đưa tới, vội vàng mở ra. Trong bao giấy dầu có một bọc nhỏ và một tờ giấy. Nàng cầm tờ giấy đó lên nhìn đột nhiên hoảng hốt. Tờ giấy ấy chính là khế ước nhà, trên đó viết một tiểu viện ba tầng. Lại mở cái bọc nhỏ kia ra, bên trong là một chút bột phấn màu nâu. Trương Khởi nhìn xem rồi đem gối bột phấn cất thật kỹ, ánh mắt lại nhìn tới tờ giáy khế ước nhà. Tiêu Mạc đưa vật này cho mình là có ý gì? Cho nàng một cái nhà để một ngày nào đó đón nàng ra ngoài, sau đó nuôi nàng như một ngoại thất? Để nàng âm thầm theo hắn cả đời? Chẳng lẽ, hắn cho rằng mình xuất thân thấp hèn nên bannr chất con người cũng hèn mọn hay sao? Cười lạnh hai tiếng, Trương Khởi siết chặt tờ khế ước nhà, dằn lại kích động muốn vứt nó đi. Một hồi lâu, nàng mới lấy một tờ giấy dầu gói kỹ tờ khế ước nhà rồi giấu vào trong người. Nàng nhất định phải ném vào mặt Tiêu Mạc. Ấm ức nằm lên giường, Trương Khởi nhắm mắt lại: Thế gian này, nào có người đàn ông nào có thể phó thác? Dù có, thì đó cũng chỉ là có qua có lại tính toán tranh giành lợi ích mà thôi. Ngủ một hai canh giờ, khi Trương Khởi vẫn còn mơ mơ màng màng thì giọng A Lục từ ngoài cửa truyền đến, "Cẩm cô tử, A Khởi nhà nô tỳ còn đang ngủ, để nô tỳ đi gọi nàng dậy." Trong giọng nói nhẹ nhàng còn kèm theo tiếng cười. Giọng Trương Cẩm truyền đến, "Vậy còn chờ gì nữa?" Giọng điệu có vẻ rất sốt ruột. A Lục vẫn tươi cười, nàng dạ dạ không ngớt lật đật chạy đi. Trương Khởi vội vàng ngồi dậy hỏi: "A Lục, có phải tỷ tỷ ta tới hay không." Nàng vội vã mở cửa phòng, vui vẻ ra mặt nhìn Trương Cẩm, nói: "Tỷ tỷ, tỷ tìm muội à?" Có câu nói không nên duỗi tay đánh người đang cười, Trương Cẩm hừ nhẹ một tiếng cố nặn ra một nụ cười gật đầu nói: "Muội rửa mặt chải đầu trước đi." Thấy Trương Khởi ngẩn ra, không hiểu nhìn mình, Trương Cẩm tức giận nói: "Xe ngựa đang ở bên ngoài chờ đấy. Nhanh một chút, chỉ chờ một mình muội thôi." Xe ngựa ở bên ngoài? Chẳng lẽ nàng còn có thể ra ngoài? Hai mắt Trương Khởi sáng ngời hào hứng đáp ‘vâng vâng’, sau đó được A Lục hầu hạ, nhanh tay nhanh chân rửa mặt. Dù nàng đã rất nhanh nhưng Trương Cẩm vẫn có vẻ như không kiên nhẫn, thấy nàng rốt cuộc cũng đi ra thì trừng mắt lườm Trương Khởi, đang chuẩn bị phát tác rồi như nghĩ đến cái gì đó lại hạ thấp giọng, khó chịu nói: "Thật lề mề, muội thật đúng là không hiểu chuyện." Trương Khởi vội vàng cười nói theo: "Tỷ tỷ dạy rất đúng, là A Khởi không hiểu chuyện." "Nhanh chút đi!" Bên ngoài cửa hông có hai cỗ xe ngựa đang đỗ lại, sau khi Trương Khởi và Trương Cẩm ngồi lên, người điều khiển xe chạy chưa tới một khắc thì ở phía trước lại xuất hiện năm chiếc xe ngựa. Trong đó rèm che của một chiếc xe ngựa được xốc lên, Trương Hiên đang ngồi ở bên trong ấy nhìn tới hướng bên nàng. Thoáng nhìn thấy Trương Khởi, Trương Hiên liền hoảng hốt. Hắn nhảy xuống xe ngựa sải bước đi nhanh về phía Trương Cẩm. Đi tới trước mặt Trương Cẩm, Trương Hiên nén giọng nói khẽ: "A Cẩm, muội muốn làm gì?" Hắn liếc nhìn Trương Khởi, "Muội đã sắp mười lăm mười sáu tuổi rồi, cũng chuẩn bị lập gia đình. Lúc này, muội đưa A Khởi theo làm gì?" Hắn đang cảnh cáo Trương Cẩm, khuyên nàng đừng nên làm ra chuyện ảnh để hưởng đến khuê danh của mình. Trương Cẩm giận đến trắng mặt, nàng trợn mắt nhìn Trương Hiên, hắng giọng gằn từng chữ, nhưng cũng có phần đè thấp giọng, "Cửu huynh, muội dẫn nàng ta đi thì sao?" Trong lòng nàng đang tức giận vô cùng, không thèm để ý tới Trương Hiên nữa, vụt tấm rèm phủ xuống, bực tức ngồi lại vào bên trong. Trương Hiên sững người, liếc mắt nhìn sắc mặt căng thẳng lo lắng của Trương Khởi liền nhẹ nhàng nói về phía rèm xe: "A Cẩm, là Cửu huynh không phải, hơi nặng lời. Muội đừng giận." Màn xe lay động. Trương Hiên suy nghĩ một chút, lại dịu giọng nói: "A Cẩm, tính tình muội xưa nay hay mềm lòng dễ bị người khác kích bác, huynh cũng chỉ lo lắng cho muội thôi." Trong xe ngựa, vọng ra giọng nói nghẹn ngào của Trương Cẩm, "Nàng ta có gì tốt? Cả đám các người ai ai cũng coi trọng nàng chứ?" Khi Trương Hiên còn chưa hiểu, Trương Cẩm tức giận cất cao giọng, "Muội chính là muội muội ruột của huynh đấy! Huynh tránh ra!" Trương Hiên ngỡ ngàng lắc lắc đầu đi về xe ngựa của mình. Đoàn xe bắt đầu khởi hành. Đi tới đi lui, lại có thêm chừng mười chiếc xe ngựa gia nhập. Hiện tại, xe ngựa cũng có gần 20 chiếc, trùng trùng điệp điệp đi ở trên đường phố, làm người đi đường cũng phải vội vàng tránh sang hai bên. Từ lúc lên đường đến giờ Trương Khởi vẫn ngồi ở trong xe ngựa cho đến khi có một giọng nói quen thuộc bay tới nàng mới vén màn xe lên. Đó chính là Tiêu Mạc! Hắn đi ở phía sau cùng hơn mười chiếc xe ngựa, lúc này đang vén rèm xe lên cùng với đám người Trương Hiên bàn luận về thi văn triều chính. Tiêu Mạc cũng ở đây! Trương Khởi thầm nghĩ: Trương Cẩm sẽ không vô duyên vô cớ dẫn theo mình xuất phủ, có lẽ là do Tiêu Mạc đã căn dặn. Nhưng Tiêu Mạc làm như vậy để làm gì? Nàng đưa tay sờ tới bao giấy dầu trong ngực, nghiến răng ken két. Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước. Hiện đang là lúc cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật đâm chồi nảy lộc. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng còn có thể thấy từng đoàn xe của các nhà giàu quyền quý. Cong sông song song với con phố nước chảy xuôi dòng không ngớt, thuyền bè đung đưa lướt qua, cùng với đội tiểu cô tử ca xướng trên thuyền, tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy bừng bừng sức sống. Trương Khởi vươn đầu ra, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ở bên ngoài. Tiêu Mạc quay đầu lại nhìn Trương Khởi. Nàng mải mê nhìn nữ ngư dân đung đưa hai chân trắng noãn hát khúc ca xưa cũ trên đội thuyền không chớp mắt, trong đôi mắt to bị tóc mái che khuất lại tràn đầy vẻ hâm mộ? Nhíu nhíu mày, trong khoảnh khắc đó hắn có chút không hiểu nàng, loại phụ nữ nghèo ba bữa không đủ no đó tại sao nàng phải ngưỡng mộ? Chỉ liếc nhìn nàng một chút, hắn liền thu hồi ánh mắt, cười một tiếng. Lúc này, đoàn xe ngừng lại. Bờ sông này cũng chính làm mục tiêu của chuyến dã ngoại lần này. Mọi người rối rít xuống xe ngựa. Chuyến đi này ngoài Trương Cẩm ra còn có mấy cô tử Viên Tiêu Tạ phủ. Khi đám lang quân tiến tới nói đùa thì mấy thiếu nữ bất tri bất giác cũng đi tới. Trương Khởi từ từ tụt lại ở phía sau tít đằng xa. Nàng biết, thân phận của mình không được hoan nghênh cho nên không muốn bị xem thường. Lúc này, tiếng cười đùa vang dội, Trương Khởi ngẩng đầu trông tới mấy cô tử và Trương Hiên đang đợi lang quân, kéo nhau bước lên con thuyền hoa. Cũng có một vài lang quân vẫn đứng ở cạnh bờ sông chuyện trò to nhỏ với nhau. Trương Khởi lẳng lặng nhìn tới họ, nàng vừa mới cúi đầu thì cảm thấy cánh tay chợt đau nhói. Có ai đó kéo nàng thật mạnh dẫn vào trong rừng cây!