Trương Khởi thay một bộ xiêm áo màu vàng nhạt, ngồi trước gương đồng trang điểm qua để che dấu bớt vẻ tiều tụy, tái nhợt của mình, sau đó vội vã đi theo binh sĩ ra ngoài. Vừa ngồi lên xe ngựa, nàng đã vội hỏi: "Đám người Thành Sử đâu? Cũng nên gọi cả bọn họ đến đó!". "Vương phi nói rất phải, thần đã đi gọi bọn họ rồi ạ!". Người nọ cũng không dám nói, trừ mấy người Thành Sử, thì trong số hai trăm hộ vệ Lan Lăng Vương để lại đã có hơn một trăm người chết trong trận chiến lần này. Lúc này, ngoài thành hơn mười dặm, tiếng la giết vang vọng thấu trời, ngay cả mặt đất cũng ùng ùng chấn động. Mà thành Lạc Dương thì ngược lại, an tĩnh đến quỷ dị . Trương Khởi đi tới cửa thành phía Bắc. Tại cửa thành, có khoảng ba đến bốn nghìn quân lính đứng im không nhúc nhích, trên mặt của bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, không người nào không có vết thương chồng chất, tia máu hằn lên trong mắt, nhưng một khắc này, hai mắt của bọn họ lại sáng ngời, dường như chỉ cần cửa thành vừa mở ra, bọn họ liền có thể xông ra giết chết quân Chu. Lạc Dương Vương vừa đen vừa gầy đứng ở giữa cửa thành, thấy Trương Khởi đi tới, liền vội vàng tiến lên nghênh đón. Mới vừa đi được mấy bước, thì lại nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, hóa ra mấy người Thành Sử cũng vừa đến nơi. Đi lên trên tường thành liền có thể thấy được hình ảnh chém giết khốc liệt phía trước. Lạc Dương Vương đi tới phía sau Trương Khởi, bởi vì kích động mà giọng nói có chút rung động: "Có thể là viện binh của phe ta tới, cũng có thể là người Chu không công được thành liền sử dụng khổ nhục kế". Nói tới chỗ này, hắn liền nhìn sang Trương Khởi, cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn có một niềm tin, không, phải nói rằng, tất cả các tướng sĩ ở thành Lạc Dương đều có niềm tin mới đúng. Đó chính là kể cả Cao Trạm có quyết ý bỏ quên thành Lạc Dương, thì Cao Trường Cung cũng sẽ tiến đến, bởi vì, ái thê Trương thị của hắn ở nơi này. Hắn nhất định sẽ tới cứu nàng. Trương Khởi đứng ở trên đầu thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn, đại quân kia trông hệt như một cơn đại hồng thủy, nhịp tim càng lúc càng nhanh, tay cũng nắm chặt thành quyền. Không chỉ riêng nàng, mà đám người đứng ở trên đầu thành lúc này, cũng ngưng cả hô hấp, mắt không hề chớp nhìn về phía trước. Rốt cuộc, trong bụi mù cuồn cuộn đó, một đội hắc giáp kỵ liền phá trận mà ra. Những kỵ sĩ này cầm hắc thương trong tay, vó ngựa tung bay, bụi mù cuồn cuộn nổi lên ngất trời, thẳng tắp chạy về cửa thành phía Bắc. Những người này vừa xông ra ngoài, thì tiếng gào thét của quân Chu lập tức vang lên, có không ít sĩ tốt muốn xông lại, nhưng lại bị người cầm đầu ngăn lại. Bọn họ tiến đến ngày một gần, càng ngày càng gần! Rầm rầm rầm, nhịp tim Trương Khởi tăng nhanh, mắt nàng cay cay, kèm theo đó dạ dày lại co rút từng trận! Đội quân hắc giáp kỵ cũng không đông lắm, chỉ khoảng năm trăm người. Nhưng lúc năm trăm người kia phi nước đại chạy tới, vó ngựa làm bụi mù tung bay, khí thế thật hùng dũng, chẳng khác nào thiên quân vạn mã, vó ngựa đạp tiễn phát ra những tiếng "Ù ù", càng khiến cho lòng người sục sôi, đứng cũng đứng không yên. Lạc Dương Vương cũng nuốt nước bọt khô khốc, quay sang Trương Khởi khàn giọng nói: "Lan Lăng Vương phi, nhìn trang phục này, nếu không ngoài dự đoán, thì đích thị là đội thân vệ của Lan Lăng Vương. Ngươi có thể thấy rõ không?". Rồi hắn lại chỉ đến đằng sau lưng năm trăm kỵ binh, kêu lên: "Vương phi, ngươi xem, quân Chu đuổi sát theo, chỉ cách nhau hơn ba trăm mét, nếu như người tới là quân Chu giả trang, thì có khác nào dẫn sói vào nhà, ta và ngươi đều chết không có chỗ chôn!" Trương Khởi cũng biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nàng nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu mạnh một cái, thanh thanh lên tiếng: "Ta biết!" "Tốt!", Lạc Dương Vương sau khi nói một chữ này xong cũng không hề nhiều lời, chỉ trầm trầm mà nhìn chằm chằm vào đội quân đang hùng dũng xông đến. Chỉ đợi xác nhận người tới là thật, bọn họ lập tức mở cửa thành, xông ra ngoài, kết hợp cùng viện binh đối phó với quân Chu! Ba mươi ngày sống trong đau khổ, sống chết hay không, chỉ chờ vào lúc này! Cho nên, tay của hắn liền nâng lên giữa không trung, mà ở một nơi cách đó không xa, một tay trống càng giơ lên thật cao, chỉ chờ có lệnh liền hạ xuống! Năm trăm kị binh kia lại càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Thanh thế của họ cũng thật lớn, tung bụi mù mà đến, mang theo một loại khí thế cuốn lấy tất cả, giết chết tất cả không ai có thể ngăn trở! Khoảng cách ngày càng ngắn lại! Đang lúc nhịp tim của mọi người đập gia tốc không cách nào kiềm chế thì đội kỵ binh kia rốt cuộc cũng dừng lại trước cổng thành. Theo đó là một tiếng thét dài, 500 người nhất loạt kìm dây cương, dưới bụi mù vẫn còn tràn ngập trong không khí, người đã bất động như núi sừng sững đứng ở đó. Sau khi dừng lại, năm trăm kị binh liền đồng loạt chia ra làm hai, sau đó, một bóng dáng cao lớn mặc áo giáp tay cầm hắc thương từ trong đi ra. Mặt người nọ đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Nhìn người vừa tới, Lạc Dương Vương chợt quát lên: "Người tới là ai?". Bởi vì mấy đêm hoàn toàn không ngủ, âm thanh của hắn khàn khàn, nhưng tiếng quát này vẫn hết sức hùng hậu có lực. Người áo đen đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn lên trên đầu thành, liếc mắt nhìn về phương hướng Trương Khởi đứng, tay phải giơ lên, làm động tác chém xuống! Theo dấu tay của hắn vừa ra, mười mấy hán tử đồng thời trong trẻo quát lên: "Chủ tử nhà ta chính là Lan Lăng Vương Cao Trường Cung!" Mỗi người trong số họ cũng đoán được, người tới sẽ là Cao Trường Cung, nhưng khi những người này chính miệng nói ra thì bọn họ vẫn mừng rỡ như điên, tuy nhiên vẫn cố đè nén không bộc phát ra. Lạc Dương Vương chịu đựng kích động, ra lệnh: "Gỡ mặt nạ của ngươi xuống!". Người áo đen đeo mặt nạ nghe đến đây, chậm rãi tháo tấm mặt nạ dữ tợn xuống! Theo hành động này của hắn, trong nháy mắt, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ liền hiện ra trước mắt mọi người. Gương mặt kia tỏa ánh hào quang sáng chói, trên đời này dù là ai cũng không cách nào bắt chước, mà cho tới bây giờ cũng không có người nào dám giả mạo! Phía sau hắn, là năm trăm kị binh hùng dũng, cách đó vài trăm mét, quân Chu đang cuồn cuộn kéo đến, bụi mù ngất trời, thi thể ngựa chết rơi đầy đất. Mà trong chớp mắt khi vị Quận Vương tôn quý tuấn mỹ trẻ tuổi kia tháo mặt nạ xuống lộ ra gương mặt thật của mình thì người trong thành Lạc Dương người đang đứng trên bờ vực sống chết, từ sâu tận đáy lòng bùng lên niềm tôn kính vô hạn, kèm theo cảm giác mừng vui như điên, còn có cả nhiệt tâm nóng bỏng! Vì vậy, theo khuôn mặt của hắn vừa lộra, khắp mọi nơi đều truyền đến hoan hô vang dội. Trong tiếng hoan hô như sấm đó, hơn mấy trăm ngàn người đồng loạt hô vang: "Lan Lăng Vương ——" "Lan Lăng Vương ——" "Lan Lăng Vương! !" Trong tiếng hoan hô vang dội đó, cả thành Lạc Dương đều sôi trào, vô số dân chúng từ trong nhà lao ra, mà cửa Lạc Dương Vương phủ cũng từ từ mở rộng, Hồ hoàng hậu tóc tai bù xù chạy vọt ra ngoài. Nàng ta vừa chạy vừa chảy nước mắt kêu lên: "Là Cao Trường Cung tới? Là Cao Trường Cung tới sao?". Trong nỗi vui mừng vô biên đó, Trương Khởi cũng run giọng kêu lên: "Trường Cung, thật là Trường Cung...". Ngay từ lúc bọn họ ở phía trước tầm mắt thì nàng đã liền nhận ra, nhưng nàng cũng hiểu rõ, chuyện này quá quan trọng, bản thân không thể tùy tiện mở miệng ảnh hưởng đến phán đoán của Lạc Dương Vương được. Quả nhiên, sau khi hắn tháo mặt nạ xuống, tất cả mọi người thực vui mừng. Tiếng kêu này của nàng vừa ra khỏi miệng liền bị nhấn chìm. Lạc Dương Vương hân hoan ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tay phải liền nặng nề một chém xuống! Theo dấu tay này của hắn, cửa thành “cót két” mở ra. "Thùng thùng —— thùng!", trong tiếng trống dồn dập, mấy ngàn tướng sĩ thủ thành mệt mỏi rã rời, giờ khắc này, bao mệt nhọc liền tan biến hết, bọn họ cưỡi ngựa vọt ra khỏi thành Lạc Dương! Trong lúc này, bên ngoài tạo thành xu thế vây kín, đè bẹp đại thế của quân Chu. Lạc Dương Vương khàn khàn giọng liên tiếp hạ lệnh, truy kích đến tận đại bản doanh của quân Chu. Trong tiếng vó ngựa rầm rập, ngay cả mặt đất cũng chấn động theo, làm cho hai chân Trương Khởi mềm nhũn. Thành Sử bước nhanh về phía trước, đỡ lấy Trương Khởi, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, có phải người không thoải mái hay không?". Trương Khởi gật đầu, nàng nén lệ vui vẻ đáp: "Ta không sao!" "Phu nhân, ta đỡ người trở về vương phủ thôi." Thành tường lại khe khẽ rung lên, Trương Khởi đứng cũng đứng không vững, Thành Sử dứt khoát quay đầu, bàn giao công việc cho một Hiệu úy, rồi đỡ Trương Khởi đi xuống dưới. Trương Khởi vui mừng đến ngay cả chân cũng mềm nhũn, nàng tựa vào người Thành Sử, bước từng bước một xuống đầu tường. Mà lúc này, cả thành Lạc Dương, mọi người vẫn còn tràn ngập trong không khí mừng vui như điên. Trận đại chiến này, cho đến gần tối mới kết thúc. Quân Chu bị đánh tơi tả không thể không nhổ trại thối lui, vì thế khắp cả thành Lạc Dương chìm trong tiếng cuồng hô vang vọng trời đất! Ánh trời chiều vừa ngã về tây, thì một đội hắc kỵ binh cả người đẫm máu xuất hiện lần nữa ở cửa thành. Nhìn thấy bọn họ, bách tính đã sớm tụ tập ở cửa thành, cũng không biết là người nào dẫn đầu, đều đồng loạt quỳ xuống! Mấy vạn người đồng thời quỳ xuống đất, cảnh tượng này thực kinh tâm động phách. Bất tri bất giác, Lạc Dương Vương, cùng với năm trăm hắc kỵ kinh mới vừa bước vào cửa thành đều kinh ngạc, ngay cả Hồ hoàng hậu cũng chấn kinh! Trong niềm kinh ngạc vô biên đó, đột nhiên, một giọng nữ thanh thúy mềm mị hắng giọng, dùng hết hơi sức toàn thân lớn tiếng kêu: "Cảm tạ long ân của Bệ hạ!" Âm thanh của nàng đã thức tỉnh Thành Sử, hắn lập tức cũng hô lớn: "Cảm tạ long ân của Bệ hạ!". Rồi sau đó, chúng hắc kỵ đồng loạt nhảy xuống lưng ngựa, Lan Lăng Vương quỳ xuống hướng về phương hướng Tấn Dương, đồng thời kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ hạ!". Có một mào đầu như vậy, gần mười vạn người đều quỳ xuống đất, dân chúng Lạc Dương cũng đồng loạt kêu lên: "Cảm tạ long ân Bệ hạ!" "Cảm tạ long ân Bệ hạ!" Trong tiếng reo hò kinh thiên động địa đó, tiếng cười vui mới vừa ngưng lại, lại bắt đầu vang vọng, Hồ hoàng hậu cùng Lạc Dương vương cũng lớn tiếng cười lên. Mọi người ở đây chào đón Lan Lăng Vương thì hắn lại quay đầu, yên lặng nhìn về phía giọng nữ mềm mị vừa truyền đến . Trương Khởi duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, thấy hắn nhìn sang, nàng từ từ gỡ mũ sa xuống, nén lệ vui mừng tiến đến. Thấy nàng không việc gì, Lan Lăng Vương cười ha hả, hắn sải bước như bay, mấy bước liền vọt tới trước mặt Trương Khởi. Trương Khởi không phải không muốn chạy, có điều thời gian này dạ dày rất không thoải mái, không có thể lực để chạy. Thấy Lan Lăng Vương đi tới, nàng cười khanh khách, nhưng nước mắt lại tuôn ra không ngừng! Đúng lúc này! Đột nhiên, một mũi tên lạnh lùng xé toang bầu không khí, từ sau sườn trái, vèo một tiếng bắn về phía chân trái Lan Lăng Vương! Mũi tên từ khoảng không gian đen kịt, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh xanh âm trầm, bất luận kẻ nào vừa thấy, lập tức sẽ nghĩ ngay: mũi tên này có độc! Có kịch độc! Tên tới như điện, cực nhanh, lại vô cùng chính xác, khắp thành lại chìm ngập trong vui mừng, lúc tất cả mọi người đều buông lỏng thì nó chẳng khác nào như vào chỗ không người! Sẽ không ai nghĩ tới một màn này, tiếng cuồng hô vẫn còn vang lên, Lan Lăng Vương vẫn sải bước đi về phía Trương Khởi! Trương Khởi vừa đối mặt, liền thấy được độc tiễn xé gió mà đến, trong nháy mắt, con ngươi co rụt lại, trong nỗi hoảng sợ cùng cực, lại sinh ra niềm trấn định vô biên. Chỉ thấy nàng hét lên một tiếng, thân thể yếu đuối chạy như bay, trong nháy mắt, nàng liền nhào tới bên người Lan Lăng Vương. Còn Lan Lăng Vương lúc này đang chuẩn bị vươn tay ôm lấy nàng, liền bị nàng đẩy ra, sau đó, cả người bổ nhào về phía trước!