Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 236
Nhìn bóng dáng của Trịnh Du, Thành Sử hừ mạnh, chán ghét xoay qua khạc một bãi đàm.
Sau khi người Chu vây thành hai mươi ngày thì mấy ngàn quân lính Lạc Dương đều đã mệt mỏi không chịu nổi, mũi tên cũng sắp dùng hết sạch. Hôm đó,
Lạc Dương vương Cao Kì hạ lệnh, hộ vệ mỗi nhà đều phải tham gia quân đội, chịu trách nhiệm bảo vệ thành. Đồng thời, thành dân chúng Lạc
Dương, dù là già yếu cũng phải tham gia đun nước sôi xối địch. Về những cọc gỗ vải vóc không sử dụng trong thành, cũng đều phải đốt lửa để ném xuống chỗ địch.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp thành đều tham gia, trong ngoài thành, tiếng la giết rung trời.
Không có hộ vệ ở bên, Trương Khởi, Hồ hoàng hậu và Trịnh Du, đều chuyển vào vào ở trong vương phủ Lạc Dương phòng vệ sâm nghiêm, tường rào kiên cố.
Để tránh bị xâm hại, cửa chính tất cả phụ đệ đều bị khóa, cho phép ra mà không cho vào.
Trương Khởi là Lan Lăng Vương phi, nên chiếm nửa cái viện. Ở chung với nàng là những quý phụ tới chung với Hồ hoàng hậu.
Lúc này, bên ngoài thời thời khắc khắc đều là tiếng la giết rung trời, tiếng chiêng trống, tiếng quát, tiếng vó ngựa càng thêm không dứt bên tai. Tất cả âm thanh, chấn cho lỗ tai mọi người ông ông tác hưởng, cả khi nói chuyện bình thường, cũng phải lớn tiếng la lên mới được.
Trong sân, Trương Khởi đang thêu thùa. Theo thời gian trôi qua, người của thành Lạc Dương đã càng ngày càng tuyệt vọng với sự trợ giúp của triều đình, đến ban đêm, tiếng hát sung sướng và ngọn lửa thiêu đốt của lính
Chu càng thêm tràn ngập cả bầu trời.
Những thứ này lại không có liên quan gì với Trương Khởi, nàng vẫn rất bình thản, rất bình tĩnh. Như bây giờ, nàng lại đang thêu.
Khi đám người Hồ hoàng hậu Trịnh Du đi tới liền thấy cảnh này. Xa xa thấy
Trương Khởi trấn định như thế, trong lòng Hồ hoàng hậu không khỏi cũng hơi hơi trấn định. -D,Đ,L,Q,Đ- Nhưng ý niệm này vừa mới trồi lên, nàng ta lại hừ một tiếng.
Lúc này, tiếng cười lạnh của Trịnh Du truyền đến, "Trương thị thật trấn định. Nương nương, người cũng không biết nàng ta ngang ngược kiêu ngạo cỡ nào, nghe nói là ta cho nương nương ý kiến, nàng ta còn kêu gào bảo bọn hộ vệ rạch mặt của ta. Còn muốn đuổi ta ra khỏi quán trọ đấy." Âm thanh hết sức oán độc.
Chuyện đó đặc biệt không cho Hồ hoàng hậu mặt mũi, lập tức, Hồ hoàng hậu trầm mặt hừ nhẹ, nhìn chăm chú về phía Trương Khởi, ra lệnh: "Trương thị, thấy Bổn cung tiến đến, ngươi không hành lễ sao?" Âm thanh của nàng ta khá lớn, nhưng xen lẫn trong tiếng hô loạn ong ong bốn phía, vẫn nghe không rõ.
Mặc dù Trương Khởi nghe không rõ, nhưng cũng biết không phải chuyện tốt.
Nàng âm thầm thở dài một cái, ngay từ lúc phong tỏa phủ của Lạc Dương vương thì nàng liền nghĩ có nên tự mình lên tường thành, hiệp trợ quân dân bảo vệ thành không, dùng thân phận Lan Lăng Vương phi của nàng, có thể khích lệ tinh thần ở trình độ lớn nhất. Nhưng, đảo mắt nàng nghĩ đến Hồ hoàng hậu ở chỗ này, nàng làm chuyện mà Hồ hoàng hậu phải làm nhưng không có làm, ngày sau nói ra không những vô công, còn có thể liên lụy
Cao Trường Cung, nên chỉ có thể thôi.
Không thể đi ra ngoài, cũng chỉ phải thời khắc đối diện với mấy nữ nhân này.
Suy nghĩ một lát, Trương Khởi đứng lên.
Thấy nàng đến gần, không chỉ Trịnh Du, Hồ hoàng hậu cũng quan sát nàng từ trên xuống dưới. Hai mươi mấy ngày qua, tất cả mọi người cảm thấy một ngày như một năm, tất cả mọi người đều vượt qua trong đau khổ. Nhưng chỉ có Trương thị này, bất cứ lúc nào đều ung dung xinh đẹp, chẳng lẽ nội tình của Trương thị ở Nam Trần thật có thể khiến một người con gái riêng có phong thái tao nhã, vượt qua cả nam tử hùng vĩ nhất trên thế gian?
Trong ánh mắt của những nữ nhân, Trương Khởi đến gần. Nàng nhún nhún người với Hồ hoàng hậu xong, quay đầu nhìn về phía Trịnh Du, nâng cao giọng, lạnh lùng nói: "Trịnh thị cần gì như thế? Rõ ràng là ngươi bỏ qua Cao
Trường Cung, sớm đã tặng tấm thân xử nữ cho Hòa Sĩ Khai, trước khi đến
Lạc Dương cứ năm ba ngày còn hẹn hò với hắn một lần, cả thai cũng không biết bỏ mấy lần, ngươi cần gì giả bộ như trinh tiết liệt phụ, luôn nhằm vào ta?"
Oanh ——
Lúc Trương Khởi nói chuyện, chính là khi tiếng trống phía ngoài thoáng dừng. Cho nên, mỗi một chữ nàng nói, cũng đều truyền vào trong tai của mọi người, cả tỳ nữ người làm đứng bên cạnh, và Lạc Dương vương phi từnơi xa chạy tới, cũng nghe rất rõ ràng!
Nội dung Trương Khởi thổ lộ, thật sự làm cho người ta khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, chúng quý phụ ngây người như phỗng, mà Hồ hoàng hậu, lại dời toàn bộ lực chú ý khỏi người Trương Khởi, nàng ta quay đầu, âm u nhìn chăm chú về phía Trịnh Du.
Hồ hoàng hậu và Hòa Sĩ Khai thầm thân mật nhiều năm, sớm đã xem hắn là của riêng mình. {D!Đ!L!Q!Đ}
Hắn đã cưới thê tử thì nàng không cản được, nhưng Trịnh Du? Trịnh thị vẫn lấy trinh liệt nổi danh, không phải Lan Lăng Vương không cần, lại lén mình thân mặt với Hòa Sĩ Khai? Còn qua lại lâu như vậy? Bọn họ xem mình là gì chứ?
Sự tức giận của Hồ hoàng hậu, sự tò mò và khinh thường của chúng quý nữ, Trịnh Du đều không chú ý tới. Nàng ta chỉ bị lời nói của Trương Khởi làm kinh hãi lùi lại một bước, trong khoảng thời gian ngắn, trong tai ông ông tác hưởng, trong đầu có vô số âm thanh đồng thời đang thét gào: "Giết ả, giết ả diệt khẩu."
Nhưng chỉ chớp mắt, cặp mắt trống rỗng của nàng ta đối diện ánh mắt bốn phía quăng tới, liền hiểu rõ giết Trương Khởi diệt khẩu là không thể nào.
Trong nháy mắt, một ý niệm khác trồi lên trong đầu của nàng ta: ả làm sao biết? Ai cho ả biết? Lần này làm thế nào, lần này làm thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, gương mặt Trịnh Du tái nhợt như chết bụi: xong rồi, tất cả đều xong rồi, đều xong rồi. . . . . .
Thấy mọi người ngây người như phỗng, Lạc Dương vương phi dẫn đầu tỉnh táo lại, nàng ta cất bước tiến lên, khàn giọng nói: "Hiện tại tranh chuyện này làm gì? Mọi người có thể sống về Tấn Dương hay không còn là một vấn đề đấy."
Lời vừa nói ra, chúng nữ tỉnh táo lại, đồng thời tuyệt vọng thầm nghĩ: Đúng vậy, có thể sống nữa hay không còn là một vấn đề. Loại chuyện như vậy để ý làm chi?
Trịnh Du cũng tỉnh táo lại: đúng rồi, lần này tất cả mọi người sẽ chết ở đây, ta có gì phải sợ?
Nghĩ tới đây, nàng ta cười lên ha hả. Trong tiếng cười bén nhọn, nàng ta oán độc nhìn chằm chằm Trương Khởi, hô lớn: "Trương thị, ngươi là thứ gì?
Hả? Là gì chứ? Mấy ngày nữa, thành vỡ ai cũng không trốn thoát. Dù ta đi theo Hòa Sĩ Khai thì thế nào?"
Trịnh Du thừa nhận chuyện này, không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Hồ hoàng hậu giờ khắc này. Nàng ta khạc một bãi đàm lên đất, nói: "Đúgn, ta đã sớm ở bên Hòa Sĩ Khai, Cao
Trường Cung còn ở Trần thì thê tử của hắn đã quyến rũ Hòa thượng thư, khiến đầu hắn đội mấy cái mũ xanh biếc. Hì hì. Trương thị, ngươi nghe thấy có phải rất tức không? Nếu Cao Trường Cung biết chuyện này, có phải rất không mặt mũi hay không?" Trịnh Du cất tiếng cười to lên.
Trương Khởi lẳng lặng nhìn nàng ta, đợi đến Trịnh Du dừng cười, nàng mới lạnh lùng nói: "Trường Cung sẽ không để ý." Dùng một loại giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng, như chuyện đương nhiên nói xong câu đó, Trương Khởi dừng một lát. Mặt Trịnh Du liền biến sắc. Trong mơ hồ, nàng ta cũng tuyệt vọng nghĩ tới: Cao Trường Cung tất nhiên không để ý, hắn có lúc nào để ý ta? Không có, chưa từng có!
Trương Khởi nghiêng mắt nhìn Trịnh Du, nhàn nhạt nói ra: "Trường Cung sẽ không để ý, chỉ biết chán ghét, ghê tởm." Nói tới chỗ này, nàng chuyển sang Hồ hoàng hậu. Lúc nãy nét mặt Hồ hoàng hậu biến hóa, Trương Khởi cũng thu vào đáy mắt. Vị hoàng hậu này, mặc dù nàng không thích, lại chỉ có thể giao hảo.
Vì vậy, Trương Khởi nhìn Hồ hoàng hậu nghiêm túc nói: "Nương nương, Trịnh thị này, ngu xuẩn và dâm tiện, người như vậy có thể có ý tốt gì? Như chuyện lần trước, nếu A Khởi thật đến Chu doanh, chỉ sợ Trịnh thị sẽ nói, hoàng hậu nương nương ngu dốt, nàng ta nói cái gì tin cái đó. Lần này thì hay rồi, tự đưa thê tử của đại tướng bên mình đến tay lính Chu.
.d_đlq_đ. Cao Trường Cung không đến trợ giúp thì cũng thôi đi, một khi tiến đến, chỉ sợ sẽ bị người Chu bắt bí. Nương nương nghĩ, lời đồn đãi như vậy vừa truyền ra, dù nương nương thật có thể trở lại thành Tấn
Dương, thì còn mặt mũi gì gặp bệ hạ và quần thần, gặp các vị tướng quân?"
Nghe đến đó, sắc mặt Hồ hoàng hậu thay đổi. Đạo lý Trương
Khởi nói nàng ta đã tỉ mỉ nghĩ tới, nàng ta cũng biết rất có thể sẽ xảy ra chuyện như thế.
Trong nháy mắt, sự phẫn nộ vì bị Trương Khởi bác mặt mũi, đã kém rất rất xa sự xấu hổ vì bị Trịnh Du khi dễ rồi. Hồ hoàng hậu vọt xoay đầu lại, âm hàn nhìn chằm chằm Trịnh Du.
Bị
ánh mắt Hồ hoàng hậu nhìn chằm chằm, sắc mặt Trịnh Du biến đổi. Sắc mặt nàng ta tái đi, không tự chủ được lui về phía sau, lui. . . . . .
Lui lui, trong lúc bất chợt, Hồ hoàng hậu ra lệnh: "Người đâu!"
"Nương nương."
"Kéo tiện nhân kia ra ngoài. Không phải ả ta thích chơi với nam nhân sao?
Thời gian qua tướng sĩ của chúng ta chiến đấu cực kỳ khổ. Các ngươi mau đưa ả qua, nói, là bổn cung thưởng cho bọn họ."
Lời vừa nói ra, chúng quý phụ đều sợ ngây người. Lạc Dương vương phi càng thêm vội vàng kêu: "Nương nương, chuyện này vạn lần không được, vạn lần không được.
Trịnh thị nàng, dù sao cũng là đích nữ của tộc Trịnh thị."
Nhưng
Hồ hoàng hậu là một người tùy hứng, thời gian qua bị áp lực đè ép, nàng ta đã gần hỏng mất, giờ phút này càng thêm bạo phát ra . Nàng ta nhảy lên mắng: "Không thể? Có cái gì không thể? Bị nhiều hán tử cưỡi thế, chắc chắn rất thú, ả nhất định sẽ thích. Đi, lập tức đưa ra ngoài." Nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Dương vương phi, dữ tợn quát lên: "Ngươi dám kháng lệnh? Không nghe, cả ngươi cũng đưa đi!"
Lời này vừa nói xong, Lạc Dương vương phi giận dữ lên thì một lão âu tiến tới bên tai nàng ta vội vàng nói: "Vương phi, mau đồng ý với nương nương, theo lão nô xem ra, nương nương bị chọc giận nữa sợ sẽ điên đấy." Đảo mắt bà ta lại nói: "Chuyện này không khó khắc phục hậu quả, chỉ cần thoát khỏi, cứ nói nàng ta bị người Chu bắn chết ."
Nghe đến đó, Lạc Dương vương phi tỉnh táo lại. Nàng ta nhìn cặp mắt đỏ tươi của Hồ hoàng hậu, nghiêm nghị nghĩ: không thể cứng đối cứng với nàng ta. Lập tức nàng ta dùng mắt ra hiệu cho chúng bộc, sau đó cao giọng hét: "Người tới, đưa
Trịnh thị ra ngoài, lập tức đưa đến quân doanh." Nàng ta không nói đưa đến quân doanh làm cái gì.
Chúng bộc hiểu ý của nàng ta, nghiêm nghị đáp một tiếng, tiến lên kéo Trịnh Du đi.
Giờ phút này, Trịnh Du ngã trên mặt đất, mặt trắng như tờ giấy. Khi hai tráng bộc kéo cánh tay của nàng ta thì Trịnh Du đột nhiên cười ha ha.
Nàng ta ngửa mặt lên trời cười to, cười cười, nước mắt lại theo gương mặt không ngừng chảy.
Trương Khởi nhìn về phía Trịnh Du, đột nhiên cảm thấy bây giờ trong lòng nàng ta đang chất đống bi thương không nói ra lời. Khi tim đập loạn, Trương Khởi không khỏi thầm nghĩ: đời trước, Trịnh Du thân là Lan Lăng Vương phi, cùng Trường Cung mặc dù không như keo như sơn, ân ái vô cùng, nhưng cũng nâng khay ngang mày, bình bình đạm đạm qua vài chục năm như đại đa số phu thê trên thế gian.
Trước khi Trường Cung chết, nàng ta vẫn hăng hái. Nói thật thì ta đã đoạt hạnh phúc của nàng ta.
Môi giật giật, Trương Khởi liền muốn thay Trịnh Du cầu tình: dù nàng ta phải chết, cũng không nên bị chết khó chịu như thế.
Khi Trương Khởi muốn mở miệng, đột nhiên, Trịnh Du xoay đầu lại nhìn về phía nàng. Diện mạo nàng ta dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Khởi, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, rồi lại cất tiếng cười to lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
81 chương
199 chương
48 chương