Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 229
Thấy phủ Lan Lăng
Vương dần dần thở bình thường như trước, trong xe ngựa Trịnh Du khẽ thở dài một hơi. Nàng ta không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bản thân có bị không khí náo nhiệt vui mừng này bức điên hay không?
"Nữ lang, trở về phủ sao?".
Trở về phủ làm gì? Kể từ ly nàng ta hòa ly quay về, địa vị so với trước kia hoàn toàn không thể so sánh được, hiện tại ngay cả một người hầu có chút thân phận ở Trịnh phủ cũng dám lên mặt xem thường, chê cười không ngớt, chỗ kia, đã không còn là nhà của nàng ta nữa rồi. Vội vã trở về như vậy làm gì?
"Lại đi thôi!"
Mệnh lệnh của nàng ta vừa hạ xuống, xe ngựa liền bắt đầu chạy đi. Trên đường phố ngu phu, xuẩn phụ đi qua đi lại, một số người vẫn còn đắm chìm trong không khí náo nhiệt ở đại tiệc trong phủ Lan Lăng Vương, đi tới chỗ nào cũng đều vang lên tiếng nghị luận không dứt. Trịnh Du càng nghe càng phiền não, liền ra lệnh: "Đi đến chùa một chuyến!"
"Vâng!", phu xe nhanh chóng chạy về phía Hòa Vân Tự ở gần đó.
Trịnh Du cúi đầu, từng bước từng bước đi tới. Thời gian này nàng ta luôn cảm thấy đau lưng, vì vậy cước bộ cũng chậm rãi hơn nhiều.
Đang từ từ đi vào bên trong, bỗng nhiên, một giọng nam quen thuộc kêu lên: "A Du?", âm thanh này dường như có hơi chần chừ.
Trịnh Du ngẩng đầu lên, đối mặt với nàng ta là một gương mặt trẻ tuổi tuấn nhã, sáng ngời.
Người này không phải là Dương Tĩnh, người đã từng tâm tâm niệm niệm muốn lấy nàng ta hay sao?!
Không chỉ có Trịnh Du cả kinh, mà ngay cả chính Dương Tĩnh, khi nhìn thấy gương mặt của Trịnh Du cũng ngây ngẩn cả người. Hắn kinh ngạc nhìn nàng, bật thốt lên: "A Du, làm sao ngươi lại già đi nhiều như vậy?". Hắn cũng chỉ thành hôn với Lâu Thất Nữ, sau đó đến Tấn Dương chơi mấy tháng mà thôi, thế nào mà khi trở lại, mỹ nhân Trịnh Du của ngày xưa, liền già đến mức độ này?
Dương Tĩnh vừa bật thốt lên lời này, chẳng khác nào xé toạc vết sẹo trên người Trịnh Du. Huống chi, người xé vết sẹo đó, còn là người trước đây đã từng theo đuổi nàng ta? Thấy được sự vui mừng trong mắt Dương Tĩnh, đột nhiên, dạ dày Trịnh Du liền quặn thắt.
Cơn đau này tới quá mãnh liệt, Trịnh Du chưa kịp nói gì liền xoay người xông đến một lùm cây, che miệng nôn thốc nôn tháo.
Thấy nàng ta đau lòng đến mức độ này, Dương Tĩnh cũng chợt thấy hối hận, lẽ ra không nên nói như vậy với nàng. Hắn lập tức cất bước tới gần, nhẹ nhàng hỏi: "A Du, ngươi…?"
Lời vừa dứt, Trịnh Du liền thét to: "Cút —— cút cho ta ——"
Tuyệt không chừa cho Dương Tĩnh chút mặt mũi nào, khiến cho người bên cạnh lập tức giận dữ, hắn cười lạnh nói: "Trịnh thị cho tới bây giờ, vẫn thật lớn lối nhỉ? Ngươi cho mình là ai chứ?".
Liếc nàng ta một cái, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, trước lúc đi còn căm hận nói: "Xem ngươi nôn thành như vậy, không phải là mang thai dã chủng của tên nam nhân nào đấy rồi chứ?".
Hắn chỉ buột miệng nói ra, sau khi nói xong lời này cũng không hề quay đầu lại, cùng với đám nô bộc tức giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
Có điều, Trịnh Du vừa chống vào thân cây khô nôn không ngừng, hiện tại cũng đã xụi lơ trên mặt đất. Nàng ta vừa nôn một trận nên mặt lại càng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Vào giờ phút này, trong đầu nàng ta chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia của Dương Tĩnh: "Xem ngươi nôn thành như vậy, không phải là mang thai dã chủng của tên nam nhân nào đấy rồi chứ?".
Mang thai dã chủng ?
Mang thai dã chủng !
Mang thai dã chủng ... ...
Gió trong núi thổi tới, đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến thấu xương. Trịnh Du cũng ngừng nôn mửa, liều mạng ôm lấy người mình, ra sức lắc đầu.
Không thể nào, nàng ta làm sao có thể sẽ mang thai?
Nàng ta làm sao có thể sẽ có con với một người cầm thú như vậy?
Nhưng, càng lắc đầu, lòng của nàng ta lại càng đông cứng thành băng.
Cứ mấy ngày Hòa Sĩ Khai liền gọi nàng ta đến ***. Người như hắn, làm sao biết tiết chế? Mà chính bản thân nàng ta, cũng chưa từng được ai nhắc nhở, cũng không có nghĩ tới, làm như vậy sẽ mang thai.
... ...
Không đúng, nàng ta sợ sẽ mang thai, nhưng nàng ta có thể làm gì? Nàng ta có thể như thế nào? Một khí phụ nổi danh là "Xử nữ" của nước Tề, ngay cả hầu gái trung thành bên cạnh đã sớm bị nàng ta đuổi đi, kể cả không đuổi đi thì nàng ta cũng không thể tin vào bọn họ. Nàng ta cho dù sợ bị mang thai nhưng có thể nghĩ ra cách gì chứ? Có thể tìm ra được biện pháp gì để ứng phó chứ?
Nàng ta phải làm thế nào? Làm thế nào đây?
Trong lúc bối rối, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, mặt
Trịnh Du trắng bệch chậm rãi đứng lên, sau khi chỉnh trang qua đầu tóc, liền xoay đầu lại.
Thật may, người vừa tới lại chính là xa phu của nàng ta, Trịnh Du vừa thở phào nhẹ nhõm liền thấy người kia lên tiếng hỏi: "Nữ lang, người không vội sao?".
"Ta đương nhiên không vội!", Trịnh Du ngấng đầu lên, cất giọng trong trẻo trả lời.
"Vậy, có đi vào chùa nữa không?".
"Không, trở về phủ thôi!"
"Vâng."
Mới vừa xuống xe ngựa, một tỳ nữ liền vội vàng chạy tới, nói với Trịnh Du: "Nữ lang, phu nhân tìm người đấy!".
"Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?"
"Nô tỳ cũng không biết."
"Dẫn ta đi đến đó!"
"Vâng."
Trịnh phu nhân đang đứng ở trong hoa viên, thấy Trịnh Du đến, bà ta cau mày hỏi: "Tại sao lâu như thế mới đến?", giọng nói cực kỳ khó chịu.
Trịnh Du cười khẽ, sau khi thi lễ xong, liền nhỏ giọng đáp: "Mẫu thân, hôm nay nữ nhi ra phố, mới vừa trở về phủ!".
Trịnh phu nhân thật ra thì cũng đã biết rõ điều đó từ lâu nhưng vẫn lên giọng thuyết giáo: "A Du à, ta biết rõ con đối với Cao Trường Cung và
Trương Thị vẫn canh cánh trong lòng. Nhưng việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể chấp nhận. Con hãy nhớ, với thân phận và đại vị của Cao
Trường Cung bây giờ, chúng ta không thể đắc tội nổi, tội gì phải gây thù chuốc oán làm gì!".
Trịnh Du mấp máy môi, kìm nén lên tiếng: "Mẫu thân dạy rất phải!".
"Nơi này có vài bức chân dung, đều là lang quân tới đây cầu hôn, con xem qua một chút, có vừa ý người nào không?"
... ... Trầm mặc một hồi, Trịnh Du mới cúi đầu nói: "Mẫu thân, bây giờ A Du vẫn chưa không muốn!".
Trịnh phu nhân cau mày nhìn nàng ta chằm chằm, một lúc lâu sau liền thở dài, nói: "A Du, mẫu thân biết tâm tư của con. Nhưng việc đã đến nước này, con phải biết chấp nhận thôi!".
Nói đến vấn đề này, Trịnh Du giống như trước đây, quật cường mím môi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không đáp ứng, cũng không nói không.
Trịnh phu nhân cũng đã quen, bà ta chỉ hừ một tiếng, rồi lập tức chuyển chủ đề: "Thời gian này
Hòa Sĩ Khai phủ Thượng thư, rất hay phái người tới tìm con, không biết là vì chuyện gì?"
Câu hỏi này của Trịnh phu nhân hết sức bình thường, nhưng Trịnh Du nghe xong vẫn thấy lạnh cả người. Sống lưng lạnh toát khẽ cứng đờ, nàng ta nhỏ giọng đáp: "Nữ nhi, bởi vì đã đắc tội với hoàng hậu, biết lời của Hòa Thượng Thư ở trước mặt Bệ hạ và Hoàng hậu rất có trọng lượng nên muốn đi đường vòng một chút, mong có thể thông qua ngài ấy mà thuyết phục Hoàng hậu nương nương......."
Trịnh phu nhân nghe xong không hề chớp mắt mà nhìn nàng ta chằm chằm.
Trịnh Du lý do này, nghe sơ qua thấy thực hợp lý, nhưng ngẫm lại thì hoàn toàn không tốt chút nào. Hòa Sĩ Mở trong lúc Trịnh Du còn chưa hòa ly thế nhưng đã nhiều lần đùa giỡn nàng ta, còn từng làm cho Trịnh Du phải quay ra cầu cứu cả gia tộc. Như thế nào mà chỉ trong chớp mắt, lại cùng với Hòa Sĩ Khai thân mật đến nước này rồi?
Trịnh phu nhân nhìn chòng chọc Trịnh Du một lúc, cũng không biết có tin hay không, phất phất tay ra lệnh: "Đi xuống đi!"
"Dạ, nữ nhi cáo lui!"
Trịnh Du lui về phía sau không lâu, Trịnh phu nhân liền bưng chung trà lên, từ từ thưởng thức.
Trà, là thứ đồ uống ưa thích của nam nhân, thật ra thì cũng không phải hoàn toàn, nhưng có điều cũng không thiếu những quý phụ trong xã hội thượng lưu, muốn học đòi văn vẻ, đôi khi cũng thưởng thức một chung như vậy.
Đang lúc Trịnh phu nhân phẩm trà thì một loạt tiếng bước chân truyền đến, trong nháy mắt, một lão ấu nịnh hót lên tiếng: "Lão nô gặp qua phu nhân." (Ấu: ở đây có nghĩa là bà già)
Bà lão này, chính là người đã cùng Trịnh Du đi thăm phủ Lan Lăng Vương, cũng là người đã lên tiếng châm chọc nàng ta.
Thấy người đến là bà ta, Trịnh phu nhân liền đặt ly trà lên trên bàn, hòa nhã nói: "Là Ngô Ấu à, có chuyện gì cứ nói đi."
"Vâng."
Ngô Ấu đáp một tiếng, nhưng không lập tức mở miệng, mà ngẩng đầu nhìn về phía đám tỳ nữ đứng sau lưng Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân thấy thế, biết bà ta có lời bí mật muốn nói với mình, liền phất phất tay, ra hiệu cho toàn bộ chúng tỳ lui ra.
Họ vừa đi, Ngô ấu liền lại gần Trịnh phu nhân, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, mấy ngày nay, sáng sớm nào A Du cũng đều nôn mửa!"
"Cái gì?" Trịnh phu nhân cả kinh, bà ta nhìn chằm chằm Ngô ấu, một hồi lâu mới thốt ra: "Nói tiếp đi!".
"Xa phu đưa A Du đến phủ Hòa thượng thư cũng có nói, mỗi lần A Du ra ngoài, sắc mặt đều có gì đó không đúng, có lúc còn đổi cả xiêm áo. Đúng rồi, có một lần hắn còn chứng kiến Hòa thượng thư cầm tay A Du nhưng nàng ta lại không hề nổi giận."
Lời này chưa cần nói hết đã quá rõ rồi.
Trịnh phu nhân đứng lên, sau khi bước thong thả mấy bước ở trong hoa viên, mới từ từ quay đầu, nhìn chằm chằm Ngô ấu nói: "Còn gì nữa không?"
"A Du rất cẩn thận, lão nô chỉ chú ý được những thứ này!".
Trịnh phu nhân gật đầu một cái, nói: "Cao Trường Cung xuất chinh, A Du nóng lòng trả thù Trương thị, đã từng tới chỗ ta hỏi đối sách. Ta bảo con bé đến nhờ vả Hòa Sĩ Khai....... Bây giờ nhìn lại, quả nhiên đúng theo ta dự đoán, có lẽ con bé đã nhờ hắn ta giúp đỡ. Tuy nhiên đồ ngu ngốc này, chẳng những không đối phó được Trương thị, ngược lại còn đánh mất cả bản thân mình!"
Nói tới chỗ này, Trịnh phu nhân cũng trầm lặng hẳn.
Bà ta không mở miệng, Ngô ấu cũng cúi đầu không dám mở miệng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trịnh phu nhân mới khẽ nói: "Hủy những bức họa kia thôi!".
"À? Vâng", Ngô ấu hiểu được, thứ phu nhân nhắc đến, chính là bức họa muốn đưa cho Trịnh Du nhìn.
Trong lúc Ngô ấu xé những bức họa đi thì Trịnh phu nhân tự lẩm bẩm: "Hòa Sĩ
Khai này luôn kề cận bên Hoàng hậu, có lẽ nương nương đã coi hắn thành của riêng mình. Chuyện của A Du cùng với Hòa Sĩ Khai, không thể để cho
Hoàng hậu biết. Có điều trừ điểm này không tốt, thì với sức ảnh hưởng của hắn ta ở trước mặt Bệ hạ nếu A Du đi theo hắn, ít nhiều gì cũng còn có chỗ tốt. Không phải Bệ hạ muốn khai đao với Trịnh thị chúng ta sao, nếu có Hòa Sĩ Khai vào thời điểm mấu chốt nói đỡ cho một câu, cũng có thể bảo vệ nhất thời bình an."
Nói tới đây, bà ta đã quyết định:
"Trong phòng ta không phải có một ít sách sao? Đem bản 《 phụ nhân Y Kinh 》 xen lẫn những sách kia đưa cho A Du xem. Đúng rồi, nếu như con bé muốn thông qua ngươi lấy ít dược vật, cũng đừng hỏi nhiều, cứ nghe mà làm."
Chắc hẳn là muốn trợ giúp Trịnh Du đánh rụng đứa bé trong bụng kia rồi, Ngô ấu gật đầu đáp: "Lão nô tuân mệnh!"
"Đi đi, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của con bé, có thay đổi gì, kịp thời đến báo cho ta biết."
"Vâng."
Nhìn theo bóng dáng Ngô ấu vội vàng rời đi, Trịnh phu nhân cười cười, đảo mắt bà ta lại quát lên: "Gọi Dương thúc tới đây."
"Vâng."
Không bao lâu, một hán tử bề ngoài bình thường đi tới. Nhìn hán tử kia một lúc, Trịnh phu nhân mới nhỏ giọng nói: "Lão Nam, từ hôm nay trở đi, ngươi liền đến chuồng ngựa trông coi. Nhớ, phải nhanh một chút khiến cho A Du tin tưởng ngươi, về sau mặc kệ tới chỗ nào, cũng do ngươi lái xe."
"Vâng."
"Nếu như phát hiện Hoàng hậu có điểm nào chú ý tới A Du và Hòa Sĩ Khai, ngươi không phải cần hồi bẩm, cứ để A Du chịu trách nhiệm. Dù sao bất luận như thế nào, không thể bởi vì một mình A Du, mà khiến cho hoàng hậu bất mãn Trịnh thị được, ngươi hiểu chưa?"
"Lão nô hiểu."
"Đi đi."
"Vâng."
Có lẽ, cuộc sống rực rỡ vẫn còn chờ ở khúc quanh nào đó.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
81 chương
199 chương
48 chương