Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 21
Trương Khởi đáp một tiếng, kéo cửa phòng ra.
A Lục vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới, hai tay nắm tay Trương Khởi, A
Lục hưng phấn lay động liên tiếp, kêu lên: "Cô nàng cô nàng, ta thấy được, lúc nãyt ta đã thấy được!"
Thấy Trương Khởi mỉm cười nhìn mình, nghe nghiêm túc, A Lục thở một hơi, kêu lên vui mừng nói: "Lúc nãy ta thấy được sứ giả nước Chu tới đây. Có hai lang quân, diện mạo rất đẹp đấy." Nói tới chỗ này, nàng thấy Trương Khởi vẫn mỉm cười nghe, không khỏi trợn to hai mắt hỏi "A Khởi, ngươi không hỏi xem vì sao ta có thể ra phủ à?"
Trương Khởi cười nói: "Việc này còn phải hỏi?
Nhất định là ngươi thấy không có người chú ý ngươi, liền xen lẫn trong mọi người cùng nhau đi xem náo nhiệt."
Thấy A Lục cong môi lên, vẻ mặt buồn bực, Trương Khởi cười một tiếng, nàng rút hai tay của bản thân ra, xoay người đi vào trong phòng, trong miệng nhỏ giọng nói ra: "A Lục, bức tranh thêu kia bán đi rồi."
"A" A Lục không chút để ý đáp một tiếng, lại hưng phấn, "A Khởi, lúc nãy bên ngoài thật là rất náo nhiệt đấy. Rất nhiều người, xiêm áo những người đó mặc vừa thú vị vừa đẹp, hì hì, nếu ngày ngày có Sứ giả tới Kiến Khang thì tốt."
Lời
Trương Khởi muốn nói bị nàng cắt đứt, liền ngậm miệng. Nàng ngồi lại trên giường, đôi tay ôm đầu gối, tâm thần lại trở về hai tờ khế ước của mình.
Thật ra thì, nàng cũng biết, mời người trồng trọt mười mẫu đất, thì lương thực nộp lên cho nàng, cũng chỉ có thể duy trì nàng và A
Lục tiêu hao thôi, nếu muốn nuôi thêm người làm thì còn chưa đủ.
Hai tờ văn khế này, thật là chỉ để cho nàng có phiến ngói che thân, có khẩu phần lương thực vào bụng mà thôi. Nhưng Trương Khởi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ. Cho nên nàng cũng cảm kích Tiêu Mạc từ tận đáy lòng.
Hai chủ tớ đắm chìm trong cảm xúc của từng người, đều vui vẻ cười, thời gian cũng qua thật nhanh. Trong nháy mắt, ngày hôm sau đến.
Khóa thứ hai, là khóa của Viên giáo tập. Trương Khởi vừa vào học đường, liền có người làm xách bàn nhỏ đặt ở trước mặt nàng.
Lúc đi học cũng không có ai khiêu khích Trương Khởi nữa. Sau khi yên tĩnh qua hết nửa canh giờ thì buổi trưa lại đến.
Trương Khởi mới trở về phòng, liền nghe được một giọng nói thanh thúy của tỳ nữ truyền đến, "Tiểu cô A Khởi có đó không? Chủ mẫu kêu ngươi."
Chủ mẫu muốn gặp nàng?
Trương Khởi đứng lên, thời gian này nàng dường như không có làm ra chuyện xấu gì, vô duyên vô cớ, Trương Tiêu thị vốn nên quên mất mình sao lại muốn gặp mình?
Phất tay ý bảo A Lục không cần để ý, Trương Khởi cầm lấy gương đồng, chải tóc xuống dưới trán, miệng là cung kính lên tiếng:
"Là Hà tỷ tỷ sao? A Khởi đi ra ngoài ngay."
Hà tỷ tỷ, là một tỳ nữ tầm thường trong sân Trương Tiêu thị. Thấy Trương Khởi chưa thấy người đã nhận ra mình từ âm thanh. Huống chi, Trương Khởi dù không được chào đón như thế nào, rốt cuộc vẫn là cô tử chảy huyết mạch của Trương thị Kiến Khang. Một cô tử có thể tôn xưng nàng là tỷ tỷ, tuy không có trên không có dưới, nhưng lại làm cho người ta vui thích. Bất tri bất giác, Hà tỷ tỷ có một chút hảo cảm với Trương Khởi.
Trương Khởi đi ra.
Nhìn tỳ nữ mặt nhọn gầy mười sáu tuổi này, Trương Khởi cười ngọt ngào, "Làm phiền tỷ tỷ, A Khởi theo ngươi đi." Hà tỷ tỷ thu hồi ánh mắt quan sát nàng, mỉm cười nói: "Vậy đi thôi."
Hai người vừa đi, Trương Khởi vừa câu có câu không nói: "Hà tỷ tỷ, tại sao mẫu thân gọi ta đến?" Nàng lo âu, "Cũng không biết ta có chịu phạt không?"
Âm thanh của nàng mềm giòn dễ vỡ, trong giọng điệu lộ vẻ ngây thơ của tiểu cô tử mười hai mười ba tuổi. Hà tỷ tỷ nhìn nàng một cái, không nhịn được nói: "Hình như nhắc tới tỷ tỷ Trương Cẩm cyả ngươi. . . ."
Trương Cẩm?
Vì chuyện Trương Cẩm mà kêu mình làm gì? Chẳng lẽ là ngày hôm qua?
Khi Trương Khởi cúi đầu trầm tư thì hai người đã một trước một sau, đi tới viện Trương Tiêu thị ở.
Trương Khởi chờ ở ngoài cửa thì đã có hai cô tử theo thứ tự lui khỏi. Hai cô tử này nàng từng gặp trong học đường, các nàng là tỷ muội cùng cha với nàng, nhưng khác Trương Cẩm, là cô tử thứ xuất thôi.
Hai ni cô thấy Trương Khởi chờ ở bên ngoài, kiêu căng nhấc cằm, con mắt cũng không nhìn nàng.
Lúc này, bên trong truyền đến âm thanh của Trương Tiêu thị, "Vào đi."
"Vâng"
Trương Khởi cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí bước vào.
Trương Tiêu thị đang nhìn nàng chằm chằm.
Cho đến khi Trương Khởi không dám thở mạnh đứng lại ở trước mặt nàng, Trương Tiêu thị vẫn còn nhìn chằm chằm nàng.
Sau một hồi an tĩnh khó chịu, rốt cuộc Trương Tiêu thị mở miệng, "Nghe nói ngươi rất quen Tiêu Mạc?"
Trương Khởi cả kinh, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nói: "Chủ mẫu nói là Tiêu Lang? Ngài ấy có thân phận cỡ nào, làm sao quen với A Khởi được."
Lời của nàng nói xong rồi, Trương Tiêu thị cũng thật lâu không có lên tiếng.
Khi Trương Khởi cúi đầu, không nhịn được muốn suy đoán tâm tư của nàng thì
âm thanh của Trương Tiêu thị truyền đến, "Tiểu cô tử này lá gan không nhỏ, ngay trước chủ mẫu cũng dám nói bậy?" Nói xong lời cuối cùng, đã đề cao âm thanh, vẻ mặt lạnh lùng!
Phịch một tiếng, Trương Khởi quỳ trên mặt đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, hốt hoảng nói:
"Không phải vậy, không phải vậy." Lắc đầu liên tục, nước mắt của Trương
Khởi rơi xuống, "A Khởi chỉ nói hai câu với Tiêu Lang. . . . địa vị tướng mạo của A Khởi như vậy, nào có có thể khiến Tiêu Lang kính trọng vài phần? Ngài ấy nói vài lời với A Khởi là do ngài ấy tốt bụng thôi."
Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm Trương Khởi đang chảy nước mắt, từ từ để ly trà trong tay xuống.
Cho đến khi Trương Khởi dập đầu bang bang vang dội, nàng mới lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi."
Trương Khởi cắn môi, từ từ bò dậy, lúc này nàng, đã hoàn toàn cúi đầu, cả tiếng hô hấp cũng nhỏ đi rất nhiều.
Xem ra vẫn biết kính sợ.
Trương Tiêu thị lại liếc nàng một cái, chầm chập nói: "A Cẩm ở trong từ đường. . . . Ngươi đến chỗ đại phu nhân một chuyến, nói a Cẩm là ngươi giựt giây. Nếu đại phu nhân hỏi, thì bảo là ngươi ái mộ Tiêu Mạc."
Chuyện ngày hôm qua bị biết rồi!
Trương Khởi cúi đầu, giờ phút này mím chặt môi.
Trương Cẩm phạm sai lầm, lại muốn nàng đi đền tội!
Nàng là một đứa con gái riêng, vốn tình cảnh đã khó khăn, nếu như mất đi khuê dự nữa, thì dù sống hay chết, làm thị thiếp hay làm nô tỳ, chẳng phải chỉ dựa vào một câu của người khác là có thể quyết định? Đến lúc đó, dù phụ thân của nàng thập nhị lang thương hại nàng, cũng không cách nào can thiệp?!
Với lạ, chuyện chịu tội này có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai!
Chuyện này vô luận thế nào cũng không thể đồng ý.
Nhưng, Trương Tiêu thị trước mắt này là đương gia chủ mẫu, nắm giữ sống chết của nàng, nếu như nàng không chịu, hiện tại nàng ta sẽ mượn cớ giết nàng!
Nàng tiến lùi đều khó!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
81 chương
199 chương
48 chương