Thấy Trương Khởi phải cẩn thận xem xét một lúc mới có thể nhận ra mình, Trương Cẩm hơi bực bội, lạnh lùng nói: "Không tệ, chính là ta, ngươi nói về A Mạc một chút đi!". Sao Trương Cẩm lại gầy thành thế này? Nàng ta sống không được tốt sao? Đúng rồi, đứng ở sau lưng nàng ta, chính là tỳ nữ A Lam, so với ba năm trước đây, A Lam cũng già hơn tuổi không ít, khóe môi thậm chí còn lộ rõ vẻ sầu khổ. Trương Khởi ngẩn người, một lát sau mới lên tiếng: "Tiêu Mạc, huynh ấy rất tốt, bây giờ đang làm quan nhị phẩm ở nước Tề. Lần trước Thái hậu Tê quốc còn nhất quyết chỉ hôn cho huynh ấy đấy." Trong sương phòng ồn ào mãnh liệt. Một con cháu thế gia quen mặt hỏi: "Hắn, có nhớ nhà, có gầy đi không?". Mới nói được đến đây, hắn ta vừa cười khổ vừa chỉ vào chính mình nói: "A Khởi nhất định là không biết ta, ta là Viên Chi Húc. Mấy người chúng ta là bằng hữu tương giao tương giao nhiều năm của Cửu huynh muội, đêm năm ấy còn nghe muội thổi tiêu đấy!". Đêm đó, Trương Hiên vốn muốn làm mối muội muội này của mình cho hắn ta, mà hắn ta cũng hơi động tâm với nàng. Bất quá khi đó diện mạo của nàng không như bây giờ, hắn ta mặc dù động lòng, nhưng cũng chỉ là động lòng mà thôi. Trong nhà vừa có việc liền lập tức quẳng nàng ra sau đầu. Nếu như ban đầu....... Nếu như ban đầu....... Chìm đắm trong ngàn vạn suy nghĩ, trong đầu Viên Chi Húc chỉ vang lên một câu duy nhất này. Không chỉ có hắn ta, mà mấy vị thanh niên bên cạnh cũng thế, lúc ấy Trương Hiên muốn thay người muội muội này tìm một chỗ tốt để gả, nhưng chỉ đánh tiếng với Viên Húc Chi mà không đề cập với bọn họ, chắc là cảm thấy Trương Khởi không xứng, cho nên dù có nói gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không xem trọng. Nhưng bây giờ nhìn kỹ giai nhân tuyệt sắc trước mắt này, dáng vẻ cao quý như thế, tất cả nam nhân trong thiên hạ này còn có ai dám nói nàng không xứng với mình sao? Trương Khởi cũng không có chú ý tới ánh mắt phức tạp của đám người kia, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Nhớ nhà thì luôn có, chỉ là chưa từng gầy đi chút nào, còn thành thục chín chắn hơn nhiều!". Đang lúc ấy thì, có tiếng " cốc cốc cốc" khẽ vang lên, một giọng nói ưu nhã, mang theo vui mừng vọng vào: "Trương Hiên có đó không? Ta là Tạ Tử Ngạn!" Tạ Tử Ngạn? Vừa nghe đến cái tên này, đám con cháu thế gia đều đồng loạt đứng lên —— đúng theo xu hướng vật họp theo loài. Trương Hiên là văn nhân yếu ớt, nhiều bằng hữu của hắn cũng thuộc dạng này, mặc dù đều là đích thế gia, nhưng bàn về mặt tài hoa hay thứ hạng gì cũng chỉ ở mức bình thường. Mà Tạ Tử Ngạn, năm đó lại nổi danh ngang với Tiêu Mạc. Sau lại thành công dụng kế tránh thoát khỏi tru diệt của Trần đế, hôm nay ở Kiến Khang, càng trở thành nhân vật hô mưa gọi gió!‘. Vì vậy, nghe thấy hắn ta tới đây, đám con cháu thế gia tất nhiên liền trở nên cung kính. Trương Hiên đi tới, hắn kéo cửa phòng ra. Đập vào mắt là Tạ Tử Ngạn trường bào phất phơ, mặt mày tuấn lãng, lỗi lạc, dĩ nhiên, cũng nhìn thấy cả những hộ vệ đi theo Trương Khởi đang canh giữ ở bên ngoài, lạnh nhạt nhìn vào trong này. So sánh với những hộ vệ khác, thì cảm giác tồn tại mà bọn họ mang tới luôn đặc biệt mạnh. Tạ Tử Ngạn sau khi thi lễ với Trương Hiên xong liền chuyển ánh mắt, nhìn về phía hào quang sáng rỡ, làm cho người ta không mở mắt được chính là Trương Khởi. Kinh ngạc mà nhìn Trương Khởi một hồi. Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết nói: "Không trách được A Mạc hết lòng đến thế, không trách được Lan Lăng Vương cũng say mê như vậy, Trương Cơ này thật xinh đẹp, trăm năm hiếm thấy!". Trong miệng vừa nói lời ca ngợi, nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại vẫn mang tác phong nhanh nhẹn, ung dung ưu nhã. Trương Khởi liếc mắt, nhẹ nhàng khẽ chào, khẽ đáp: "Lang quân tán thưởng rồi". Sau đó, nàng liếc sang Trương Hiên, thu thủy bập bềnh, trong con ngươi xinh đẹp mênh mang, rõ ràng đang lóe lên ý trách cứ: bảo huynh chọn một nơi thanh tịnh, hiện tại thì tốt rồi, người tới ngày càng nhiều! Mỗi con cháu thế gia đều đã đọc qua câu "Khéo cười tươi đẹp làm sao. Mắt đen ngời sáng làm say lòng người !", trong lòng họ cũng đã từng ảo tưởng đến một mỹ nhân tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm như thế. Nhưng kể từ một khắc nhìn thấy nàng kia, lại đồng loạt, cảm thấy mất mác vô biên. Giai nhân tuy tốt, nhưng dù sao đã sớm có chủ! Tạ Tử Ngạn ngưng mắt thật sâu nhìn Trương Khởi, nhìn chằm chằm nàng một lát sau, hắn liền thở dài một tiếng, rồi hướng nàng vái chào, nói: "Nghe tiếng A Khởi mỹ mạo thiên tiên đã lâu, đặc biệt muốn tới gặp. Nhưng vừa thấy lại hối hận, không bằng không gặp thì hơn!". Dứt lời, trường bào vung lên, tiêu soái xoay người, theo bóng dáng dần xa, là một tiếng ngâm chất chứa cảm giác hối hận, hơn thế nữa là nỗi bi thương không nói ra lời truyền đến: "Tử chi canh này, uyển trên đồi này. Tuân hữu tình này, mà vô vọng này 1". 1 Câu thơ trên hàm nghĩa: Cho dù nàng mỹ lệ, cao quý đến bao nhiêu chăng nữa, cho dù ta thật tâm luyến mộ bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không dám có hy vọng xa vời. Tạ Tử Ngạn vừa đi, xung quanh liền an tĩnh hẳn. Trương Hiên nhìn sang Trương Khởi, đột nhiên lên tiếng: "A Khởi, chúng ta ra kia nói chuyện thôi!". Lời này vừa nói ra, mấy người con cháu thế gia lại thổn thức một hồi, nhưng Trương Hiên cũng không để ý đến bọn họ, việc này đối với người người luôn luôn mềm yếu như hắn ta mà nói, thật đúng là không dễ. Thấy hai huynh muội họ sắp rời đi, Trương Cẩm đột nhiên kêu lên: “Chờ một chút”. Nàng ta vội vàng bước ra, đi thẳng tới trước mặt Trương Khởi, sau đó ngẩng đầu lên, quan sát nàng từ trên xuống , lại từ dưới lên trên, cẩn thận đánh giá. Một lát sau, đột nhiên mím môi hỏi: “A Khởi, lúc ấy có phải ngươi che giấu dung nhan hay không?” Trương Khải ngước mắt lên đáp: “Phài!” Giọng nói của Trương Cẩm hơi rung động: “Vậy A Mạc hắn, có phải đã sớm biết hay không?” “Phải!” “Ta hiểu rồi!” Trương Cẩm nở nụ cười thê lương, rồi thì thào nói: “Ban đầu, huynh ấy thật sự là vì ngươi mà tiếp cận ta... Ta thật sự ngu ngốc, thật khờ...” Vừa nói, nàng ta vừa lảo đảo đi ra ngoài, Trương Khởi ngẩng dầu lên, kinh ngạc mà nhìn theo bóng dáng càng chạy càng xa kia cho đến khi biến mất hẳn ở đầu cầu thang, nàng còn nghe được Trương Cẩm lẩm bẩm nói nhỏ: “Ta thật sự quá ngu, quá khờ...” Trương Cẩm rời đi, A Lam vẫn còn đang đó ngơ ngác nhìn Trương Khởi. Tận đến giờ phút này, nàng ta vẫn không cách nào chấp nối được tiểu nữ cô nhi lúc nào cũng cẩn thận xu nịnh với vị phu nhân tôn quý hào quang rực rỡ trước mắt lại với nhau. Hôm nay, Trương thị A Khởi ti tiện nhất đã tôn quý đến nỗi ngay cả Hoàng đế cũng tỏ ra khách khí với nàng, mà nàng ta thì sao? Đi theo một chủ mẫu không đắc sủng, lại bởi vì ban đầu lúc vào cửa đã làm không ít chuyện đắc tội với người ta, hiện tại trong phủ kia, không người nào không bài xích nàng ta, không người nào không ăn hiếp nàng ta hết lần này tới lần khác mà lại không thể nói rõ với ai. Sau khi bị đả kích nặng nề, A Lam phục hồi lại tinh thần, vội vã gọi: “Phu nhân, phu nhân!” Vừa gọi, nàng ta vừa vội vàng chạy ra ngoài. Mà lúc này hai huynh muội bọn họ đã đi tới một sương phòng khác, thấy Trương Khởi ngồi ở bên cạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt sáng ngời chói lọi, nhưng khi nhìn hắn vẫn có biểu hiện lệ thuộc vào. Bất tri bất giác, trái tim Trương Hiên mềm nhũn. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Khởi. Mà Trương Khởi vốn là từ nhỏ không có huynh trưởng để dựa vào, luôn khao khát tình thân, mong muốn có một huynh trưởng yêu mình. Mà hình tượng của Trương Hiên mỗi khi nàng phiêu bạc không chỗ nương tực trên hai mảnh đất Tề, Chu sẽ thỉnh thoảng nghĩ tới tình cảnh hai huynh muội họ ở chung với nhau, nhớ đến sự săn sóc của hắn đối với mình, trong nỗi nhớ nhung đó, hình tượng của hắn đã đột biến trở nên hết sức cao lớn, để cho nàng hoài niệm không thôi. Vì vậy, lần này trở về, người Trương Khởi muốn gặp nhất chính là hắn. Hiện tại cảm nhận được sự ấm áp của huynh trưởng, Trương Khải không khỏi nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của hắn, thật thấp nói: “Cửu huynh, A Khởi vẫn luôn nhớ huynh” Trương Hiên bị nàng dựa vào, thân thể trở nên cứng đờ, thật lâu sau mới nói: “Ta cũng thế!” Dừng một chút, hắn lại nhỏ giọng hỏi: “Hai, ba năm qua, muội sống có tốt không? Lúc đầu rời khỏi cố quốc cũng không thuận lợi nhỉ?” Không thuận lợi, dĩ nhiên là không thuận lợi. Trương Khởi nghẹn ngào, thì thào mà nói ra: “Vâng, có mấy lần cũng muốn buông tha. Cửu huynh, muội thật sự rất nhớ huynh!” Nhớ lại những năm tháng đó, không có người nào có thể dựa dẫm, bản thân thật cô độc thê lương, vì thế cho dù là cố quốc không lấy gì làm tốt đẹp này, hay là Trương phủ không ấm áp kia, còn có cả Trương Hiên người huynh trưởng tuy không cùng lớn lên nhưng lại vô cùng thân thiết đều trở thành đối tượng để nàng hoài niệm. Cũng tận đến khi đó, Trương Khởi mới hiểu được, vì sao trong trí nhớ của đời trước, chỉ có trí nhớ thời thiếu nữ được khắc sâu nhất, thì ra lại chính là năm tháng tuy không lấy gì làm tốt đẹp, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, đó hẳn là hồi ức tốt đẹp mà đặc sắc nhất. Lời này của Trương Khởi khiến cho Trương Hiên thật cảm động, hắn vươn tay ôm lấy nàng, lại xấu hổ mà thầm nghĩ: sau khi A Khởi đi, trong vòng nửa năm đầu bản thân còn nhớ muội ấy, sau đó liền quên. Không nghĩ tới muội ấy lại vẫn nhớ mình. Trong nỗi xấu hổ không thôi, Trương Hiên đột nhiên nhớ lại giao phó của phụ thân, lập tức nhỏ giọng nói: “A Khởi, muội còn hận phụ thân sao?” Đột nhiên nghe hắn nhắc tới Trương Thập Nhị lang, Trương Khởi lắc lắc đầu, nàng thì thào đáp: “Ông ấy coi thường muội.... muội cũng không để ý đến ông ấy!”, vậy thì vẫn còn hận rồi. Thấy Trương Hiên trầm mặc, Trương Khởi nói: “Không phải ông ấy muốn huynh nói với muội chuyện gì đấy chứ?” Nghe nàng chủ động nhắc tới, Trương Hiên gật đầu đáp: “Đúng vậy. Tĩnh An hầu Trần Liệt bị đâm ở Kinh Châu, lúc đi sứ bên cạnh còn có mang theo văn sĩ do Hoàng Công đặc phái, còn phụ tá còn lại là do phụ thân an bài. Hôm nay, Tĩnh An hầu bị đâm, là do bọn họ hộ vệ vô lực khuyên can, lại để cho hắn ta lưu luyến Kinh Châu chỉ vì một luyến đồng, đưa đến đại họa về sau. Cho nên hiện tại bệ hạ muốn thanh toán nợ cũ, có thể sẽ khai đao với phụ thân và Hoàng Công cấp trên của ông ấy. Vì vậy, phụ thân muốn hỏi Lan Lăng Vương một câu, xem thử xem hắn có thể ra mặt, giải thích một hai với bệ hạ hay không?” Dừng một lúc, Trương Hiên lại nhỏ giọng nói: “Đây là lần thứ ba Bệ hạ khai đao đối với thế gia. Trước phụ thân, đã có ba nhà bởi vì chuyện nhỏ mà bị xử phạt. Phụ thân cũng hơi lo sợ!”. Đối với con em thế gia như Trương Thập nhị lang mà nói, sĩ đồ mất là một lẽ, nhưng nếu chuyện như vậy mà gây thương tổn đến lợi ích của gia tộc, sẽ dẫn đến địa vị trong gia tộc cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Trương Khải suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Trường Cung sẽ không giúp một tay đâu!” Lan Lăng Vương là người ngoài, chuyện này nếu hắn ra mặt, người Trần sẽ nghi ngờ việc ban đầu Tĩnh An hầu chết đi có phải liên quan đến hắn hay không? Nếu không thì hắn thế nào mà ngay cả chuyện này cũng muốn nhúng tay vào? Cho nên hắn chỉ có thể buông tay bàng quan. Huống chi, Trương Thập nhị lang đã cho mẫu thân nàng, hay cho chính nàng được thứ tốt đẹp gì? Đáng giá để cho nàng đi thuyết phục thay? Hừ! Nghe Trương Khởi cự tuyệt, Trương Hiên liền thở dài nói: “Huynh cũng cảm thấy Trường Cung là một người ngoài, sao có thể nhúng tay vào chuyện như thế? Hai huynh muội họ ở chỗ này thì thầm bàn chuyện thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh uy nghiêm trầm thấp từ bên ngoài truyền đến: “A Khởi đâu?”. Một tên hộ vệ nói nhỏ một câu. Sau đó cửa cọt kẹt một tiếng, liền được mở ra. Hai huynh muội thầm cả kinh, Trương Khởi đang ngả đầu lên vai Trương Hiên sửng sốt ngẩng đầu, thấy người đến là Lan Lăng Vương, nàng không khỏi nhoẻn miệng cười. Nhưng Lan Lăng Vương lại không cười đáp lại, mặt không thay đổi nhìn chòng chọc Trương Hiên, sau đó thẳng tắp nhìn chăm chú vào nơi đang kề sát vào nhau của hai người kia. Rồi lại liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng xinh đẹp của ai đó đang như chim nhỏ nép vào người Trương Hiên. Mi tâm của hắn từ từ nhảy lên: Những đêm hắn giả vờ làm chó sói giở trò dọa dẫm, cho dù sợ thế nào thì nàng cũng chưa từng dựa vào hắn như vậy. Sáng nay ở trên sập lại còn hung hăng đá hắn một cước rồi mới đứng lên...