Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 154
Thấy người mang tin tức cứ chần chừ mãi, Trương Khởi liền thành khẩn nói: "Nếu như Tiêu Lang trách cứ, ngươi cứ nói là ý của ta, một phụ nhân như ta, vừa trải qua thế sự, chuyện nặng nhẹ, hoàn toàn biết rõ, bình thường cũng sẽ không gây ra phiền toái gì, những hộ vệ kia ở lại bên cạnh ta cũng vô dụng. Lại nói, khắp thế gian này, trừ Tiêu Lang, ta còn có thể dựa dẫm vào ai nữa chứ? Xin hắn ngàn vạn đừng để ý."
Người mang tin tức trầm ngâm một hồi, mới gật đầu đáp: "Được rồi.". Thật sự là tình thế quá gấp, chẳng những Tiêu thượng thư, mà ngay chính những người như bọn họ, tính mạng của bản thân, vinh hoa phú quý, giờ phút này này đều không tự chủ trương, hoàn toàn bị động, mà những hộ vệ giỏi nửa số đó lại ở trong viện này. Có nhiều thêm mấy người, liền có thêm mấy phần trợ lực.
Sau khi người mang tin tức dẫn theo ba mươi hộ vệ vội vã rời đi, A Lục sôi nổi chạy tới, nàng lại gần Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "A Khởi, lần này tốt lắm, đám người trông coi đã bớt đi không ít, Tiêu Lang cũng không có thời gian chạy tới nơi này."
Trương Khởi cười cười, gật đầu một cái, nhỏ giọng đáp: "Ưhm, có mấy tháng thanh tịnh rồi." Nàng ngoái đầu nhìn lại, cười một tiếng nói tiếp: "Đi, chúng ta ra đường vui đùa một chút."di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn.
Trong lúc Trương Khởi cùng A Lục đang nghị luận, một thiếu niên tuấn tú cao lớn, khí độ bất phàm cũng đã xuất hiện tại đường phố Bắc Sóc Châu.
Hắn là Tô Uy.
Mới vừa từ thảo nguyên Phương Bắc trở về, mắt thấy thời tiết đang lạnh dần, hình như sắp có tuyết rơi rồi. Lập tức, đi tới Bắc Sóc Châu ở gần đó, chuẩn bị dừng lại thành trì này tránh rét.
Ở lại chỗ này, cũng do một phần ý định kín đáo của hắn : nơi này cách Tấn Dương rất gần, không thể nhìn thấy, nhưng nhìn xa cũng là tốt ... ...
Không có nghĩ tới, mới vừa tiến vào Bắc Sóc Châu, lại xuất hiện Thiên Cẩu Nhật Thực.
Thiên Cẩu Nhật Thực,cũng đồng nghĩa với việc ông trời muốn hạ hình phạt xuống nhân gian, lại không biết thiên hạ tam quốc này sẽ chịu phạt như thế nào? Hay là nói, tất cả dân chúng thiên hạ, cũng lâm vào kiếp nạn sâu hơn?
Mới dừng lại ở Bắc Sóc Châu mấy ngày, liền truyền đến tin tức Cao Diễn mắc bệnh nguy kịch, xem ra là Tề quốc đang bị bị trừng phạt.
Vừa đi vừa suy nghĩ, đến buổi trưa, Tô Uy nhảy xuống lưng ngựa, giao ngựa cho người bán rượu xong liền cất bước vào trong tửu lâu.
Mới vừa bước vào, hắn liền nghe được mấy người thiếu niên thở dài nói: "Có cái gọi là nữ sắc họa nước, nếu không thì sao Thiên cẩu nhật thực lại xảy ra sau khi Trương cơ tự vẫn chứ? Trương cơ đã chết, bệ hạ cũng bị thương nặng, Tề quốc chúng ta , sẽ thế nào?"
Bước chân Tô Uy chợt dừng lại, thì lại nghe một người thiếu niên khác nức nở nói: "Một tuyệt đại giai nhân như Trương cơ sao lại chết như vậy chứ? Tiểu tử Cao Trường Cung kia cũng thật là, nàng cũng không đồng ý cho hắn cưới chánh thê, cứ không cưới là được....... Có thể nào lại bức tử giai nhân?"
"Ông trời từ cổ chí kim, thế nhân ngàn vạn, tuyệt đại giai nhân này, mấy trăm năm mới có, liền chết như vậy, thực là phí của trời a"
Mọi vật tốt đẹp trên thế gian này luôn làm cho người ta vui sướng mê luyến. Mà khi biến mất, đều làm cho người ta đau triệt tâm can. Nếu Trương Khởi ở đây, tuy có có khối người không ưa những hành động của nàng, nhưng vừa chết đi, lại làm cho người ta quên ngay những liều lĩnh cùng tùy hứng kia.
Kể từ tin tức Trương Khởi chết đi nhanh chóng truyền ra, trên dưới nước Tề, không biết có bao nhiêu người vì nàng mà khóc lớn.
Đang lúc này, thiếu niên thân hình cao lớn một diện mạo tuấn tú liền vọt lên, run giọng hỏi mấy thiếu niên kia: "Các người nói ai chết hả ? Là Trương cơ nào?"
Nhìn thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, đám thiếu niên liền nổi lên cảm giác tri kỷ. Một thiếu niên đứng lên, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của Tô Uy, khóc không ra tiếng: "Nén bi thương thôi. Thế gian này hoàng đế đều sống không lâu, mỹ nhân lại không giữ được, cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
Tô Uy giữ tay của hắn lại. Khẽ bóp, thiếu niên trai tráng kia lúc này mới phát hiện Quý công tử mặt mày tuấn tú trước mắt, thế nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. Hắn bị đau liền nói: "Ngươi làm cái gì thế? Buông tay, mau buông tay"
"Trương cơ nào?"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
"Không phải là sủng cơ Lan Lăng Vương sao? Tiểu tử ngươi mau buông tay ra".
Trong lúc thiếu niên cao gầy oa oa kêu to, Tô Uy đột nhiên lui về phía sau một bước. Hắn ngơ ngác nhìn mấy người kia, tự lẩm bẩm: "Chết rồi? Chết rồi? Làm sao lại chết?"
Hắn thực không dám tin, đột nhiên lao ra khỏi tửu lâu quán rượu, mới vừa chạy về hướng Tấn Dương hai bước, nhìn người qua lại giữa ngã tư đường thế nhưng lại không biết chính mình đi đến đó sẽ có ích lợi gì?
Hiện tại, nói gì cũng đã muộn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Uy chìm trong đau buồn, không nhịn được lấy tay áo che mặt, oa oa khóc lớn lên.
Trương Khởi vừa định tìm một tửu lâu để ăn trưa, chỉ chớp mắt liền thấy được người thiếu niên đứng đó khóc nức nở . Ở bên cạnh thiếu niên, người đi đường thỉnh thoảng quay đầu lại xem, thuận tiện chỉ chỉ chỏ chỏ."Khóc vì Trương cơ đấy." "Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thật là đáng tiếc." "Thế gian này người phương nào không đáng thương?" "Là một người có khí phách .......thế gian này, chỉ có khí phách mới không dễ thành tro bụi".
Một tiếng rồi lại một tiếng nghị luận tràn ra, mấy tỳ nữ cũng quay đầu nhìn về phía Trương Khởi. A Lục cũng quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "A Khởi, hắn đang khóc vì ngươi đấy. Mấy ngày nay luôn gặp phải người vì ngươi rơi lệ ."
Trương Khởi ừ một tiếng, thầm nghĩ: thiếu niên này nhìn khá quen, nhưng đã gặp qua ở nơi nào?
Đang lúc nàng yên lặng nhìn về phía Tô Uy, thì Tô Uy vốn đang khóc rống đột nhiên lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên.
Cứ thế, bốn mắt nhìn nhau.
Cảm thấy thiếu niên này khá quen, đang khóc đỏ cả mắt bỗng dưng ngẩng lên nhìn mình, Trương Khởi vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi.". Rồi lập tức dẫn đầu xoay người rời đi.
Khi nàng đi được mấy bước, Tô Uy liền động. Hắn liền đẩy đám người đang xúm đông xúm đỏ xung quanh, chạy đuổi theo Trương Khởi.
... ... Bộ dáng của nàng, trong lòng hắn đã khắc sâu vô cùng, hắn cũng am hiểu mỹ thuật, bên ngoài phòng vẫn luôn treo bức họa của nàng .
Đã là khắc cốt tương tư, cho dù là diện mạo có đại biến, thì chỉ bằng mơ hồ rung động, hắn cũng sẽ không buông tha. Huống chi, Tô Uy vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, sành nhất về thu tập chi tiết, xử lý đột phát biến cố. Hắn lập tức từ động tác vội vã xoay người kia của Trương Khởi liền nhận ra có cái gì không đúng .
Sau khi Trương Khởi về đến phủ liền vẫy lui hết chúng nữ tỳ xuống.
Đến buổi chiều Trương Khởi vẫn thấy bình an vô sự, buồn cười thầm nghĩ: người ta mới nhìn một cái, liền đã trông gà hoá cuốc rồi, chắc là quá để tâm thôi. Nghĩ thế nàng liền để đám nô tỳ ở lại phủ, một mình mang theo A Lục đi ra ngoài.
Đại sự—— ngôi vị hoàng đế thay đổi đến bậc này, không phải lúc nào cũng có thể có. Nàng phải nắm chặt thời cơ để làm việc mới đúng.
Chỗ ở của Trương Khởi là một biệt viện vô cùng bình thường, hơn nữa Bắc Sóc Châu là thành trì mới xây dựng, không có nhà quyền quý nào. Ngay cả ngã tư đường, xe ngựa cũng hiếm thấy. Vì vậy hai người Trương Khởi cũng không ngồi xe ngựa, mà đi bộ.
Hai chủ tớ vừa nói cười, vừa đi ở một bên đường phố. Vừa đến một ngõ hẻm thì trong lúc bất chợt có một cánh tay đồng thời đưa ra, một người một, đem Trương Khởi cùng A Lục kéo vào trong ngõ .
Trương Khởi đang muốn thét chói tai, cả người liền bị áp lên trên vách tường, đồng thời, tiếng nói ngây ngô của một người thiếu niên truyền đến: "Đừng kêu, đừng sợ....... Trương Thị A Khởi, ta sẽ không hại ngươi."
Hắn gọi nàng là Trương thị A Khởi
Bất ngờ không đề phòng, Trương Khởi nghiêm mặt ngẩng đầu lên, kinh hoảng nhìn hắn .
Ánh mắt sáng rực của người thiếu niên tuấn tú chống lại động tác của nàng, thân thể đè ép nàng, một tay che miệng nàng, hắn run run nói: "Ngươi thật là Trương Khởi? Thì ra là ngươi không có chết?". Không đợi Trương Khởi trả lời, hắn đã nghẹn ngào nói tiếp: "Thì ra là ngươi không chết, thì ra là ngươi không có chết......."
Hắn cũng chỉ đang hoài nghi, liền giở chút chiêu trò lừa gạt. Không nghĩ tới, lại khiến cho Trương Khởi ngẩng đầu, kinh ngạc, nghi ngờ người thiếu niên nước mắt như mưa, mừng như điên, si ngốc đang nhìn mình.
Một lát sau, Trương Khởi mới nhỏ giọng nói: "Ngươi đang đè ép ta."
"Đúng, đúng, ta tránh ra, ta tránh ra." Tô Uy đỏ mặt lên, vội vàng thối lui một bước. Lúc này, người đang đè ép A Lục đang cười hì hì ở bên cạnh, hắn quay đầu lại tò mò quan sát Trương Khởi, lấy khẩu âm cổ quái đất Tề nói: "A Uy, nàng chính là mỹ nhân mà ngươi vẫn tâm tâm niệm niệm?"
Hốc mắt của thiếu niên kia hõm sâu, con ngươi màu hạt dẻ, môi hồng như máu, diện mạo khi trưởng thành chắc sẽ rất diễm lệ.
Tô Uy gật đầu một cái, vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, nàng chính là người trong lòng của ta." Khi nói lời này, hắn không hề chớp mắt nhìn vào Trương Khởi, vẻ mặt tràn đầy vui mừng cùng thương tiếc không che giấu được.
Nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cách đó không xa truyền tới , Tô Uy nhìn về phía Trương Khởi, dịu dàng nói: "A Khởi, có nhiều người ở đây, ngươi đi theo ta."
Dứt lời, hắn cầm lấy tay Trương Khởi đi ra ngoài. Trương Khởi cất bước theo, tay kia nắm lại thật chặt, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi.
Trương Khởi cúi đầu, lẳng lặng đi theo hắn, tiến vào trong một tửu lâu.
Đem Trương Khởi vào một phòng khách, đỡ nàng ngồi ở trên sàng tháp xong, Tô Uy ngồi xổm ở trước mặt nàng, ngước mắt lên nhìn,cất giọng nhẹ nhàng, giống như sợ hù nàng sợ vậy: "A Khởi, ngươi bởi vì việc Lan Lăng Vương thành thân mà giả chết sao?" Hỏi đến đây, hắn lại nói: "Ngươi đẹp như vậy, quý phụ Bắc Tề lại luôn ghen tỵ, giả chết ngược lại là một chủ ý thật tốt ."
Ánh mắt vui vẻ nhìn Trương Khởi, hắn dịu dàng hỏi: "Làm sao ngươi lại đến nơi này? Nơi này là yếu địa quân sự, người Đột Quyết, Nhu Nhiên động một cái là xâm chiếm, thực không phải là chỗ ẩn thân tốt."
Nghe đến đó, Trương Khởi liền ngẩng đầu lên.
Nàng kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chắm, một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng nói: "Ta muốn trở về Trần ... ... Mà ta lại không có cách nào."
Đêm tân hôn đó, tân lang hô to tên tuổi của sủng cơ không muốn động phòng cùng với nàng, ngày thứ hai lại vội vã chạy về Tấn Dương.
Chỉ một điểm này đã thành chuyện cười cho bọn họ đàm tiếu, mà khi tin tức Trương Khởi chết đi nhanh chóng lan truyền khắp Nghiệp thành thì trong ánh mắt của đám quý nữ nhìn về phía Trịnh Du, chính là thương hại vô tận.
... ... Nàng xong rồi, cõi đời này, không người nào có thể tranh được với người chết. Huống chi, cơ thiếp này lại tự thiêu chết trong ngày đại hôn của bọn họ, thương hại cũng được, chuyện cười cũng được, Trịnh Du đều không để ý. Nàng chỉ không nhúc nhích ngồi ở bên trong tân phòng, chờ tin tức phương xa truyền đến.
Nàng nghĩ, chỉ chờ tới lúc nàng muốn, rốt cuộc sẽ không có người nào dám chê cười nàng, kèm theo tin tức bệnh tình nguy kịch của bệ hạ truyền đến thì cuối cùng nàng cũng chờ được người tới.
"Hắn không muốn trở về đây?"
Trịnh Du đứng lên, nàng thẳng tắp nhìn người tới đưa tin, lệ rơi đầy mặt nói: "Trương cơ cũng không phải do ta hại chết, là nàng ta tự mình muốn giết, tại sao hắn lại không trở lại? Chẳng lẽ hắn đã quên, ta mới chính là vương phi của hắn?"
Người tới cúi đầu, nói đâu ra đấy: "Quận Vương nói, sớm biết Trương cơ muốn tự vẫn, hắn cái gì cũng không làm. Quận Vương còn nói, lúc ấy trong hiệp nghị hắn đã nói với Tằng Minh, xưa nay không thích nữ sắc, bình sinh không muốn gần phụ nhân, chỉ có Trương cơ mà thôi. Sau khi tân hôn, hắn sẽ mang theo Trương cơ đến ở doanh trại lâu dài, sẽ lạnh nhạt vương phi. Là vương phi tự mình nói, chỉ muốn gả cho hắn, về phần luân lí phu thê, tất cả đều nghe theo tâm ý của Quận Vương, tuyệt sẽ không dùng gia tộc trưởng bối ép buộc, chuyện con cháu cũng nên thuận theo tự nhiên."
Một hơi nói tới chỗ này, vị tướng lĩnh không để ý tới sắc mặt vừa xanh vừa trắng của Trịnh Du , tiếp tục thuật lại: "Hôm nay, Trương cơ đã chết, với đạo nghĩa phu thê, lòng hắn đã thành tro bụi, chuyện con cháu, cuộc đời này sẽ càng không cầu xin nữa. Phủ Lan Lăng Vương ở Nghiệp thành này nếu vương phi nguyện ý ở, cũng có thể, nếu vương phi nếu muốn trở về trong nhà, cũng xin cứ tự nhiên."
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
2 chương
67 chương
80 chương
41 chương
177 chương