Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 149
Thời gian thấm thoát qua nhanh, trong nháy mắt, thoáng một cái đã qua mùa hạ, bước sang tháng chín đầu thu, lá vàng lả tả rời cành.
Bốn tháng trước, Lan Lăng Vương cùng văn võ chúng thần, theo Hoàng đế Cao
Diễn đi tới Tấn Dương, về phần Nghiệp thành, do Quảng Bình Vương trấn giữ.
Quảng Bình Vương là em trai ruột của Cao Diễn, năm ngoái lúc Cao Diễn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế đã từng được Quảng Bình Vương toàn lực trợ giúp, mà bệ hạ cũng đã hứa hẹn qua với Quảng Bình Vương, sẽ phong hắn làm "Thái Đệ"(Em trai, người thừa kế của hoàng đế). Chỉ là cho tới bây giờ, Cao Diễn đã sớm phong cho con trai của mình là thái tử, chuyện Thái Đệ, cũng sớm không có người nhắc đến.
Bốn tháng này,
Lan Lăng Vương một lần nữa lại lấy được niềm tin của Thái hậu và bệ hạ, một mực ở bên ngoại luyện binh. Chỉ là lần trước giáo huấn, lần này luyện binh hắn cũng không để ý đến chỉ trích của chúng thần , kiên trì đem Trương Khởi mang theo trên người. Cùng hắn ở trại lính tôi luyện kết quả là, Trương Khởi rốt cuộc đã rèn được kỹ thuật cưỡi ngựa thật tốt, mặc dù so với những kỵ sĩ kia vĩnh viễn không bằng, nhưng dầu gì nếu phải lặn lội đường xa cũng đã không còn úy kỵ nữa.
Nhìn thành Tấn Dương dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Lan Lăng Vương giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa, cười nói: "A Khởi, chuẩn bị nhập thành, vui mừng không?"
Màn xe nhẹ nhàng vén lên, Trương Khởi thấp thoáng ở sau màn ngọt ngào nói: "Vui mừng chứ, đã rất lâu không vào trong thành vui đùa một chút rồi." Nói tới chỗ này, nàng liền nhìn Lan Lăng Vương mềm mại làm nũng nói: "Trường Cung, vào thành ta muốn đi chơi nhiều nơi, không cho ngươi ngăn ta."
Nghe được giọng nói kiều mị không xương kia, nghĩ đến nàng thời gian này đối với mình ngàn y trăm thuận, Lan
Lăng Vương ha ha cười nói: "Được, không ngăn ngươi."
"Cũng không cho phái người đi theo ta."๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.
"Đồ ngốc, những người kia sẽ bảo vệ ngươi."
"Vậy ngươi phải hạ lệnh, để cho bọn họ phải nghe lời ta nói."
"Được được, nghe lời của nàng, nghe lời của nàng."
Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn Trương Khởi trong xe ngựa, thầm nghĩ, thời gian này nàng theo mình đến ở trại lính, cũng buồn bực chết rồi.
Đoàn xe từ từ chạy vào thành Tấn Dương .
Thời tiết đã vào thu, thành Tấn Dương lộ ra rét lạnh, gió vừa thổi , lá vàng liền phiêu phiêu sái sái rơi xuống, đưa mắt nhìn lại, cây cối khắp nơi cũng trơ hết gốc rồi, mang đến cho người ta một cảm giác thật khắc nghiệt.
Xe ngựa rẽ vào, từ từ chạy đến phủ Lan Lăng Vương ở ở Tấn Dương.
Tấn Dương dù sao chỉ là tạm thời, để cho tiện lợi, cơ hồ tất cả phủ đệ của văn võ đại thần, đều xây ở cùng một chỗ. Cách phủ của Lan Lăng Vương là một ngõ nhỏ, mà địa phương ngàn bước không tới lại chính là Phủ Thượng
Thư của Tiêu Mạc.
Xe ngựa của Trương Khởi vừa chạy vào phủ Lan
Lăng Vương thì một chiếc xe ngựa khác nhanh chóng vượt qua, Trương Khởi quay đầu nhìn lại thì vừa đúng đối mặt với một đôi mắt lẳng lặng, vô cùng dịu dàng, cùng bóng dáng màu trắng mạnh mẽ rắn rỏi.
Thời gian qua đi, hình như Tiêu Mạc càng trở nên thành thục hơn rồi, cũng không biết có phải là nàng ảo giác hay không, mà nhìn hắn hình như đã cao thêm một chút, già giặn thêm hơn mộtchút, không còn yếu ớt như trước kia nữa.
Cũng thế, người Tiên Ti ở Bắc Tề, Bắc Chu đang nắm quyền ở địa phương, từ trước đến giờ vẫn luôn trọng võ hơn văn, ngay cả nữ lang, cũng thích phóng ngựa giương cung, hắn bị ảnh hưởng cũng là bình thường.
Hai bên vội vã đối mặt, rồi liền lái vào phủ đệ từng người.
Đem Trương Khởi giao cho Phương lão, Lan Lăng Vương cưỡi ngựa, vội vàng phục mệnh đến hoàng cung.
Đi ở trong sân, nhìn bóng người bốn phía vội tới vội đi, Trương Khởi tò mò hỏi : "Phương lão, phủ đệ muốn đại tu sao?"
Phương lão liền cười ha ha, thần bí nói với Trương Khởi: "Cơ theo lão nô tới đây."
Mang Trương Khởi cùng với A Lục theo, lão đẩy cửa chính Nam Viện ra.
Lại dẫn hai người vào một gian sương phòng, lúc đẩy ra liền nghe thấy tiếng hít khí của A Lục, Phương lão cười tủm tỉm nhìn Trương Khởi.
Trương Khởi cũng sợ ngây người, mở mắt thật lớn. Nhưng chưa tới một cái chớp mắt, nàng liền vội vàng nhắm mắt lại, quay đầu đi chỗ khác.
Thật sự là kim quang quá thịnh rồi, chúng nhanh chóng thiêu đốt ánh mắt của nàng lúc này, A Lục liền thét to: "A Khởi, rất nhiều vàng, thật là nhiều vàng." Nàng tung người bổ nhào về phía trước, sờ vào một thanh chặn giấy làm từ vàng, muốn nhấc lên. Vậy mà vừa nhấc lên, thanh chặn giấy này vẫn không nhúc nhích. Nhìn lại lần nữa, thì ra là thanh chặn giấy này đã được chế tác thành chỉnh thể, không thể rút ra được?
Chống lại gương mặt vừa vui mừng vừa khổ sở của A Lục , Phương lão cười nói:
"Cơ, căn phòng này là Quận Vương đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Vốn căn phòng này đã được chuẩn bị bố trí ở Nghiệp thành. Nhưng nào ngờ bệ hạ lại đem mọi người tới Tấn Dương, nên phải chuẩn bị gian phòng này ở đây.
Dứt lời, lão liền thi lễ với Trương Khởi, rồi chậm rãi thối lui khỏi đó.
Phương lão vừa lui ra, A Lục lại thét lên đánh về phía chung trà bằng vàng, vậy mà lấy tay nhấc lên, vẫn không nhúc nhích.
A Lục này cũng không tin, lập tức thử từng cái, từng cái..
Một khắc đồng hồ sau, nàng quay đầu lại, nước mắt lã chã nhìn Trương Khởi:
"A Khởi, Cao Trường Cung khi dễ người....... Nhiều vàng như vậy, cũng không có lấy một thứ có thể động được " nàng lại oán hận nói: "Vàng mà không ôm đi được, tính là vàng gì chứ?"
Thấy Trương Khởi đang cười nhìn mình, A Lục mếu máo nói: "Ngươi còn cười, còn cười nữa sao, cùng với người họ Cao càng ngày càng giống nhau."
A Lục không nói thì thôi, vừa nói thật đã nhắc nhở nàng đúng lúc. A Khởi, làm việc càng ngày càng trấn định, cũng không phải là càng ngày càng giống với Lan
Lăng Vương sao?
Trương Khởi vẫn cười nhìn nàng, cho đến khi lăn lộn trên giường lớn mấy vòng, mới tiến lên trước kéo nàng nói: "Mệt mỏi lâu như vậy, nghỉ ngơi thôi."
Dưới sự hướng dẫn của hai người ở tỳ nữ, đi tới phòng ngủ bên cạnh. A Lục hầu hạ Trương Khởi tắm rửa, sau đó cũng tự tắm một cái, nàng đột nhiên kêu lên: "Ý, quái lạ, đây không phải là Nam Viện sao? Sao Quận Vương không để cho A Khởi ở cùng một chỗ?"
Đối mặt chất vấn của A Lục, Trương Khởi êm ái cười nói: "Có lẽ hắn đã có chủ trương của mình, đến lấy cho ta cái lược để chải tóc đi." Đến nơi này, Trương Khởi quay sang nói với đám tỳ nữ: "Các ngươi đi ra ngoài đi."
"Vâng.".
Mấy tỳ nữ khom người lui về phía sau. Lui lui, đến ngóc ngách, một tỳ nữ đột nhiên ngẩng đầu, lặng lẽ trừng mắt nhìn Trương Khởi .
Trương Khởi sững sờ, liền gọi tỳ nữ kia: "Ngươi lưu lại."
"Vâng."
"A Lục, giúp ta ra trông cửa ."
A Lục ngẩn ra, nhìn tỳ nữ kia một cái, lập tức đáp lời: "Được." Rồi lui ra ngoài.
Cửa phòng ken két đóng lại, tỳ nữ này lập tức cúi chào Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ là người do Tiêu thượng thư an bài ở chỗ này. Thượng
Thư lệnh cho nô tỳ đem một món đồ giao cho Trương cơ."
Dứt lời, nàng từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ đóng kín, cung kính đưa đến trước mặt Trương Khởi.
Trương Khởi phất phất tay, ý bảo nàng lui về phía sau, sau đó mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một chiếc khăn tay .
Khăn tay này, thêu một bức tranh sơn thủy xinh đẹp, bên cạnh viết một câu thơ, bị mất một chữ Khởi, chính là tác phẩm của nàng.
Đúng rồi, ở nước Trần nàng đã từng có năm chiếc khăn thêu rơi vào trong tay Tiêu Mạc .
Thật không nghĩ đến còn có ngày nhìn thấy chúng.
Trương Khởi nhìn sang tỳ nữ kia, âm thầm suy nghĩ: Tiêu Mạc thông qua nàng ta mang khăn tới đưa tin, là để cho ta yên tâm, thư này hoàn toàn không phải là giả.
Nàng cầm khăn tay lên.
Phía dưới khăn tay có đè một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ: "Vàng trong phòng nối thẳng đến
Phủ Thượng Thư." Phía dưới, vẽ một bản đồ đơn giản. Trong bức vẽ chính là gian phòng dát vàng sát vách, ở góc phía tây, nặng nề ghi rõ bên dưới.
Cái gì?
Tay Trương Khởi liền run lên. Đảo mắt, nàng liền hít sâu một hơi.
Đem cái hộp đóng lại, Trương Khởi nhỏ giọng nói: "Ta muốn gặp hắn."
"Dạ, nô tỳ nhất định nhắn nhủ."
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Này tỳ nữ vừa lui, Trương Khởi liền vội vàng tiến lên đóng cửa phòng lại.
Đem tờ giấy kia nhìn lại một lần nữa liền ném vào trong chậu than.
Nhìn tờ giấy kia biến thành tro bụi, Trương Khởi đột nhiên thở dài.
Nàng đã sớm biết, Tiêu Mạc sẽ chuẩn bị thay nàng , quả thật là như thế. Chỉ là Tiêu Mạc người này, nhất định phải đề phòng.
Nghĩ tới đây, Trương Khởi ổn định thần trí.
Đang lúc ấy thì, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của A Lục: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Trong tiếng kêu đầy vẻ hốt hoảng , nàng vội vàng vọt tới trên bậc thang, nói vào bên trong: "A Khởi, A Khởi, không xong, không xong."
Trong giọng nói còn mang theo cả tiếng khóc.
Trương Khởi mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa A Lục, giận đến khuôn mặt đỏ bừng, nàng ta vừa nhìn thấy Trương
Khởi, liền xông lên nắm tay của nàng, vội vàng nói: "A Khởi, mới vừa rồi ta nghe một tỳ nữ nói, Thái hậu chỉ hôn cho Cao Trường Cung rồi, hắn sẽ phải cưới chính thê, các nàng ấy còn nói, Cao Trường Cung đã sớm biết chuyện này, đổi mới trong vương phủ, chính là vì nghênh đón vương phi nên mới chuẩn bị."
Nàng ta lại buồn bã nói: "Không trách được đuổi ngươi đến Nam Viện ở, thì ra là hắn muốn lập gia đình rồi."
Nói tới chỗ này, A Lục quả thực là đang cắn răng nghiến lợi.
Nói được một lúc, A Lục nhìn thấy Trương Khởi cúi đầu, bất động không nói, không khỏi hốt hoảng kêu lên: "A Khởi, A Khởi, ngươi đừng lo?"
"Ta không lo." Trương Khởi ngẩng đầu, nhìn A Lục, trên bộ mặt tuyệt mỹ bình tĩnh vô cùng: "Ta đã sớm đoán được."
... ... Hôm nay nàng, ngàn y trăm thuận, mềm mại kiều mị, hoàn toàn là thứ đồ chơi tuần phục, hắn đương nhiên cũng có thể bắt tay vào việc cưới chính thê rồi.
Nói tới chỗ này, Trương Khởi ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài. Nhìn thấy chúng tỳ nữ ngoài kia, từng người một vừa lo lắng, vừa cảnh giác nhìn mình, hình như sợ mình sẽ nghĩ không vậy.
Trương Khởi không khỏi khẽ mỉm cười.
Làm cho chúng tỳ nữ không khỏi yên lòng, Trương Khởi thuận tay đóng cửa lại.
Đem A Lục mang tới một góc, Trương Khởi nhẹ giọng hỏi: "Những vàng kia, ngươi giấu được thỏa đáng?"
"Thỏa đáng." A Lục nhỏ giọng đáp: "Ngày trở về Tấn Dương, ngươi không để cho ta đem những vàng kia đến tửu lâu, giấu vào vách tường tường kép trong một căn phong không phải sao?"
Trương Khởi gật đầu, nàng rũ mắt xuống , chậm rãi nói: "Có một ngàn lượng hoàng Kim, cũng đủ cho chúng ta rồi....... Nhớ, chỗ giấu vàng, ai cũng không thể nói, Tiêu Mạc cũng không thể"
"Ta biết rõ ."
A Lục nhìn nàng, chảy nước mắt hỏi: "A Khởi, ngươi muốn đi sao?"
Trương Khởi mỉm cười đáp: "Đúng vậy, muốn đi." Nàng quay đầu nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Nói không chừng sang năm xuân về hoa nở, có lẽ lúc đó chúng ta đã chu du ở Trần rồi."
Nàng đi tới bên cạnh, cầm một tờ lụa trắng lên, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi viết chừng trăm chữ lên đó, rồi mới kêu tỳ nữ vừa rồi đến. Đem tờ giấy lụa cho vào trong hộp gỗ, niêm phong lần nữa , Trương Khởi mới đưa cho nàng ta, nhỏ giọng nói: "Cất đi, nếu ta không thể gặp mặt Tiêu thượng thư thì ngươi đem cái này giao cho hắn."
"Vâng."
"Nhớ, không thể để cho người khác biết."
"Cơ yên tâm."
Tỳ nữ đặt chiếc hộp vào bên trong váy dài, lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng.
Lúc Lan Lăng Vương trở về phủ thì trời đã gần tối, hắn vừa vào phủ, liền vội vàng đi tới Nam Viện . Vừa đi, vừa hỏi "A Khởi biết chưa?"
"Dạ, Trương cơ đã biết."
Đang xăm xăm đi tới bước chân của Lan Lăng Vương liền ngừng lại một chút, hắn quay đầu lại nhìn về phía Phương lão, mím môi hỏi: "Nàng có phản ứng gì?"
"Đóng cửa không ra ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa dùng cơm."
Lan Lăng Vương nghe xong liền quay đầu đi.
Hắn nhìn những cây cối dày đặc trong sân, nhìn một lát, hắn cho tay lên ngực, cười khổ nói: "Cũng không biết làm sao, tự mình ra quyết định xong, tâm liền buồn bực phát ngán."
"Quận Vương?"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
"Ta nghĩ nàng sẽ hiểu thôi, mấy tháng qua, nàng đã không còn tùy hứng như trước nữa . Đi thôi, đi xem nàng một chút."
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
2 chương
67 chương
80 chương
41 chương
177 chương