Cánh sen
Chương 6
- Kỳ lạ, hôm nay thật là một ngày kì lạ.
Naruto vừa đi vừa lẩm bẩm. Cậu lên núi Hokage tìm thầy Iruka và Sasuke cả buổi mà chẳng thấy hai người ấy đâu. Tới khu luyện tập cũng không thấy Hasu, càng kỳ lạ hơn là cậu thấy trong rừng giống như có dấu vết đánh nhau? Không hiểu là chuyện gì đã xảy ra? Thoáng thấy Sasuke ngồi ở trên cầu, Naruto dọc theo bờ đê nhảy tới chỗ Sasuke và lên tiếng gọi:
- Này, Sasuke! Cậu có thấy Hasu đâu không?
Sasuke đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Naruto, cậu quay người lại nhìn:
- Chắc con bé về nhà rồi.
Naruto đã chạy tới cạnh người Sasuke oán trách:
- Cậu và thầy Iruka làm gì mà tôi lên núi Hokage tìm hai người mãi không thấy?
- Tôi lên núi Hokage bao giờ?
- Cậu không đi cùng thầy Iruka sao?
- Tôi chỉ ở trong trường cùng thầy.
- Chẳng lẽ mình bị lừa rồi?
Naruto tự hỏi nhưng có vẻ cũng chưa nghi ngờ điều gì.
- Cậu không về cùng Hasu sao?
- Hasu nói muốn làm món lợn nướng bằng hỏa độn nên vào rừng trước. Tôi vừa vào rừng nhưng cũng không thấy em ấy đâu. À tôi còn phát hiện trong rừng hôm nay lại vừa xảy ra một trận chiến, không biết là kẻ địch phương nào a!
Sasuke bỗng nhiên trở lên lo lắng, lập tức đứng bật dậy lao nhanh về nhà. Vừa đi cậu vừa suy luận “Theo như cách nói của Naruto, rất có thể có người đang cố tình tách bọn họ ra để Hasu đi một mình vào rừng và tấn công em ấy. Hoặc có thể chỉ là một sự trùng hợp, Hasu vào rừng thấy có chiến tranh nên đã đổi ý định mà quay về nhà luôn.” Cậu thật hy vọng không phải là trường hợp thứ nhất.
Hai người về nhà tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Hasu đâu. Bọn họ quyết định quay lại trong rừng tìm cô.
Naruto tự trách nói.
- Lẽ ra tôi không nên để em ấy đi một mình. Rất có thể em ấy đã chạm trán với kẻ địch.
Sasuke âm trầm không nói gì, bước chân khẽ động nhanh hơn.
************************************************************
Khu rừng yên lặng, dấu vết trận chiến gần như bị xóa sạch, chỉ có thể lờ mờ nhận ra từ những vết cắt để lại trên thân cây, dấu vết cháy xém từ bùa nổ và hỏa độn của Hasu. Mọi thứ gần như đều bị xóa sạch.
- Bên này, Naruto.
Sasuke lật xác một con chim chích, ẩn dưới góc khuất của một rễ cây gọi Naruto. Nhìn thủ pháp phi tiêu, cậu có thể nhận ra đây là tác phẩm của Hasu. Sasuke vạch cánh, lật đuôi, nắn bụng con chim. Ánh mắt cậu vụt lóe sáng. Cậu bặm môi, cầm đầu chim, giật mạnh. Cổ chim đứt lìa, miếng giấy được bọc trong một cái lá từ cổ chim văng ra. Naruto chộp lấy, giở ra đọc. Sasuke cũng bước qua bên này nhìn. “Yên tâm. Em không sao.”
Lá thư thực ngắn, chữ viết nguệch ngoạc cho thấy cô đang rất vội trốn chạy ai đó, nhưng vẫn cố lưu lại báo bình an.
Hai người tiếp tục tìm kiếm khắp khu rừng nhưng tuyệt không phát hiện thêm dấu vết nào của Hasu ngoài bức thư cô để lại.
**********************************************************
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Hasu mất tích. Cả làng Lá vẫn yên bình như trước, quán lẩu nướng Uchi càng ngày càng đông khách, trang trại Uchi vẫn xanh tốt, tươi vui như mọi ngày, tất cả giống như không hề có chút liên quan nào tới một cô bé mang tên Uchiha Hasu nào đó. Nhưng có một nhóm người lại sắp nổ tung trong đó: Naruto, Sasuke, Shikamaru, Shino,… bọn họ đã lục tung cả làng Lá để tìm Hasu nhưng không hề có chút manh mối nào, nếu như hết ngày hôm nay vẫn không tìm thấy cô bé, không biết nhóm người họ sẽ làm ra chuyện gì? Tới uy hiếp ngài Hokage yêu cầu huy động lực lượng ANBU cả làng đi tìm chẳng hạn?...
Thật ra không cần đến bọn họ uy hiếp, lúc này cũng có một người lo lắng sốt ruột không kém. Hokage Đệ Tam ngậm tẩu thuốc phì phèo khói nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ. Ngày Hasu mất tích ông ngay lập tức cho người đi tìm cô, vậy mà giờ vẫn chưa có tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhóc Hasu chỉ bằng tuổi cháu trai ông, nhưng suy nghĩ của cô bé đã chín chắn và biết nhìn nhận tương lai như một người trưởng thành, cô bé thiện lương, kiên cường ấy ông không muốn cô nhóc xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Có tin tức gì chưa?
Đầu không hề ngoảnh lại ông vẫn có thể nhận ra người vừa xuất hiện.
- Tôi đã tìm thấy cô ấy.
Từ dưới mặt đất phía sau lưng Hokage Đệ Tam, một bóng người ngoi dần lên. Là một chàng thanh niên đeo mặt nạ hình mặt mèo bằng sứ, nó có hai cái tai, đôi mắt to đen và những vằn màu xanh đỏ. Nhìn kỹ có thể nhận ra mặt nạ này cùng loại với mặt nạ của những người tấn côn Hasu hôm trước. Anh ta mặc một bộ giáp màu xám kết hợp với áo sát nách đen bên trong, đôi găng tay đen dài quá khủy tay kết hợp với bộ giáp kim loại bao phía mặt trên cánh tay. Anh còn có một chiếc hình xăm xoắn ốc màu đỏ trên vai trái, và một thanh Katna giắt phía sau lưng.
- Con bé thế nào rồi?
Hokage Đệ Tam tiếp tục hỏi.
- Tình trạng không ổn lắm. Tôi tìm thấy cô ấy ở chân thác Nakano. Cô bé đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, không tiếc tự hại chính bản thân mình.
Thân thể anh ta thoáng rùng mình một chút, khi tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó. Lại nói tiếp.
- Tôi làm thế nào cũng không lay tỉnh được cô bé. Cô ấy giống như lâm vào ảo giác. Một mình một thế giới.
Ông lão thoáng vụt dậy, gương mặt không che dấu được nét hoảng sợ lo lắng.
- Con bé giờ ở đâu?
- Trong phòng bệnh làng Lá.
- Có ai nhìn ra hành tung của cậu không?
- Đảm bảo bí mật, thưa ngài.
- Tốt!
Dứt lời, Hokage Đệ Tam bay vụt đi về phía bệnh viện làng Lá. Chàng thanh niên đeo mặt nạ thoáng ngẩn. Anh chưa bao giờ thấy ngài ấy khẩn trương như vậy.
**************************************************
Shikamaru hai tay đút tút quần lưng dựa vào một cây cột điện nhìn mây bay trên trời đợi Choji mua đồ trong hàng kẹo, chợt nhìn thấy bóng ngài Hokage Đệ Tam vụt phóng qua. Với sự nhạy bén của đầu óc, cậu nhanh chóng nhận ra có điều khả nghi trong đó. Nếu như bình thường, cậu chắc chắn sẽ bỏ qua chẳng thèm để ý đến, cậu chẳng quan tâm đến chuyện bao đồng làm gì mà rước thêm phiền phức cho mình, nhưng lần này lại khác. Cậu không ngoại trừ khả năng việc gì đó kia có thể liên quan đến Hasu, người mà các cậu lật tung cả làng Lá đi tìm ba ngày nay. Shikamaru than thở:
- Ôi! Nhìn xem những đám mây, ta chẳng thể ngắm chúng mày được nữa. Thật phiền phức!
Quay đầu gọi với vào trong tiệm kẹo:
- Này, Choji. Tớ có việc đi trước nhé!
Rồi vụt phóng đi theo hướng Hokage Đệ Tam vừa biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
711 chương
98 chương
7 chương
86 chương
249 chương