Đầu bị va vào đâu đó, hắn còn chưa ngồi vững, xe đã bị nhấn ga phóng vút đi làm hắn ngã ngửa ra ghế. - Cậu định làm gì? - Chào buổi tối, cục cưng! - Bắt cóc là phạm pháp, tôi sẽ hốt cậu vào tù. - Mỗi lần gặp tôi, cưng không còn gì khác để nói ngoài pháp luật hay tống giam tôi à? - Cho tôi xuống – Dật Hy cau có. - Không! – Thừa Hoành bướng bỉnh. - Tại sao? ( đoạn đối thoại thấy thiếu muối quá). - Còn hỏi….. vì tôi nhớ anh. - Trẻ con,….cho tôi xuống mau, để người khác thấy thì phiền phức vẫn là tôi. - Anh sợ ai thấy? – cậu cười - …. Thừa Phong, anh trai cậu. Nghe đến đó, Thừa Hoành chợt thắng gấp quay vô-lăng làm xe đâm vào thành vỉa hè. May mắn là đoạn đường này vỉa hè không có gì nếu không đã gây tai nạn. Thừa Hoành chỉ không ngờ hắn lại nói thẳng đến vậy, ý hắn chẳng phải nói cậu cùng hắn sẽ gây phiền phức cho hắn, sợ rằng anh cậu nhìn thấy sẽ giận hắn. Hắn cư nhiên để ý đến thái độ của anh trai cậu đến vậy, hắn không muốn có quan hệ với cậu đến vậy? Đối với Dật Hy thì hắn cũng muốn như vậy, hắn nghĩ tốt nhất không nên có quan hệ gì với Thừa Hoành vì cậu là em trai của Thừa Phong mà hắn bây giờ đã chấp nhận làm tình nhân của anh thì phải làm đúng bổn phận. Dật Hy muốn điều tra sự thật hắn chỉ có thể làm như vậy, thành tình nhân của Thừa Phong chứ không phải của kẻ nào khác. Vào lúc này hắn lại bị một trận hoảng người cứ tưởng rằng có tai nạn thật, hắn quay qua nhìn Thừa Hoành định mắng thì chỉ thấy khuôn mặt thất thần. Dật Hy cũng không muốn nói nhiều nên một mực mở cửa ra khỏi xe, chưa đi được mấy bước - Đứng lại – Thừa Hoành cũng ra ngoài. Hắn vẫn đi, Cậu bước lại nắm lấy khủy tay hắn kéo lại: -Tôi bảo anh đứng lại! - Cậu nói thì tôi sẽ nghe sao? – hắn giằng ra. - Tôi không cho anh đi – cậu vội ôm hắn. - Cái….bỏ ra. - Anh phải là người của tôi, chỉ của riêng tôi thôi. Dù gì anh trai tôi cũng không thương anh, có nhìn thấy cũng thế, tại sao anh lại để ý anh ta – cậu gào lên. - ….. vậy cậu thì sao? - Thương, tôi thương anh mà. - Thương chứ không yêu, đúng chứ? – hắn đẩy hai tay cậu ra bình thản nói - Tôi….yêu? - Hừ tôi không cần cậu thương hại. Hãy về đi! Cậu còn không biết yêu là như thế nào đâu. - Tôi chắc chắn biết…. - Ngộ nhận! Đó chỉ là ngộ nhận mà thôi. Nghĩ kĩ đi, cái cậu cần chỉ là thân thể của tôi mà thôi. Yêu cái gì chứ – Hắn bật cười chua xót – ….đừng làm tôi buồn cười….. lời nói thương yêu của cậu như trả bài vậy, tôi không cần! - Tôi nói như thế nào chính là thế ấy, mau mau theo tôi về – cậu nắm tay hắn. - Thấy chưa? Đó không phải là yêu mà là không muốn thua. Cậu đơn giản vì không muốn thua anh trai Thừa Phong của cậu nên mới bắt tôi về đúng không? – Hắn cười khẩy. - Câm miệng…… Dật Hy, anh không được đi. -  Hãy buông tha tôi…. Hắn không nói nữa mà quay đầu đi. Trái tim Thừa Hoành nhói lên, cậu hít thở khó khăn, cảm giác xót xa cứ len lỏi trong lòng, cậu bắt hắn lại lần nữa, phủ môi mình lên môi hắn. Cậu vây hắn giữa hai cánh tay rắn chắc của mình, không cho hắn thoát  và rồi lại cường ngạnh hôn hắn. Dật Hy nhăn mày, cắn môi cậu nhưng Thừa Hoành vẫn không có dấu hiệu buông ra. Lúc này Dật Hy tập trung mọi sức mạnh đẩy mạnh Thừa Hoành làm cậu ngã ra sau. Đột nhiên một tiếng ‘ pằng ‘ vang lên . Máu tươi chảy ra Dật Hy quỵ xuống đất. Đau quá, rất đau nhưng hắn không còn hơi để nói nữa . Có chuyện gì vậy? Mắt hắn từ từ mờ ảo, thấy lờ mờ khuôn mặt trắng bệnh của Thừa Hoành. Cậu đỡ hắn sao? Còn cái gì nhớp nhúa đây? Máu sao? Của ai vậy? là của hắn hay của cậu. Nhiều quá… Hắn bị bắn sao? Toàn thân cảm giác hai  tai ù lên …..hắn sắp chết sao? Chợt cơn mưa đổ xuống, mưa cùng máu hòa vào nhau, không khí càng thêm bi thương cùng hoảng loạn, chỉ mấy phút thôi mà sự việc đã xảy ra ngoài tầm kiểm soát…. - Không…..không……Dật Hy…Dật Hy Thừa Hoành ôm lấy Dật Hy gào thét trong mưa kêu người đến giúp.