Sau cuộc đấu trí kẻ chạy người đuổi, cả hai đều mệt mỏi, Dật Hy  ngất đi nửa tiếng. Bây giờ đã tỉnh. Chỉnh sửa lại quần áo, Thừa Phong cầm áo khoác của mình bước tới đưa cho Dật Hy. Dật Hy như búp bê bị tháo pin, hắn cứ ngồi thẫn thờ trên bàn , hạ thân được che bằng cái áo bị rách tươm. Thừa Phong đưa áo trước mặt hắn, nhưng hắn không phản ứng vẫn cứ trơ ra đó. Nên anh tự tay khoác áo lên người hắn. Anh thật sự có chút khó chịu, hắn không những không náo loạn mà ngồi im lặng , cho dù như vậy anh vẫn không nghĩ mình đã sai khi làm điều đó với hắn. – Anh định ngồi đó đến bao giờ? Hắn nghe xong không nhìn anh mà từ từ gắng gượng đứng dậy hướng ra cửa – Định đi đâu? – ……..Có mặt tôi làm bẩn phòng của cậu – hắn lạnh lùng nói và không hề quay đầu lại. – Trong bộ dạng đó, được, nếu muốn mọi người bên ngoài biết anh bị cường bạo thì cứ việc đi. Tay nắm cửa hơi khựng lại, anh ta nói đúng, nhưng còn quan trọng sao? Lòng tự trọng của hắn đã bị chà đạp, hắn không còn quan tâm nữa. -Lại đây – anh ngồi hờ lên bàn làm việc . -…… – hắn quay lại nhìn anh…. – Không nghe sao? – ……..Tôi….đang rất đau….cậu định bồi thường tôi sao? – Nếu muốn bồi thường thì mau lại đây. – Tăng tiền thưởng? – ….lại đây – anh nhấn mạnh. Thừa Phong muốn nổi giận nhưng anh lại không thấy giận mà có chút buồn cười. Dật Hy cắn chặt răng từ từ bước lại, hậu huyệt  bị xuyên xỏ đến mức rách ra chảy máu,  hắn đứng được đã là kì tích lắm rồi,  giờ bảo đi lại gần Thừa Phong, dù chỉ cách 5-6 bước thì đối với cơ thể của hắn cũng giống như cả một chặng đường rất dài. Nhìn dáng vẻ có bước đến sang năm cũng chưa tới của Dật Hy, tính nhẫn nại của anh đã sắp hết. Không muốn nhẫn nại thêm nữa, anh đành bước lại chỗ hắn . Anh ngồi xuống sofa rồi thuận tiện kéo hắn ngồi xuống. Thình lình bị kéo như thế đụng đến vết thương trên người làm hắn kêu lên vài tiếng. – Cái gì mà oang oang như thế điếc cả tai – Thừa Phong bực dọc – …. Kêu ca cái gì, người bị cường bạo không phải cậu. – Đương nhiên không phải tôi rồi,….. Thừa Phong bắt hắn quỳ hai bên chân anh. – Cậu định làm cái gì nữa? – tay hắn vịnh lên vai anh cảnh giác. – Ngồi im . Răn đe hắn xong anh lấy ra hộp thuốc, tự tay quẹt thuốc rồi từ từ luồn vào giữa chân hắn, chạm vào nơi đã sưng đỏ kia. – Con mẹ nó! lại gì nữa  hả? …. – Câm miệng, tôi không muốn đồ của mình bị hỏng sớm như thế. Ngón tay nhẹ nhàng  xoa xoa mép ngoài của hậu huyệt đã sưng đỏ, anh làm một cách ôn nhu cẩn thận, tránh cho hắn bị đau. Thừa Phong nghĩ đây là lần đầu tiên anh thoa thuốc cho bạn giường của mình, lúc Dật Hy ngất đi anh có bảo Hàn Triết bí mật gọi bác sĩ khám cho hắn. Lúc nhìn vị bác sĩ kia lau vết máu nơi hạ thân hắn, anh đã hơi khó chịu rồi, khi nghe ông ta nói sẽ bôi thuốc cho hắn, lúc này anh mới tức giận tống cổ ông ta về . Có lẽ anh muốn tự tay chạm vào hắn, không để cho ai chạm vào , tính chiếm hữu của anh rất cao, nên anh không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào hắn. Cảm nhận được ngón tay như đùa giỡn khi chậm rãi xoa xoa, khi thì di chuyển nhanh, khi thì xoay vòng khi ngang khi dọc bên ngoài miệng hậu huyệt, hắn biết là tên này sẽ không tốt như thế mà bôi thuốc cho hắn. Sau đó ngón tay không vui đùa bên ngoài nữa mà tiến vào bên trong nội bích của hắn. Dật Hy giật mình hai tay vịnh vào vai anh bóp lại, hắn khẽ hít một ngụm khí Cái áo khoác hờ trên người do động tác của hắn mà  tuột xuống lộ một bên vai cùng tư thế giữa hắn và Thừa Phong , khiến người khác nhìn còn muốn đỏ mặt . -Hừ – tiếng hừ như khinh bỉ -Hửm? – anh nhìn hắn. – Mấy tiếng trước còn cường bạo tôi, giờ lại bôi thuốc cho tôi, cậu cho tôi là con nít sao? Đồ đạo đức giả! – Nếu không phải do anh, tiểu tiện nhân – ngón tay anh gảy gảy thành nội bích của hắn. – Mm…..Do tôi? Hừ… – Anh còn chưa cho tôi câu trả lời – anh cắn vào đầu vú hắn. Dật Hy nghe rõ ngữ điệu khác nhau của hai câu nói, nếu Thừa Phong biết hắn cùng em trai anh ta có quan hệ thì sẽ như thế nào nhỉ? Dù thế nào hắn cũng không muốn điều đó xảy ra. Đột nhiên của phòng bị đẩy vào và sự việc tiếp theo chính là điều hắn nghĩ đã thành sự thật. – Hai người có vẻ vui nhỉ? – Thừa Hoành khoanh tay trước ngực cười lạnh.