Đôi mắt anh bình thản, chân thành mang theo sự tôn trọng và quan tâm. Khoảnh khắc đó trái tim Tống Nhiễm lại lỡ một nhịp, đầu óc phút chốc như bị chập mạch khiến cô gần như quên hết những gì cần hỏi. Cô vội vàng nhìn xuống cuốn sổ và cây bút trong tay đã che giấu sự bối rối. Cô gạch bỏ hai dòng dưới câu hỏi đầu tiên và hỏi lại: "Nhiệm vụ chính của anh trong hoạt động này là gì?" Lý Toản cũng trả lời lại: "Rà phá bom mìn, gỡ bom, phòng chống cháy nổ." “Anh có thể chia sẽ chi tiết về việc rà phá bom mìn không?" “Chúng tôi sẽ rà phá để tạo một đường đi an toàn qua bãi mìn. "" “Nghĩa là sẽ không phải là tháo dỡ toàn bộ bom mìn." “Việc tháo dỡ toàn bộ thực tế sẽ khá khó khăn, thông thường đều không thực hiện như vậy vì sẽ tốn rất nhiều chi phí và nhân lực. Nói chung, chỉ cần rà soát và cách ly nó là được". Khi trả lời câu hỏi, anh nhìn cô rất nghiêm túc, ánh mắt luôn nhìn thẳng một giây cũng không rời. So với khuôn mặt ôn hòa thường ngày có phần nghiêm túc hơn. Tống Nhiễm bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh và cố gắng tập trung: "Vấn đề rủi ro cho nhiệm vụ này lớn đến mức nào?" "Có thể nói là đơn giản, cũng có thể nói là nguy hiểm. Một khi bạn có kỹ năng, bạn chỉ cần thự hiện theo từng bước. Nhưng quá trình rà soát, tìm kiếm thì rất dài và nhàm chán, dễ khiến bạn buông lỏng, bất cẩn" Cô gật đầu, tay cầm micro lúc lâu nên có chút mỏi: "Trừ nhiệm vụ đó, các binh sĩ trong đội giữ gìn hòa bình của các anh còn thực thi những nhiệm vụ gì nữa, anh có thể chia sẽ thêm một chút được không?” “Nhiệm vụ chủ yếu vẫn là bảo vệ thường dân, hội bác sĩ không biên giới, Hội chữ thập đỏ ... " Lý Toản trả lời được một nửa, liếc nhìn micro trong tay cô, anh điều chỉnh vị trí ngồi một chút rồi thuận tay rút micro ra khỏi tay cô đưa nó về phía mình " loại bỏ những mối nguy hiểm về an ninh, như đánh bom, tấn công tự sát...". Anh thực hiện một loạt động tác nhỏ một cách tự nhiên, đôi mắt vẫn dõi theo cô và trả lời một cách bình tĩnh. Trái tim cô như mặt hồ có cơn gió thổi qua, gợn sóng lăn tăn, dập dềnh. Cô cúi đầu nhìn vào cuốn sổ một lần nữa, nhanh chóng điều chỉnh rồi ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa và tiếp tục câu hỏi tiếp theo. Cuộc phỏng vấn không dài, chỉ khoảng bảy, tám phút, giờ đã sắp kết thúc. Câu hỏi cuối cùng: "Binh sĩ của ta sẽ tham gia vào cuộc chiến không?" “Trước mắt chúng tôi vẫn làm nhiệm vụ viện trợ và gìn giữ hòa bình theo cam kết quốc tế. Tùy vào tình hình cục diện cuộc chiến. Nếu chính phủ nước sở tại trao quyền thì chúng tôi sẽ tham gia" Anh trả lời sau đó bình tĩnh nhìn cô trong hai giây rồi từ từ mỉm cười, thoải mái chỉ vào cuốn sổ trên tay cô và nói: "Nếu tôi nhớ chính xác, đây là câu hỏi cuối cùng?" “Anh có trí nhớ tốt đấy, xong rồi. " Tống Nhiễm thả lỏng vai." Cảm ơn sự hợp tác của anh." "Không có gì. "Anh đưa micro cho cô. Cô cầm lấy và tắt nó đi. "Đã xong, anh có thể đi rồi." Cô nói rồi quay qua đội nón lên, cất cuốn sổ tay và cuộn dây micro. Lý Toản không rời đi, chỉ vào giá ba chân và máy camera và nói: "Cái này cần thu dọn không?" Tống Nhiễm bối rối, vội vàng nói: "Tôi có thể tự làm được" Lý Toản chỉ một cái nút: "Tắt ở đây?” " ... Ừ" Cô gật đầu. Anh tắt máy camera, đóng nắp, giữ chiếc máy bằng một tay, tay kia cầm lấy chân đế. Thấy vậy, cô bước tới hỗ trợ: "Kéo theo chiều kim đồng hồ ..." Cô vô tình va vào tay anh, cơ thể như có luồng điện chạy qua, lập tức co lại. Còn anh như thể chẳng chú ý, nhanh chóng tách rời máy camera ra khỏi giá đỡ. Tống Nhiễm đón lấy cái máy, đặt nó vào túi của mình. Lý Toản gập chân máy lên và bất ngờ hỏi: "Tôi có thể phỏng vấn cô được không?" Cô bị lời này làm cho giật mình: "Cái gì?" “Đài truyền hình chỉ có một mình cô ở đây à" “Đúng vậy" Lý Toản hơi suy nghĩ, nói: "Tôi xem TV, thấy mỗi khi truyền phát sóng ngoại tuyến không phải luôn cần phải có 2 người, một người phụ trách máy quay, một người làm phóng viên sao" “Một người cũng xử lý được” Tống Nhiễm cười "Điều chỉnh ống kính máy quay xong rồi đứng trước nó ghi hình, cũng gần giống như việc chụp hình tự sướng thôi" "Vậy ở đây cô vừa là đạo diễn, vừa là quay phim, vừa là phòng viên à." "Ừm" Tống Nhiễm thu dọn những thứ linh tinh như máy ghi âm, bút, giấy và nói: "Đạo diễn, quay phim, biên tập viên, phóng viên… đều là tôi" Anh gập chân máy và đưa nó cho cô, đột nhiên mỉm cười: "Thật là không nhận ra đấy" Cô sững người:" Có gì khác nhau sao? " Anh không nói, chỉ mỉm cười. Cô đóng gói tất cả trong cái ba lô lớn của mình, anh đặt những chiếc ghế trở lại vị trí cũ và nói lời tạm biệt ở cửa. "Tạm biệt." Hai người mỗi người đi mỗi ngả. Cô đi một quãng lại vô thức nhìn lại, bóng lưng anh trong ánh hoàng hôn càng lúc càng xa dần. Không khí vẫn nóng, mặt trời như thiêu đốt trên da, bỏng rát.Tống Nhiễm đội mũ, đeo khẩu trang, đeo một balo lớn trên lưng đi về khách sạn. Trên đường thỉnh thoảng có những xe ô tô chạy qua. Thành phố Garo vào buổi chiều vẫn rất sôi động, các cửa hàng vẫn mở cửa để đón khách. Tống Nhiễm, một người nước ngoài, nếu là nửa năm trước thì sẽ rất dễ khiến người ta chú ý, nhưng bây giờ các tình nguyện viên, nhà báo trên khắp thế giới đang chen chúc đến đất nước này và người dân địa phương đã dần quen với những khuôn mặt xa lạ. Sau khi đi qua một cửa hàng tạp hóa, cô vô tình nhìn thấy ở đó có bán táo. Cô đã không nhìn thấy trái cây ở đây trong một thời gian dài, cô hỏi giá thì được biết giá của nó lên tới 20 đô la một quả. Nó chỉ là một quả táo rất bình thường, thậm chí còn hẳn là loại ngon. "Có thể bớt chút không?" "Không, ở Ale là một trăm đô la đấy" Tống Nhiễm đứng băn khoăn trước cửa hàng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mua một quả. Khi trở về khách sạn, cô gặp Sasin. Sasin nhìn thấy quả táo liền khoa trương nói: "Wow! Người Trung Quốc ai cũng là đại gia như cô hả" Ngay khi trở về phòng Tống Nhiễm bắt đầu biên tập lại nội dung. Việc này đòi hỏi sự kiên nhẫn và nghiêm túc, ngay cả khi mồ hôi chạy nhễ nhại trên người cũng không làm cô mất tập trung mà lơ là. Cắt đến phần phỏng vấn, lúc Lý Toản cầm lấy micro đã rất tinh tế đặt nó thấp trên chân, không để micro lọt vào ống kính. Cẩn thận như vậy. Cô cảm thấy mình bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cái gì ở anh dù là chi tiết nhỏ cũng thấy thật ưng cái bụng. Tối đó cô đã biên tập xong video và dự định đưa cho La Chiến xem trước khi gửi về đài. Sáng hôm sau, cô đến doanh trại, khi đi qua thao trường, đầu theo bản năng cúi thấp xuống như thể cô không muốn gặp ai đó. La Chiến rất hài lòng sau khi xem video. Không yêu cầu sửa đổi gì thêm, ngoại trừ chi tiết nhỏ: "Chỗ này nên gọi là sĩ quan, không phải cảnh quan. Nói rõ hơn, là Đại úy Lý." "Xin lỗi." Tống Nhiễm hơi xấu hổ, không ngờ rằng mình lại phạm phải sai lầm như vậy. La Chiến không bận tâm. Sau khi xem cuộc phỏng vấn cuối cùng với Lý Toản, anh đã nói đùa: "Đoạn phim này mà phát sóng chắc sẽ có không ít cô gái muốn xin thông tin của cậu ta." Một tháng trước, trong bài phỏng vấn kỳ đó cũng có một chiến sĩ bộ dạng không tệ, sau khi phát sóng đài truyền hình cũng đã nhận được rất nhiều cuộc gọi. Trở thành đề tài bàn tán trong một thời gian. Video lần này, Lý Toản trong video nghiêm chỉnh, tuấn tú và gần gũi ôn nhu. Chỉ sợ hotline của đà sẽ sớm cháy máy, nhưng vô dụng thôi. Tống Nhiễm nghĩ, anh là bông đã có chậu rồi. Cô nhanh chóng gửi các video về đài. Không mất nhiều thời gian để nhận được câu trả lời của biên tập viên nói rằng nội dung rất hay. Nhiệm vụ thường kỳ của tuần này đã hoàn thành, cô tự cho phép mình nghỉ ngơi vài ngày. Ba ngày tiếp theo Tống Nhiễm không đến doanh trại, thậm chí vô tình hữu ý tránh đi cả những con đường xung quanh đó. Cuối tuần, cô đi loanh quanh tìm tài liệu cho cuốn sách ảnh của mình. Bởi vì cuối tuần, có rất nhiều người đi bộ trên đường phố. Các cửa hàng lớn, nhỏ đều mở cửa, một cái chợ lớn họp vào cuối tuần, bày bán đầy đủ vải vóc, gia vị, bột và đồ thủ công mỹ nghệ, màu sắc nổi bật đập vào thị giác của người đi bộ. Tống Nhiễm lững thững bước đến bên các quầy hàng và nhận thấy giá đã tăng gấp đôi so với một tháng trước. Mấy chủ sạp nhìn thấy gương mặt người nước ngoài thì nhiệt tình mời chào - nhu yếu phẩm địa phương ngày nay khó có thể mua được. Tuy nhiên, Tống Nhiễm là một người nước ngoài nghèo, chỉ có thể chụp ảnh. Những người bán hàng cũng không bận tâm, họ nheo mắt nhìn vào máy ảnh và cười. Tống Nhiễm rời khỏi chợ, đi qua một ngôi đền. Nhiều người trong đền thờ đang cúi đầu cầu nguyện, một số người đang đọc kinh thánh. Cô không hiểu nhưng vẫn cởi giày đi vào, ngồi trên sàn đá đầy màu sắc, mịn màng, mát lạnh, cau mày và suy nghĩ. Hội trường tráng lệ, những bức tranh treo kín những bức tường, người dân ở đây rất sùng đạo nên trong chiến tranh những ngôi đền vẫn được gìn giữ rất tốt cho dù bên ngoài mái vòm cao kia là những ngôi nhà dân cư đổ nát. Tống Nhiễm thấy mình là người ngoài cuộc, lúc này trong lòng cảm nhận được sự trang nghiêm mà bi thương, nhưng cô không cách nào có thể hiểu cái cách họ bình tĩnh sống trong nỗi tuyệt vọng về một cuộc sống yên bình. Hoặc, như Sasin đã nói, cô cũng giống như những người nước ngoài khác, đến đây chỉ để ghi nhận, chứng kiến sự tuyệt vọng của họ, quan sát sự đau khổ của họ cho dù trong lòng có sự trắc ẩn và cảm thông với họ nhưng sau đó thì sao chứ, sau khi về nhà vẫn có thể tiếp tục một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, chỉ thế thôi. Cái mát lạnh của sàn đá ngấm vào chân cô, cô đứng dậy, rời đi. Khi cô bước ra khỏi đền, mặt trời gay gắt chiếu lên mặt cô, châm vào da thịt như kim châm. Cô dùng sức chà tay lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước có một nhóm binh sĩ trong trang phục màu xanh lam pha xám. Một nhóm binh sĩ gìn giữ hòa bình Trung Quốc đang đứng trong bóng râm của cái cây gần đó, uống nước, nói chuyện. Trong nháy mắt, Tống Nhiễm đã có thể nhận ra Lý Toản trong đám đông. Anh đứng một cách thoải mái, đôi chân dường như dài ra. Trong tay cầm chai nước đã uống được một nửa, tay kia đang tung hứng cái nắp chai, nhẹ nhàng ném nó lên rồi bắt lấy. Anh nhìn chằm chú vào những người đồng đội, lắng nghe những câu chuyện của họ, và khi nghe thấy những điều thú vị, anh cười rội lên khoe hàm răng trắng. Đang cười nói, anh lơ đãng nhìn qua bên đường thì thấy Tống Nhiễm. Anh hơi nghiêng đầu để nhìn rõ xem có phải là cô không, rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt. Anh mỉm cười, gật đầu nói lời chào với cô, vặn cái nắp vào chai và vẫy tay với cô. Trong một ngày ánh mặt trời gay gắt như hôm nay, và trong một thành phố hoang tàn và buồn tẻ này, nụ cười của anh là thứ màu sắc duy nhất trong thế giới chỉ toàn màu đen trắng này. Tống Nhiễm không kịp phòng bị trái tim lại dễ dàng bị tấn công bởi thứ gì đó ấm áp và mạnh mẽ, nó mạnh mẽ đến mức cô không thể trốn thoát. Nhưng cô muốn chạy trốn, giả vờ như không thấy và quay đi, nhưng một số binh sĩ khác cũng đã tìm thấy cô, ra sức vẫy tay gọi: "Phóng viên Tống!" Tống Nhiễm đành phải bước qua với một nụ cười. "Phóng viên Tống, thật trùng hợp!" Lý Toản nói với một nụ cười. Tống Nhiễm cũng cười và liếc nhìn mọi người: "Tôi chỉ đang đi dạo quanh, mua sắm thôi?" "Đi mua sắm với một cái túi nặng như vậy à?" Lý Toản chỉ ra phía sau cô. Cô ngước lên nhìn anh, mím môi: "Sợ vạn nhất cần thôi .... Sao các anh lại ở đây?" “Chúng tôi đang đi tuần tra khu vực này. Đang nghỉ ngơi một chút." Giang Lâm nói: "Phóng viên Tống, sao mấy hôm nay không thấy cô qua doanh trại vậy, cô có nhiệm vụ khác sao?” "Đúng, có mấy cuộc phỏng vấn khác... cũng có khá nhiều bản thảo cần phải viết." "Vậy sao? Mấy ngày không gặp, chúng tôi đều rất nhớ cô đấy" Giang Lâm nói đùa. Tống Nhiễm bị trêu chọc, bật cười: "Nói bậy!" "Thật đấy." Những người lính trẻ đều lên tiếng: "Nếu có thời gian cô nên thường xuyên đến doanh trại của chúng tôi.” Lý Toản ở bên cạnh, từ tốn uống nước, cũng không tham gia. Sau khi nói chuyện một lát, những người lính tập trung lại và tiếp tục tuần tra. Mọi người nói lời tạm biệt với Tống Nhiễm. Lý Toản lùi lại cuối cùng. Sau khi đi ngang qua cô, anh chào: "Đi nhé" Anh đưa cho cô một chai nước chưa mở, Tống Nhiễm bắt lấy nó theo phản xạ, chưa kịp nói cảm ơn thì anh đã đi qua sau đó lại quay lại nhắc: "Đừng chạy đến những nơi xa lạ." Tống Nhiễm cầm nước và nói “Ờ". Cô thực sự khát nước, mở nắp chai, uống một hơi gần hết chai. Nhìn lại, Lý Toản còn chưa đi xa. Anh mang theo một chai nước khoáng và đi về phía ngôi đền. Một đứa trẻ đi qua, ngẩng đầu lên nói gì đó với anh ta. Cậu chàng nhỏ bé, thậm chí còn không cao quá bắp đùi anh. Lý Toản dừng lại, cúi xuống, nói gì đó với đứa trẻ. Đứa trẻ chân trần, mái tóc đã bị nắng hun vàng cháy, quần áo rách rưới, đưa bàn tay nhỏ cáu bẩn chỉ vào chai nước trên tay anh. Lý Toản liền đưa cho nó chai nước và rời đi. Anh đi vài bước lại quay nhìn lại, đứa trẻ đứng ở đó đang chật vật vặn nắp chai. Anh quay lại mở nắp chai cho nó. Đứa trẻ cầm chai nước trong hai bàn tay nhỏ bé, ngẩng đầu tu nước. Tống Nhiễm ngẩng đầu khỏi máy ảnh, chỉ thấy bóng lưng Lý Toản đi xa. Cô trong lòng yên tĩnh, quay lưng bỏ đi, đột nhiên có một người đàn ông chạy qua, suýt đâm sầm vào cô. Cô giật mình, nhưng người đàn ông cũng không xin lỗi, thay vào đó lại trợn mắt giận giữ lườm cô rồi nhanh chóng leo lên chiếc xe đỗ bên đường. Tống Nhiễm bị ánh mắt đó dọa chết khiếp, trực giác mách bảo có gì đó không đúng. Nhưng chiếc xe đang chạy hướng về ngôi đền. Có một cầu thang bằng đá cao ở lối vào của ngôi đền, cũng có binh sĩ đang tuần tra khu vực đó. Nhưng ... sau ngôi đền, đi sang phía bên kia, chính là khu chợ lớn, có rất nhiều người ở đó. Tống Nhiễm sợ rằng cô đã quá nhạy cảm, nhưng nếu ... Mắt nhìn chiếc xe sắp biến mất khỏi tầm mắt, vội vàng hét lên trên đường phố: "Sĩ quan Lý, cái xe kia".