Đến buổi chiều, cả đội đã loại bỏ được 13 quả mìn. Tất cả mìn đã được tháo kíp nổ và xếp thành hàng trên mặt đất. Tống Nhiễm ngồi sang một bên để chụp ảnh thì thấy Lý Toản chia bãi mìn thành hai hàng liền hỏi: "Chúng khác nhau sao?" "Sáu quả này là bán phát, bảy quả này là áp phát" Tống Nhiễm hướng micro của máy ghi quâm qua hỏi: "Áp phát là gì?" "Nó sẽ phát nổ ngay khi bạn dẫm phải nó." "Giống trong phim sao?" "Phim?" Anh quay lại nhìn cô. "Trong phim đều là cảnh diễn viên dẫm lên sau đó buông ra mới phát nổ" "Đó là tùng phát" Lý Toản nói: "Nó chỉ xuất hiện trong phim thôi. Trong thực tế, nó hiếm khi được sử dụng, đều là loại áp phát dẫm cái là nổ làm gì có thời gian mà ở đó diễn cảnh lãng mạn" "Ồ". Cô chợt hiểu ra. Khi xem phim trước đây, cô luôn tự hỏi tại sao bom mìn lại có thể chậm như vậy và nhân vật chính luôn có thể trốn thoát. Hóa ra là đạo diễn sắp đặt cả thôi. Hơn bốn giờ chiều, đội đã mở ra một lối đi an toàn. Nhóm quân đội chính phú đi cùng cũng đã thiết lập một hàng rào bên cạnh lối đi để cảnh báo, sau đó cho người về làng thông báo cho người dân địa phương. Mọi người thu dọn các dụng cụ và chuẩn bị quay về. Sau một ngày làm việc vất vả, mọi người đều mệt mỏi đến nỗi cả xe im lặng suốt cả chặng đường. Khác với lúc cô đến vào buổi sáng, tất cả sự nhẹ nhõm đã biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi.    Bầu trời không mây, xanh như biển, mặt trời vẫn nóng, xa xa là những ngọn núi và cánh đồng. Đi qua một sườn đồi, những cánh đồng lúa mì giống như một biển vàng. Tống Nhiễm nhìn thấy một ông già mặc trang phục địa phương, quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi, trên lưng gùi một bao tải lớn. Ông già gầy còm hốc hác, nhưng cái bao tải trên lưng trông có vẻ khá nặng, nó khiến lưng ông oằn trĩu xuống. Tống Nhiễm bật máy ảnh và kéo ống kính xuống và thì thầm vào máy ghi âm: "Trên đường tôi đã gặp một ông lão người bản địa. Ông đang cõng một bao tải , đó có lẽ là ... lương thực?" Lý Toản lắng nghe, ngước lên, thấy ông già mặc chiếc quần thô ráp đi trên cánh đồng lúa mì trên nền trời xanh, giống như một bức tranh sơn dầu. Ông nheo mắt để nhìn cho rõ rồi nói: "Đúng là lương thực, lúc sáng lúc chúng ta tới ông lão đang ở bên kia thu hoạch lúa mì" Tống Nhiễm nói: “Nhìn có vẻ khá nặng” Lý Toản đột nhiên hỏi: "Cô thử đoán xem nó bao nhiêu cân?" Tống Nhiễm không thể đoán: "Tôi không biết… anh đoán được à? " Lý Toản lại nhìn qua, hơi suy nghĩ, nói: "Tám mươi cân" Tống Nhiễm có vẻ mù mờ. Cô xõa mái tóc ướt đẫm mồ hôi dưới vành mũ và hỏi: "Tám mươi cân là nặng bao nhiêu?" Anh nhìn cô từ đầu đến chân, và nói: "Chắc bằng trọng lượng của cô" "..." Cô thì thầm: "Tôi mới không nhẹ như vậy. Nhưng tôi không nghĩ rằng cái túi đó nặng đến thế” Đội trưởng Dương đã xen vào: “Tôi thì nghĩ nó nặng cô, tôi sợ có khi còn hơn trăm ký ấy.” Mọi người đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ. Đội trưởng Dương vừa dứt lời, các binh sĩ trong xe bắt đầu ồn ào, sôi nổi thảo luận: "Nào có khoa trương như vậy, chắc chỉ chừng năm mươi cân thôi. Đầu cái bao có lẽ đựng cây bông" “Đánh rắm, chỗ nào có cây bông?” “Tôi đoán chắc khoảng sáu, bảy mươi cân. Không sai được" “Chín mươi cân” Ồn ào một hồi, đề tài đột nhiên chuyển hướng "Ông lão ấy sao có thể vác nổi chín mươi cân chứ? Tôi thấy cậu còn chưa chắc đã vác nổi nữa ấy chứ" “Chín mươi cân mà lão tử không vác nổi hả. Có tin tôi nhấc bổng anh lên luôn không" Tống Nhiễm:" ... " Khi mọi người bớt ồn ào, Lý Toản nói: "Sao chúng ta không quay lại xem thử nhỉ" Mọi người đều tròn mắt, kích động. Đội trưởng Dương: "Được đấy." Tống Nhiễm: "..." Đây là một đám học sinh tiểu học à? Lý Toản và một binh sĩ quân chính phủ cùng nhau trao đổi một chút. Thật bất ngờ, anh ta cũng thể hiện sự hào hứng với đề tài này. Anh ta hướng về phía sườn đồi hét lên bằng tiếng địa phương và ông già kia dừng lại. Một đám lính tươi cười hớn hở, chạy nhảy lên đồi. Họ băng qua cánh đồng lúa mì đang kỳ thu hoạch, giẫm lên những cây rơm cao ngang bắp chân, cười đùa leo lên. Tống Nhiễm cũng nhân cơ hội cầm máy ảnh lên và đi theo họ. Ông lão đứng bên đường, nhìn một đám lính trẻ đang lao về phía mình, có chút hoảng hốt. Ethan – người lính địa phương mỉm cười và giải thích một chút với ông lão. Ông lão lúc này mới thả lỏng, đặt bao tải trên lưng xuống, cởi khăn trùm đầu ra lau mồ hôi. Cái bao tải cao bằng tầm một đứa trẻ, đầu bao mở to bằng cái miệng giếng nhỏ. Đội trưởng Dương cố gắng giữ nó lại, thử nhấc lên rồi lại đặt nó xuống: "Nặng vãi. Phải đến chín mươi cân đấy" Lý Toản giữ dây đeo, đeo cái bao lên lưng và sững sờ, nói: "Đúng là phải tầm đó" Mấy binh lính thi nhau gùi thử cái bao như là một trò chơi mới mẻ vậy Lý Toản quay sang Ethan hỏi: "Ông lão chắc khoảng tám mươi tuổi đúng không" Sau khi Ethan hỏi thì quay lại nói: "Tám mươi ba" Lý Toản nói: "Ông lão cũng thật khỏe có thể vác một bao tải nặng như vậy" Ethan trả lời trực tiếp: "Nông dân thì đều như vậy. Đừng nói là các ông lão mà ngay cả bà lão cũng có thể mang cả trăm cân. Cả đời làm những công việc nặng nhọc, họ đã quen rồi" Lý Toản nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo của ông lão, mỉm cười rất nhẹ. Với một nụ cười, anh hỏi: "Trong nhà ông có bao nhiêu người?" Ông lão giơ hai bàn tay khô và thô ráp, thì thầm trong khi ra hiệu. Ethan phiên dịch: "... Chín người. Nhưng cả nhà con trai lớn đã trốn sang nước láng giềng, con trai út thì đi lính, ở nhà chỉ còn bà lão, con dâu và hai đứa cháu" “Bình thường đều trồng trọt sao?” "Đúng vậy. Nhưng vì chiến tranh nhiều loại cây trồng đã bị phá hủy. Cả vùng đất lớn thế này chỉ còn chút lúa mì. Tôi không biết sau khi ăn hết chỗ lúa mì này cả gia đình sẽ sống ra sao nữa" Lý Toản mím môi, không nói gì. Anh đứng đó một lúc, khóe mắt nhận thấy một cái gì đó liền quay nhìn lại, Tống Nhiễm đang quay phim. Anh không quen với việc ghi hình liền không tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Anh lùi lại, tránh khỏi ống kính. Cách đó không xa, mọi người vẫn vui vẻ vác cái túi đó. Lý Toản đứng sang một bên, khoanh tay nhìn đồng đội, lại vui vẻ mỉm cười. Tống Nhiễm nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, do dự không biết có nên chụp lại không, ngay khi đó anh quay sang, bắt gặp ánh mắt của cô. Nụ cười giản dị trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến, nói: "Vừa rôi tôi đoán sai rồi, cái bao ấy nặng hơn tám mươi cân." Cô gật đầu: "Ừm" Ông lão cũng rất vui khi biết rằng họ đã đến để dọn mìn. Run rẩy móc từ trong người ra vài điếu thuốc nhăn nhúm từ trong túi áo rồi nhiệt tình đưa cho từng người bọn họ. Nhìn điếu thuốc kia chắc là nhặt được trên chiến trường, là đồ tốt, đoán chừng ông lão đã nâng niu cất giữ cẩn thận trong một thời gian dài. Đội trưởng Dương lập tức xua tay và nói không nhận. Ông lão không thể nói, trên mặt càng thêm nhăn nheo, nhưng vẫn ra sức mời thuốc họ. Đội trưởng Dương nói với Ethan: "Cậu giải thích với ông cụ chúng tôi không lấy đâu" Ethan lại nói: “Các anh cứ nhận đi, các anh nhận ông cụ sẽ vui hơn đấy" Đội trưởng Dương đành cầm lấy một điếu, rồi hai, ba đồng đội khác cũng lần lượt nhận thuốc của cụ. Đến cuối cùng ông lão chìa một điếu ra trước mặt Lý Toản, Lý Toản mỉm cười: "Cảm ơn, tôi không hút thuốc." Ethan giải thích, và ông lão cẩn thận lấy điếu thuốc cuối cùng bỏ vào túi. Sau khi hút xong điếu thuốc, mọi người nói lời tạm biệt với ông lão. Một nhóm lính trẻ mặc đồng phục ngụy trang lao vào những cánh đồng vàng như đậu và chạy xuống sườn đồi. Lý Toản đi sau cùng. Anh nâng bao tải lên lưng ông lão rồi vỗ nhẹ một cái, bí mật nhét mười đô la vào trong. Lúc chuẩn bị nhảy khỏi cánh đồng lúa mì, thì thấy Tống Nhiễm đang theo sau như một cái đuôi nhỏ. Biểu cảm trên mặt có chút vi diệu, máy ảnh trong tay cô đã ghi lại rõ ràng cảnh đó. Lý Toản, người bị bắt "tại trận" có chút không tự nhiên nói nhỏ: "Cô không để cho cái máy nghỉ ngơi chút nào nhỉ" Tống Nhiễm: "..." Ủa, trách tôi à. Anh nhảy lên khỏi cánh đồng lúa mì, những đồng đội của anh cũng đã chạy xuống sườn đồi. Anh đuổi kịp, chạy được vài bước lại dừng lại đổi thành bước đi. Tống Nhiễm đoán rằng anh đợi cô liền nhanh chân bước theo anh. Lúc đó, gió nổi lên trên sườn đồi. Những sợi rơm dập dềnh bên chân cô, như một bàn tay nhỏ cào qua cào lại, có chút đau lại có chút ngứa.   Trên đường quay về doanh trại, mọi người đều mệt mỏi, nghiêng ngả, gật gù trong xe. Lý Toản cũng dựa lưng vào thành xe, nhắm mắt lại. Đầu lắc lư theo nhịp điệu của chiếc xe, trông như đang ngủ say. Tống Nhiễm ngồi cạnh anh, gục xuống nhưng không thể ngủ được. Trong đầu như đang quay chậm lại một cảnh kia - bầu trời xanh và mặt trời sáng chói. Anh và cô sóng bước xuống sườn đồi hai bên là cánh đồng lúc mạch vàng óng, không ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân. Cô vốn nhạy cảm và tinh tế từ nhỏ. Có những điều nhỏ nhặt nhưng luôn có thể dễ dàng để lại cảm nhận sâu sắc trong lòng cô ấy. Cô biết đây không phải là một điều tốt. Tống Nhiễm có chút không thoải mái, hơi cau mày, kìm nén tiếng thở dài trong lòng. Cô thực sự muốn ra khỏi chiếc xe này càng nhanh càng tốt. Nửa giờ sau, xe trở về trung tâm thành phố Garo, chiếc xe tải chạy ngang qua con đường bê tông bị nứt. Một nhóm trẻ em đen nhẻm nhìn thấy liền chạy đuổi theo chiếc xe, một số đứa chìa tay ra như muốn xin gì đó. Nhưng mọi người không ai mang theo bất cứ thứ gì, họ chỉ có thể xua tay với chúng. Bọn trẻ không bận tâm, chúng vẫn đuổi theo chiếc xe, nhảy nhó, la hét, thậm chí cả hát. Bọn nhỏ ở đây có quá ít trò để chơi. Cho đến khi họ gần tới lối vào doanh trại bọn chúng mới vội vã tản đi. Sau khi ra khỏi xe, đội trưởng Dương hô hiệu lệnh tập trung mọi người. Các binh sĩ nhanh chóng đứng thành hai hàng thẳng tắp. "Nghiêm"… "Nghỉ" "Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rất tốt, đặc biệt là các đồng chí Lý Toản, Đổng Văn Bân, và Trương Khải, những đồng chí này làm việc cẩn trọng, chu đáo, trầm ổn chắc chắn. Cũng có vài đồng chí còn sơ xuất, tôi hy vọng lần tới mọi người phải chú ý hơn. Nhớ rằng, đây không phải là diễn tập ... ". Các binh đều nghiêm túc lắng nghe, khuôn mặt dưới mũ quân dụng đã bị phơi nắng đến đỏ ửng. "Hôm nay nhiệt độ khá cao, các đồng chí đều kiên trì làm việc cả một ngày, vất vả rồi. Sau này mọi người tiếp tục cố gắng. Được rồi, Nghiêm! – Giải tán!" Các binh sĩ giải tán tại chỗ, Tống Nhiễm tắt máy ảnh và đi đến bên đội trưởng Dương. Theo yêu cầu của đài truyền hình, cô cần tìm một người lính cho một cuộc phỏng vấn riêng. Đội trưởng Dương cởi mũ ra, lau mồ hôi trên tóc và hỏi: "Có quay phim không?" "Có". Anh ta nhìn lại đám lính vừa giải tán, mắt híp lại rồi gọi một tiếng: "A Toản" Lý Toản quay đầu nhìn lại. Đội trưởng Dương hướng anh vẫy vậy và nói với Tống Nhiễm: "Chọn cho cô một trai đẹp." "..." Tống Nhiễm không nói một lời, muốn nói có thể đổi người không, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng. Lý Toản đi đến và hỏi: "Đội trưởng?" Đội trưởng Dương chỉ vào Tống Nhiễm, nói : "Cậu thực hiện cuộc phỏng vấn với phóng viên Tống nhé" “Được" Dương đội trưởng quay người bước đi, xong lại quay lại nói: "Về tắm gội sạch sẽ, quân trang chỉnh tề một chút đi. Cậu là hình ảnh của cả đội chúng ta đấy" Lý Toản: "..." ... Tống Nhiễm đặt máy quay lên giá ba chân, máy ghi âm ở bên đã sẵn sàng, cô sắp xếp chút tài liệu. Một lúc sau, có người gõ cửa. Tống Nhiễm quay lại thấy Lý Toản bước vào. Anh đã dội qua nước lạnh, đầu tóc sạch sẽ, khuôn mặt lấy lại vẻ tuấn tú. Anh cũng đã thay một bộ quân trang mới. "Trung sĩ Lý" Tống Nhiễm đứng dậy, chỉ xuống chiếc ghế đối diện với máy ảnh và nói: "Anh ngồi đây đi" Lý Toản ngồi xuống. Anh hơi mất tự nhiên với cái máy quay trước mặt, giơ tay chỉnh lại cổ áo. Tống Nhiễm nói: "Không sao đâu. Nếu anh cảm thấy đoạn quay không ưng ý, chúng ta có thể làm tại hoặc tạm dừng. Đừng lo lắng." Lý Toản cười và nói: "Tôi không lo lắng." "Tốt" Tống Nhiễm đưa một cuốn sổ nhỏ cho anh và nói: "Đây là một số câu hỏi tôi sẽ hỏi anh. Anh xem qua, chuẩn bị trước một chút." "Ừ" Anh cầm cuốn sổ rồi nghiêm túc đọc. Có lẽ do dáng người cao nên nhìn qua thấy anh khá gầy. Nhưng dánh người rất chuẩn, bộ quân trang được kéo phẳng trên bờ vai. Chân cũng dài, quần như ý được nhét vào ủng, ngay cả khi ngồi cũng vẫn phả ra một khí thế mạnh mẽ. Mái tóc được cắt ngắn, trông rất nam tính cũng rất đẹp trai. Tống Nhiễm không muốn nhìn thêm, cúi đầu ghi chép cho tận đến khi anh nhìn lên. Cô mím môi: "Bắt đầu nhé?" "Được." Anh cúi đầu và đưa lại cô cuốn sổ, khi anh ngồi lại một lần nữa, vẫn theo bản năng duỗi thẳng lưng. Tống Nhiễm bật máy quay. Trên màn hình, nét mặt anh điềm tĩnh và trầm ổn. Căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa micro cho anh bằng tay trái và hỏi nhỏ một câu: "Nhiệm vụ chính mà anh chịu trách nhiệm trong hoạt động này là gì?" Lý Toản cũng theo quán tính giữ giọng nhỏ. "Rà phá bom mìn, gỡ bom, phòng chống cháy nổ." Tống Nhiễm dừng lại. "Có chuyện gì vậy?" Anh nghĩ có gì đó không ổn. Cô giải thích: "Anh cứ nói chuyện bình thường, không cần phải nói nhỏ giống tôi. Tôi là phóng viên, vai trò phụ. Còn anh là nhân vật chính." Lý Toản sững sờ, cúi đầu, và mỉm cười ngượng ngùng, mặt anh hơi đỏ. . Anh nói: "Tôi hiểu rồi."    "Lại nhé?" "Được". Anh gật đầu, liếc nhìn vào camera, đột nhiên lại giơ tay: "Đợi một chút." "Có chuyện gì vậy?" Lý Toản chỉ vào máy ảnh rồi lại chỉ vào cô: "Tôi nên nhìn nó hay nhìn cô?"  Tống Nhiễm sững người và nói: "Tùy anh" Anh nhìn vào ống kính trong nửa giây rồi nhìn vào mắt cô sau đó cong môi cười nói: "Vẫn nên nhìn cô tốt hơn".