Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 97 : Giải Quyết Nhanh Gọn
Hai ba chục gã thanh niên thân thể cường tráng hung hãn xông vào, tuy nhiên mười người cảnh sát kia cũng chắng phải tay mở, họ đã từng chứng kiến cả cảnh tượng mấy ngàn người hỗn chiến ẩu đả với nhau nên tỉnh hình thế này cũng chưa dọa nổi họ. Bọn ho đang đinh xông lên ngăn đám người kia lại thì liền nghe thấy Đỗ Long hô lớn:
- Các anh giữ chặt đường, không cho phép ai ra vào! Bọn chúng để cho tôi!
Tất cả cảnh sát sững người lại, thấy Đỗ Long một mình xông lên, đấm ngã gã vừa tố cáo Đỗ Long giết người, sau đó giống như cọp giữa bầy cừu, đanh tan tác đám lưu manh kia. Đột nhiên, không biết tên nào bỗng rút ra một con dao, từ phía sau đâm về phía Đỗ Long, đám canh sát nhìn thấy liền vô cùng lo lắng.
Nhưng Đỗ Long lại như mọc mắt sau lưng, nhanh như cắt quay người lai, gầm lên:
- A! Mày dam dùng vũ khí tấn công cảnh sát! Mày chết chắc rổi!
Gã kia nghe thấy Đỗ Long gầm lên như vây liền sững người lai, con dao trong tay bị Đỗ Long đoat lấy, ném về phía đám canh sát, rổi tát cho gã một cái, khiến gã quay tròn một vòng, rổi ngã lãn ra, xô ngã cả một tên đồng bọn.
Đám người còn lại nhìn thấy sự lợi hại của Đỗ Long, vội vàng kêu lớn bỏ chay, đám canh sát cuối cùng cũng có viêc mà làm, ngăn bọn chúng lại, đợi đến khi Đỗ Long giải quyết xong quay lại thì tất cả cũng đã nằm lăn trên đất.
- Bọn chúng tắn công cảnh sát! còng hết cả lại!
Đỗ Long lanh lùng nói.
- Chúng tôi không...
Một gã định lên tiếng cãi lại, Đỗ Long đạp cho một cái, gã đó kêu thảm, ngã lăn ra đất, miêng phun ra máu, kèm theo ca mấy cái răng. Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đứa nào còn nói nhiều thì đánh cho tôi, mẹ kiếp, cọp không ra oai thì tưởng là mèo hen à, có tin tao đánh cho chúng mày tàn phế cũng không ai làm gì được tao không? Chúng mày có đứa nào mà không có tiền án tiền sự? Giết chết lũ căn bã chúng mày, nhân dân càng ùng hộ, Lý Võ Uy là cái cứt gì! Cho dù là Bí thư huyện ủy đến đây, tao cũng cho ăn tát, mà ông ta vẵn còn phải gượng cười cúi người xin lỗi đấy!
Mấy gã kia bị võ nghê và uy thế vô hình của Đỗ Long làm cho khiếp sợ. Đối với bọn chúng mà nói, Lý Võ Uy và Bí thư huyên ủy đều là những nhân vật vô cùng ghê gớm, Đỗ Long lại hoàn toàn chẳng coi hai vị đó ra gì, điều đó có ý nghĩa gì chứ? Bọn chúng có lẽ chắng bao giờ có thể hiểu được điều này, nhưng sự đau đớn trên thân thể thì bọn chúng lại cảm nhân thấy rất rõ, Đỗ Long một mình đánh cho hai mưởi mấy người bọn chúng tan tác, bản lĩnh đó thực sự là vô địch!
Đỗ Long thấy đã trấn áp được đám lưu manh này, liền quyết đoán ra lệnh:
- Còng hết bọn chúng lại, ngồi xổm vào sát tường. Đợi tôi đi khám nghiệm thi thể xong sẽ quay về xữ lý bọn chúng!
Cảnh sát lâp tức khống chế hai mưởi mấy tên lưu manh, Đỗ Long tiếp tục ra lệnh cho bọn ho canh giữ lối vào nhà xác, sau đó hắn tiến vào trong, hỏi nhân viên trông coi nhà xác:
- Tất Đạt Khải ở đâu?
Người đó đã sớm khiếp sợ trước uy thế của Đỗ Long, vội vàng chỉ vào phòng bao quản bên cạnh:
- Ở trong đó, giường 13.
- 13? Đúng là một con số xui xẻo, thảo nào Tất Đạt Khải chết nhanh như vây.
Đỗ Long thẩm nghĩ, đi vào trong phòng, tìm thấy giường số 13. một cỗ thi thể phủ vãi trắng xuất hiên trước mãt hắn.hắn lất tắm vài lên, nhìn thấy Tất Đạt Khải mặt trắng bệch, người đã cứng đở lại, lỗ mũi có vết máu, khóe miệng vẫn còn có dấu nước bọt.
Đỗ Long quan sát mắt của Tất Đạt Khải, rổi lại mở miệng y ra nhìn một cái, sau đó cuốn tay áo của y lên, nhìn thấy trên cánh tay phải của y có một vết kim châm rất rõ, chính là vết kim còn lưu lại sau khi Hạ Hồng Quân chích thuốc cho Tất Đạt Khải ngày hôm trước. Ngoài vết kim châm đó ra, trẽn cánh tay phải của Tất Đạt Khải không còn có dấu vết kim châm nào nữa.
Đỗ Long lại kéo tay áo bên trái của Tất Đạt Khải lên, phát hiên ở phía mép trong của cánh tay, gần nách có một vết kim châm rất khó phát hiện, chứng tỏ do Tất Đạt Khải chích trước khi chết.
Đỗ Long cuối cùng đã tìm thấy thứ mà hắn cần tìm, hắn ra ngoài cửa, lấy dụng cụ pháp y đã chuấn bị sẵn, còn có cả một tấm biển và một chiếc máy anh, đặt tấm biển lên cạnh chứng cứ, chụp ảnh cần thận, tất cả mọi viêc đều tuân thủ nghiêm túc trình tự lấy chứng cứ.
Sau khi chụp xong, Đỗ Long còn rút lấy một chút mau của Tất Đạt Khải, chuẩn bị mang về Phòng kỹ thuật Cục công an thành phố Ngọc Minh để tiến hành xét nghiệm. Để có thể giải oan được cho Hạ Hồng Quân, lần này Đỗ Long đã cố hết sức có thể.
Sau khi lấy chứng cứ xong, Đỗ Long quay ra lôi vào nhà xác, lúc này cảnh sát vẫn đang khống chế chặt lôi vào, còn đám du côn đang ngoan ngoãn ngồi im ở sát chân tường.
Đỗ Long lôi bừa một tên vào trong nhà xác, nắm tóc ấn mặt gã vào sát khuôn măt lạnh ngắt của Tất Đạt Khải, gã đó vội kêu lên thảm thiết:
- Đừng.... mẹ ởi!
- Ngay cả người chết cũng sợ mà còn dám đi theo Lý Võ Uy làm bao nhiêu việc khốn kiếp như vậy!
Đỗ Long hừ lanh một tiếng, hỏi tiếp:
- Nói cho tao biết, những thắng ở bên ngoài, đứa nào là đứa cầm đầu? Tất Đạt Khải trước khi chết đã ở cùng với ai? Nếu mày không nói tao sẽ xích mày với thi thể, để mày ngổi đây ca ngày với anh Khải của mày!
Gã kia vội kêu lên:
- Đừng, tôi nói, tôi nói... Người có hình xăm lưỡi hái thần chết ở trên cánh tay là người cầm đầu, trưởc khi anh Khải chết, chỉ có anh Bưu ở cùng với anh ấy.
Đỗ Long lôi luôn gã đó ra ngoài, tất cả mọi người đều nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, một gã mặt mày bặm trợn quay lại, trợn mắt nhìn gã vừa rồi:
- Tiểu Đao, mày chết chắc rổi!
Gã có tên Tiểu Đao kia cúi đầu không nói gì, Đỗ Long đẩy gã về phía chân tường, rồi nắm lấy gã có tên A Bưu kia, cười lạnh nói:
- Còn dám uy hiếp người khác à, tao thấy mày nên lo cho thân mày đi thì hơn!
Đỗ Long lôi A Bưu lúc này đang bị còng tay sau lưng vào cạnh thi thể của Tất Đạt Khải, ấn sát măt hắn vào mặt Tất Đạt Khải, nhưng A Bưu cứng đầu hơn nhiều, không lên tiếng gì. Đỗ Long cười lạnh:
- Làm đai ca có khác, có chút dũng khí, để tao xem mày cứng đầu được bao lâu!
Đỗ Long bỗng chém một chưởng vào gáy A Bưu, A Bưu chí cam thấy xây xẩm mãt mày, rổi ngất đi. Đỗ Long lôi hắn lên nắm đối mặt với Tất Đạt Khải, sau đó khóa hai chân hai tay của hắn với Tất Đạt Khải, phủ vãi trắng lên, trước khi đi ra còn nhét một chiếc đèn pin vào trong để sau khi tỉnh lại, A Bưu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đỗ Long ra lệnh không cho ai vào trong nhà xác, rồi rời khỏi nhà xác, gặp y tá hỏi đường, không lâu sau đã tìm thấy phòng bệnh Tất Đạt Khải đã từng ở.
Phòng bệnh đã được dọn dep, Đỗ Long không tìm thấy thứ hắn muốn, nhưng hắn cũng không quá thất vọng, quan sát kỹ phòng bệnh, sau đó lại đi ra tìm kiếm xung quanh phòng bệnh, tìm thấy một chiếc xi lanh ở trong thùng rác, trên mặt Đỗ Long xuất hiên nụ cười hài lòng.
Đỗ Long cho xi lanh vào trong túi đựng chứng cứ, quay vào trong nhà xác, ra lệnh cho tất cả đám du côn quay lại nhìn hắn. Đỗ Long giơ chiếc xi lanh ra, nói:
- Chúng mày nhìn xem tao tìm thấy cái gì?
Tất cả đều nhìn vào vật ở trong tay Đỗ Long, phần lớn sau khi nhìn thấy chiếc xi lanh đều tỏ ra ngở ngac không hiểu, chỉ có duy nhất một ánh mắt là lóe lên một cái, sau đó nhìn sang hướng khác. Đỗ Long cười lạnh, đi về phía gã đó, giơ chiếc xi lanh ra trước mặt gã, hỏi:
- Sao mày không dám nhìn? vì mày biết lai lịch của chiếc xi lanh này, hay là vì mày đã dùng chiếc xi lanh này để hạ độc anh Khải của mày?
- Cái gì?
Đám du côn kia kêu lên kinh ngạc. Đỗ Long quay đầu lại quát:
- Im mồm lại! Tao còn chưa hỏi xong!
Đỗ Long tiếp tục nhìn gã đó, nói:
- Mày không nói cũng không sao, bởi vỉ muốn biết đáp án rất đơn giản, trên xi lanh chắc chắn có dấu vân tay của hung thủ, chỉ cần đối chiếu là biết ngay ai làm, để tao đoán xem nào... là tên Bưu kia đưa xi lanh bao mày ra tay hả? Bởi vì mày không quen với Tất Đạt Khải, hoãc là có thù oán với anh ta?
Đỗ Long đoán rất chính xác, ánh mắt gã đó lóe sang, hiển nhiên là đã có chút lay động trước lời nói của Đỗ Long, nhưng gã vẫn chưa chịu khai. Đỗ Long cười lanh nói:
- Không tồi, rất có nghĩa khí, nhưng bây giờ không phải lúc thể hiên nghía khí, mày có biết chủ mưu và đồng pham giết người bị tuyên phạt khác nhau thế nào không? với những tình tiết nghiêm trọng như của chúng mày, chủ mưu chắc chắn bị dựa cột, đồng phàm có lẽ chỉ bị tuyên án hai mươi năm, biểu hiên tốt thì bảy tám năm là có thể được tha. Mày có tin trước khi mày bị xử tử, tao có thể cho người “hầu hạ” mày trong tù cần thận, đảm bảo cả ngày mày cũng không hết trò vui. Mày có biết đám phạm nhân kia sẽ làm gì mày không. Bọn chúng thích nhắt là những kẻ da thịt mỡ màng như mày đấy, chúng nó sẽ chơi mày như chơi đàn bà, đảm bảo mày sẽ sướng phát điên! Mày vẫn không chịu nói à? Vây thì chắc là mày đã mong muốn ngày ấy lâu rổi...
- Không! Tôi nói!
Nhũng lời uy hiếp của Đỗ Long đã đánh gục lớp phòng ngự cuối cùng trong tâm lý gã đó, hơn nữa chứng cứ lại ở trong tay Đỗ Long, hắn cũng đã đoán được bảy tám phần sự thất, bởi vây gã liền nói:
- Tôi khai hết, chính tôi đã tiêm cho anh Khai, tôi cũng không biết là có thể chết người, chính anh Khai nói muốn chích một nhát cho đỡ nghiền, sau do anh Bưu tìm mang đến, bao tôi tiêm cho anh Khải. Anh Bưu nói hiện nay đang có mốt tiêm ngay dưới nách, nên tôi đã tiêm dưới nách anh Khải, không ngờ sau khi tiêm xong không lâu thì anh Khải sùi bọt mép, mũi chảy máu, không lâu sau thì chết....
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
22 chương
113 chương
555 chương