Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 618 : Lời nói phạm thượng
Hôm nay là ngày trăng lưỡi liềm, những nơi ngoài phòng mà không có ánh đèn chiếu tới đều là một mảng tối đen, lại càng không cần nói tới trong phòng…
Cái chỗ giơ tay ra cũng khó nhìn thấy năm ngón lại là nơi Đỗ Long phát huy thực lực thực sự của mình. Người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại nhìn thấy hết sức rõ ràng. Tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhạc Tiên giống như hoa đào theo mưa, nước mắt lưng tròng. Thân thể xinh đẹp của cô đang hứng chịu những đợt tấn công như vũ bão của Đỗ Long.
Đó là nước mắt vui mừng cực độ. Sau một trận hỗn loạn đê mê thỏa thích, một cảm giác sung sướng tuyệt vời không nói lên lời khiến Bạch Nhạc Tiên không cầm nổi mà rơi nước mắt…
Đỗ Long không vì vậy mà bỏ qua, đôi chân thon dài, đầy đặn, trắng mịn kia bị hắn giữ lại trong tay. Lấy đó làm điểm tựa, hắn có thể hung hăng xông tới mà không cần kiêng kỵ gì, tấn công đến mức khiến Bạch Nhạc Tiên tơi bời.
Đây quả là một đêm tiêu hồn, Bạch Nhạc Tiên lại càng là một báu vật quý hiếm rung động lòng người. Ánh mắt Đỗ Long ngẩng lên từ phía trước bộ ngực nở nang của Bạch Nhạc Tiên, đối diện ngoài của sổ chính là cây bao tháp nổi tiếng kia.
Bạch Nhạc Tiên liều chết không chịu cho hắn làm chuyện “khiêu dâm Phật”, vì vậy Đỗ Long đành phải tìm một nơi khác cùng cô chơi trò chơi tình cảm mãnh liệt kia. Cây bao tháp nằm trong khuôn viên một trường nhỏ của Lỗ Tây, cách đó không xa có một tòa nhà dạy học, vì thế một phòng học nhỏ dưới tầng đã bị Đỗ Long chọn trúng, và đó trở thành chiến trận vui chơi của bọn họ.
Ngay từ đầu Bạch Nhạc Tiên đã cảm thấy không ổn, nhưng cô lại không thể chống lại sự khiêu khích của Đỗ Long, vì thế không bao lâu sau đã ý loạn tình mê, lại càng không để ý đây là nơi nào mà cùng Đỗ Long liều chết triền miên.
Vốn dĩ đối diện hai người không phải là nơi này, nhưng trong khi Bạch Nhạc Tiên không thể phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, Đỗ Long đã ôm cô tới chỗ này, một bàn học kê sát cửa sổ đã trở thành sự lựa chọn cuối cùng của Đỗ Long.
Đỗ Long tiếp tục điên cuồng xông thẳng vào cơ thể Bạch Nhạc Tiên, khi cơ thể hai người gắn chặt vào nhau, khi thân thể siết chặt lại với nhau, một sức mạnh khoái cảm khó có thể hình dung khiến người ta phát điên lên. Trong khi Bạch Nhạc Tiên đang rên rỉ nhịp nhàng trong sự vui mừng thì Đỗ Long lại nhìn vào cây bao tháp trong bóng đêm qua cửa sổ, trong lòng thầm thề nguyền:
- Phật tổ linh thiêng, Tiên Nhi là người đàn bà của tôi, không ai có thể cướp cô ấy đi được!
Chiếc bàn học thấp bé giống như chiếc thuyền lá nhỏ trên sóng biển. Đang trong lúc không ngừng va chạm phát ra âm thanh rên rỉ ư ư, cùng với điệu ngâm của Bạch Nhạc Tiên kết hợp lại thành một đoạn hợp tấu sáo tuyệt vời.
Một ánh đèn điện nhanh như tia chớp xuyên qua cửa sổ, Đỗ Long nheo mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy hai nhân viên bảo vệ trường học đang đi về hướng Đỗ Long. Có lẽ bọn họ nghe được động tĩnh gì đó, vì vậy mới tới xem thử.
Bởi cây bao thấp còn có tên gọi là tháp tình nhân. Vì vậy mỗi năm có rất nhiều nam nữ thanh niên tới đây cúng bái, mong Phật tổ phù hộ tình yêu bền vững của bọn họ. Cũng có một số đôi tình nhân giống như bọn Đỗ Long khá nghịch ngợm hoặc tự lấy đó làm điều lãng mạn. Bọn họ cũng lén lút đêm khuya lẻn vào trường, ở dưới cây bao tháp chứng giám tình yêu đẹp, thậm chí còn gây chuyện đặc biệt, lại còn trèo cả lên ngọn cây đa trên đỉnh tháp chơi trò chơi tình cảm mãnh liệt. Vì thế những người bảo vệ này thường xuyên phải hóa trang thành mặt đen đuổi mấy tên thanh niên đui mù kia…
- Có người đến!
Đỗ Long nói nhỏ bên tai Bạch Nhạc Tiên, tuy Bạch Nhạc Tiên đang chìm đắm trong trạng thái cao trào không nói lên lời, nhưng lời nói của Đỗ Long như sét đánh ngang tai làm xua tan sương mù trong tâm trí cô, khiến cô lập tức tỉnh táo trở lại.
- Làm sao bây giờ?
Bạch Nhạc Tiên hoảng loạn, cơ thể căng thẳng của Bạch Nhạc Tiên càng làm tăng khoái cảm cho Đỗ Long. Đỗ Long cười ha hả, hắn bế Bạch Nhạc Tiên lên, theo lẽ tự nhiên Bạch Nhạc Tiên dùng hai chân mình kẹp chặt vào eo Đỗ Long.
Cơ thể hai người vẫn liên kết chặt chẽ vào nhau. Bởi nguyên nhân trọng lượng cơ thể mà mỗi lần sáp nhập của Đỗ Long lại càng thêm sâu hơn, thẳng đến tận hoa tâm. Trong khi Bạch Nhạc Tiên đang căng thẳng lại vừa cảm nhận được sự kích thích không giống bình thường, điều này khiến cô không thể rừ bỏ dục vọng trong lòng, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đỗ Long ôm cô dựa vào cửa phòng học. Cho dù bảo vệ có tới bọn họ cũng đừng hòng mở được cửa ra. Đương nhiên, sự phòng bị này là chưa đủ, trốn được một lúc chứ không trốn được cả đời. Đỗ Long còn có kế hoạch khác, vì thế hắn rất chắc chắn. Nhưng Bạch Nhạc Tiên lại rất lo lắng, bọn họ hiện giờ toàn thân không một mảnh vải, nếu bị bảo vệ phát hiện dùng đèn pin chiếu vào… ôi, cô thật sự không dám tưởng tượng tiếp!
Bạch Nhạc Tiên bị Đỗ Long ép chặt lên trên tấm cửa, hai chân bị Đỗ Long nâng lên, dựa lên trên vai của hắn. Đỗ Long tiếp tục tấn công cơ thể Bạch Nhạc Tiên. Cái tư thế này khiến cô không thể nào phản kháng!
Cứ như vậy, hai người bảo vệ càng ngày càng tới gần. Đầu tiên, bọn họ đi tới gốc cây bao tháp, dùng đèn pin chiếu rọi bốn xung quanh và trên cây, sau khi xác nhận không có người, hai người bảo vệ dày dạn kinh nghiệm này bật đèn pin lên chiếu về phía tòa nhà dạy học bên này.
Ánh đèn pin xuyên qua cửa sổ chiếu lên tường. Bạch Nhạc Tiên cảm thấy cơ thể mình đã bị lộ hoàn toàn dưới ánh đèn. Cô xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng cơ thể cô lại nóng rực lên. Dưới sự tấn công mãnh liệt của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên vô cùng hoảng loạn giữa tình cảm và sự sợ hãi, không còn cách nào khác lại một lần nữa đạt được khoái cảm…
Một bàn tay to lớn bưng kín miệng Bạch Nhạc Tiên. Vốn dĩ Bạch Nhạc Tiên đang ở trong trạng thái thiếu không khí, sau khi bị bịt miệng lại rơi vào trạng thái nghẹt thở trong chốc lát. Cô ra sức giãy dụa, đầu óc choáng váng, cơ thể co giật mãnh liệt… Nhưng dưới sự kích thích và hưng phấn trước đây chưa từng có, trong nháy mắt đã vượt qua chính mình, đạt đến đỉnh cao trào trước đây chưa từng có.
Cơ thể Bạch Nhạc Tiên co giật và giãy dụa mãnh liệt, đến Đỗ Long cũng có chút không thể khống chế nổi. Cửa phòng học bị sức ép từ cơ thể cô phát ra âm thanh bộp bộp, tiếng kêu rên rỉ vang dội của cô đến tay Đỗ Long cũng không thể ngăn nổi…
Hai bảo vệ nghe được âm thanh lạ bên này liền dùng đèn pin chiếu tới, đồng thời hô có người nào bên trong không! Sau đó liền cầm gậy gộc chạy qua bên này.
Đỗ Long hừ một tiếng, tay trái của hắn xoay một cái, hai đồng tiền xu xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó bay ra ngoài cửa sổ. Hai đồng tiền xu xé tan không khí, phát ra tiếng kêu xoẹt xoẹt, bay về phía hai người bảo vệ kia.
Đầu gối của hai bảo vệ dường như bị tập kích cùng một lúc, bọn họ phát ra tiếng kêu kinh hãi, sau đó đều đồng loạt ngã về phía trước. Chiếc đèn pin và cây gậy trong tay đều văng trên mặt đất, đèn pin bị vỡ, khuôn viên trường lập tức rơi vào trong bóng tối.
Hai người bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau không hiểu:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Đau chết mất…
- Cút!
Một âm thanh khiển trách sắc lạnh truyền ra từ trong phòng học:
- Bản tôn và Cát Tường Thiên Nữ đang ở đây! Người phàm các ngươi mau chóng rời xa, nếu không ắt sẽ tai bay vạ gió!
Một bảo vệ quát mắng:
- Mẹ nó, giả thần giả quỷ, đợi ông đây bắt được ngươi, ngươi sẽ biết thế nào là tai bay vạ gió!
Vừa mới dứt lời, trên đầu người bảo vệ kia bị một chấn động mạnh, sau đó liền ngã lộn về phía trước. Người bảo vệ kia hoảng sợ, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng kia:
- Bản tôn chỉ phạt nhẹ, ngươi mau kéo y đi, nếu không sẽ cùng y ngủ ở lại đây một lát…
Người bảo vệ kia chợt tỉnh ngộ, vội vàng cúi lạy, cung kính nói:
- Phật tổ trên cao, mong tha thứ chúng con đã quấy rầy, chúng con sẽ rời đi ngay, mong Phật tổ lượng thứ…
- Đi…
Âm thanh nghiêm nghị truyền ra, người bảo vệ vẫn còn tỉnh táo kia vội bò lên, đỡ người đồng nghiệp đang hôn mê kéo đi.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương