Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 617 : Tự gây nghiệt!
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói:
- Cảnh sát, giờ tôi dẫn các anh lên, mong các anh hết sức nhỏ nhẹ, đừng làm kinh động tới những vị khách khác…
Một nhân viên phục vụ dẫn ba tên cảnh sát kia lên tầng năm, chỉ thấy bên ngoài phòng số 505 treo biển “ xin đừng quấy rầy”, ba tên cảnh sát kia càng chắc chắn bên trong có sự tình, bọn họ liền kêu người nhân viên phục vụ gõ cửa phòng:
- Phục vụ phòng đây, xin mở cửa!
Gõ đến lần thứ ba cũng không có ai trả lời, ba tên cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, kêu nhân viên phục vụ lấy chìa khóa mở cửa phòng nhưng phát hiện cửa bên trong đã khóa trái, tên cảnh sát cầm đầu thầm kêu mẹ nó rồi lớn tiếng nói:
- Người bên trong nghe đây, chúng tôi là cảnh sát kiểm tra phòng! Lập tức mở cửa phòng, nếu không chúng tôi sẽ xông vào, những tổn thất gây ra sẽ do các người chịu trách nhiệm!
Bọn Đỗ Long sớm đã không có ở trong phòng, đương nhiên bên trong sẽ không có ai đáp lại, lại càng không có ai tới mở cửa. Ba tên cảnh sát kia bốc lửa giận trong lòng, không còn do dự gì nữa, tên cảnh sát cầm đầu ra hiệu cho tên cảnh sát đồng nghiệp cao to lực lưỡng kia, tên cảnh sát kia lùi sau hai bước, sau đó xông mạnh về phía trước!
Một tiếng oang rất lớn, cửa phòng đã bị đạp mở ra, hai tên cảnh sát trong thế phòng bị xông vào bên trong, chỉ thấy đèn bật sáng trưng nhưng trong phòng lại không có bất cứ ai! Chăn đệm trên giường vô cùng vuông vức, chứng tỏ chưa từng có ai dùng qua…
Ba gã cảnh sát lục soát khắp căn phòng. Gầm giường, trong tủ đều không có người, cửa sổ bên ngoài đã có lưới bảo vệ, người không thể trốn thoát được từ đây. Lục soát một hồi, ba tên cảnh sát mặt biến sắc trông vô cùng khó coi. Bọn họ hỏi người nhân viên phục vụ kia:
- Chuyện này là thế nào? Một nam, một nữ kia chạy đi đâu rồi?
Nhân viên phục vụ kia cũng không hiểu ra sao, lại không dám nói bản thân ban nãy chú tâm chơi trò chơi, căn bản là không để ý xem có người ra vào hay không:
- Tôi… tôi cũng không biết, tôi không hề thấy bọn họ đi ra ngoài…
Tên cảnh sát kia tức giận nói:
- Cậu thật là ngu ngốc, có hai người sống rành rành như vậy mà đi đâu cậu cũng không biết? Khách sạn các người có lắp camera không?
Nhân viên phục vụ sợ hãi trả lời:
- Vốn dĩ là có, nhưng lần trước người của cục Công an tới kiểm tra nói không hợp quy cách, yêu cầu chúng tôi lắp đặt lại, nhưng loại cỡ quy định tạm thời còn thiếu nên từ đó vẫn chưa lắp đặt được…
Chuyện hỗn loạn này… ba tên cảnh sát cũng không hề cáu kỉnh, bọn họ tập hợp lại, tên cảnh sát cầm đầu nói:
- Mẹ nó chứ, công cốc một hồi, thu quân!
Ba người đi vào phía thang máy, người nhân viên phục vụ vẻ mặt buồn rười rượi nói:
- Cảnh sát, cái cửa này… tính là của ai?
Tên cảnh sát nhấn nút thang máy xuống lầu quay đầu lại nói:
- Đợi tên tiểu tử kia về, cậu muốn thu thế nào thì thu chứ sao.
Nhân viên khách sạn khóc không ra nước mắt, khách đều không có trong phòng, cảnh sát các người đạp hỏng cửa, kêu anh ta làm thế nào thu phí của khách chứ? Anh ta không dám chặn thu tiền cảnh sát, cũng không thể báo cáo với ông chủ chuyện này, nếu không đến khi ông chủ hỏi vì sao không thấy khách rời đi thì thật sự anh ta không biết nên trả lời thế nào? Vì thế, cái cửa này chỉ có thể là hai anh em trực ban bọn họ thanh toán hóa đơn.
Ba tên cảnh sát kia tức giận rời khỏi khách sạn, Viên Khang ở ngoài khách sạn muốn xem kịch hay thấy thế vô cùng kinh ngạc. Y nghi ngờ đang định lên xe chuồn về thì người nhân viên phục vụ tiễn ba tên cảnh sát kia đột nhiên nhìn thấy y, trong lòng bỗng lóe lên lập tức kêu to:
- Cảnh sát, nhất định là do tên kia giở trò quỷ! Khi đôi nam nữ kia mới tiến vào, y đã nghĩ cách moi ra số phòng từ chỗ chúng tôi, nhất định là y đã gọi điện thoại báo cảnh sát! Cảnh sát mau bắt y lại, cái cửa bị đã hỏng kia phải bắt y bồi thường!
Viên Khang nghe xong vội vàng chạy về phía chiếc Mercedes Benz. Viên Khang nếu không vội vàng còn tốt, chứ hành động vội vàng này khiến ba tên cảnh sát kia đều chú ý, bọn họ nhanh chóng đuổi theo Viên Khang, đồng thời quát to:
- Đứng lại! Cậu chạy cái gì mà chạy! Đứng lại đó cho tôi!
Viên Khang vừa mới chạy đến bên chiếc Mercedes Benz đã bị một tên cảnh sát bắt lấy, hai tên cảnh sát theo sau cũng nhanh chóng đuổi tới nơi, bắt Viên Khang còng tay lại.
- Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!
Viên Khang kêu lớn, một tên cảnh sát không nói một lời liền đánh một đấm vào vào bụng Viên Khang, lạnh nhạt cười nói:
- Hiểu lầm sao? Hiểu lầm thì cậu chạy làm gì? Nói! Có phải là cậu gọi điện thoại báo cảnh sát không?
Viên Khang đau đến nỗi suýt ngất đi, y nhìn thấy tên cảnh sát kia còn giơ nắm đấm lên định đánh tiếp, y vội vàng thừa nhận nói:
- Đúng vậy, là tôi gọi, nhưng… anh cảnh sát hãy nghe tôi nói, sự việc là như thế này…
Viên Khang cuối cùng cũng không khai ra chủ nhân của y, chỉ tự biên tự diễn giải thích, sau đó lại nhét vài tờ tiền đỏ. Cuối cùng ba tên cảnh sát kia cũng buông tha cho y, cái cửa bị đá hỏng kia đương nhiên cũng do Viên Khang chịu trách nhiệm. Sau khi vất vả mới thoát thân được, Viên Khang báo cáo lại tình hình cho chủ nhân, kết quả bị mắng một câu ngu ngốc, Chu Chí Viễn bèn cúp điện thoại.
Đỗ Long nắm tay Bạch Nhạc Tiên, hai người chậm rãi bước trên đường không một bóng người, Đỗ Long thản nhiên nói:
- Thành phố Lỗ Tây của hiện tại khiến anh nhớ tới thành phố Ngọc Minh 20 năm trước… hơi muộn một chút trên đường đã tắt đèn tối om không có một bóng người đi…
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Anh vẫn còn nhớ những chuyện từ xa xưa vậy à, những ký ức hồi nhỏ của em dường như đã quên sạch hết rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Có một số việc không thể dễ dàng quên như vậy được…
Bạch Nhạc Tiên không có cảm xúc sâu đậm như vậy, cô nhảy một bước lên tảng đá nhỏ trước mặt, nói:
- Đỗ Long, anh định đưa em đi đâu? Chúng ta không thể cứ đi dạo như vậy cả đêm được? Ngày mai còn phải làm việc nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Yên tâm đi, sẽ không làm chậm trễ công việc của em. Em xem, chúng ta đã đến nơi rồi.
- Tới nơi rồi?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy một màu tối đen như mực không có gì hết, cô không nhịn nổi hỏi:
- Đây là đâu? Tối om om à.
Đỗ Long cười nói:
- Em chưa từng nghe nói tới địa danh cây bao tháp nổi tiếng thành phố Lỗ Tây sao? Hiện giờ em đang đứng trước mặt cây bao tháp đó.
- Cây bao tháp?
Bạch Nhạc Tiên đương nhiên biết chỗ này, tương truyền cây bao tháp được xây dựng sớm nhất vào những năm đầu thời nhà Thanh, Hoàng đế Càn Long. Nghe nói là do An Phủ Sứ Phóng Tác Phiên của An Phủ Ti tại thị trấn Mang đã xây nên (*). Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là cây bao tháp hiện nay có có một cây đa mọc ra từ trong tháp, sau khi cây đa cao lớn lên lại càng ôm chặt lấy tòa tháp, vì thế mà mọi người gọi là cây bao tháp. Ngày nay, cây bao tháp đã trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất thành phố Lỗ Tây.
(*) An Phủ Ti: tên cơ quan thời Minh, Thanh. An Phủ Sứ là tên chức quan, Phóng Tác Phiên là tên người.
Hai mắt Bạch Nhạc Tiên mở to ra nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một mảng tối om, Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc hỏi:
- Tại sao chúng ta lại đi tới đây? Chỗ này tối như mực vậy, chẳng nhìn thấy được cái gì, chúng ta chạy tới đây là gì chứ?
- Đến làm em đó…
Đỗ Long nói những điều xấu xa bên tai Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên ngơ ngác, chỉ nghĩ Đỗ Long đang nói đùa, rồi lại nghe Đỗ Long nói tiếp:
- Cây bao tháp còn được mọi người gọi là tháp tình nhân. Nghe nói những cặp tình nhân cầu nguyện ở đây rất linh. Tiên Nhi, nếu chúng ta làm chuyện yêu đương dưới tháp này, không biết là mong muốn có được hoàn thành không nhỉ?
Bạch Nhạc Tiên giật mình nói:
- Anh điên rồi! Nơi này là thánh địa cửa Phật! A di đà Phật, Phật tổ lượng thứ, Đỗ Long chỉ là nói đùa mà thôi…
Đỗ Long bĩu môi, hắn quả thật muốn cùng Bạch Nhạc Tiên làm một trận điên đảo trời đất dưới tháp linh thiêng nơi cõi Phật này, khiêu dâm Phật thì sao? Không có sai, trong rất nhiều ngôi chùa còn cung cấp cả Phật Di Lặc. Sau khi đạo Phật được truyền bá vào Trung Nguyên mới bị Hán hóa khiến một bộ phận đạo phật tinh túy, cũng là một số thứ liên quan đến đến nhân tính cùng tự nhiên đã bị xóa đi…
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
116 chương
125 chương
14 chương
90 chương