Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 102 : Đường Ngay Không Sợ Nhầm Phải Bất Chính
Trần Tư Cừ bắt đầu khám nghiệm tử thi, Cảnh Vệ Đông ở một bên làm trợ thủ cho gã. Trần Tư Cừ cũng đã xem qua bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Đỗ Long, lấy kinh nghiệm già đời của gã, không ngờ cũng không tìm ra chút sai sót nào. Điều này làm cho gã chỉ biết chậc lưỡi kêu kỳ lạ đồng thời cũng cẩn thận hơn.
Đầu tiên Trần Tư Cừ nhìn vào mắt Tất Đạt Khải, nói:
- Người này tử vong đã lâu, ánh mắt đã hoàn toàn trắng bệch, không thể dựa vào mắt để phán đoán nguyên nhân của cái chết.
- Đó là bởi vì anh tới quá muộn, trong bản báo cáo của tôi ngày hôm qua còn có mấy tấm ảnh chụp đều trông rất rõ ràng, nó cho thấy đặc thù của việc hít thuốc phiện quá liều khiến nạn nhân tử vong.
Đỗ Long ở bên cạnh thản nhiên nói.
Trần Tư Cừ không để ý tới Đỗ Long, gã tiếp tục khám nghiệm tử thi. Bởi vì đã qua một đêm nên trên thi thể người chết đã xảy ra rất nhiều biến hóa, trên xác chết thậm chí còn mọc ra chòm râu... Nguyên nhân là bởi vì cơ thể người chết thường bị lạnh cứng ngắc sau đó chòm râu ẩn dưới da bị ép ra ngoài...
Trên cánh tay phải Tất Đạt Khải vẫn còn nhiều lỗ nhỏ như lỗ kim, nhưng các lỗ kim ở phía dưới nách của gã giờ trở nên rất khó phát hiện bởi vì làn da bị co rút lại. Nhìn cái điểm nhỏ màu đỏ, Trần Tư Cừ nói:
- Không thể dùng mắt thường để phân biệt điểm nhỏ màu đỏ rốt cuộc là lỗ kim tiêm hay không. Nếu đúng là thuộc lỗ kim, cũng không thể phán đoán nó là do người chết khi còn sống đã chích vào hay là sau khi chết bị người cố ý lưu lại, cho nên đề nghị có thể xem nhẹ này manh mối, để tránh tạo các ý kiến phản bác chi tiết này là ngộ phán.
Đỗ Long kháng nghị nói:
- Dựa vào ảnh chụp ngày hôm qua có thể phân biệt được rất rõ ràng lỗ kim. Theo như độ lớn nhỏ và huyết điểm có thể phán đoán lỗ kim là do trước khi chết nạn nhân đã tiêm vào nên lưu lại, cũng có người chứng minh rồi điểm này. Đại pháp y Trần dám vừa mở to mắt vừa nói lời bịa đặt nhỉ!
Trần Tư Cừ cười lạnh nói:
- Kiểm nghiệm tử thi để lấy lấy chứng cứ không thực hiện theo các quy định của toà án đã là phạm pháp, không truy cứu hành vi lấy chứng cứ trái pháp lật của cậu đã là không tệ, mời cậu không quấy nhiễu việc khám nghiệm tử thi của bọn tôi nữa. Nếu không tôi sẽ mời cảnh sát có vũ trang tống cổ cậu ra ngoài.
Đỗ Long cười lạnh đi qua một bên, không hề chú ý tới việc khám nghiệm tử thi của Trần Tư Cừ, mà lấy điện thoại di động của hắn ra, hai tay gõ liên tiếp lên màn hình, cũng không biết hắn đang làm gì nữa.
Trong quá trình khám nghiệm tử thi, ở bên cạnh, Cảnh Vệ Đông cũng vài lần đưa ra kiến nghị của mình, nhưng đều bị Trần Tư Cừ bác bỏ. Trần Tư Cừ nhờ vào kinh nghiệm phong phú, lại có chút danh tiếng nên dễ ép đặt người khác, Cảnh Vệ Đông căn bản không thể nói lại gã, vì vậy hết thảy đều lấy Trần Tư Cừ làm chủ đạọ, khiến gã từ từ thay đổi các chứng cứ.
Thậm chí Trần Tư Cừ hoài nghi bệnh viện Nhân dân cố tình đưa ra phán đoán nạn nhân chết do hít thuốc phiện quá liều, hắn mở bộ ngực đang hoàn chỉnh của Tất Đạt Khải, lấy ra một miếng nội tạng chuẩn bị đưa đi làm hoá nghiệm.
- Tôi không tin vào đội ngũ nghiên cứu khoa học của thành phố Ngọc Minh tỉnh Thiên Nam, mấy thứ này nhất định phải đưa tới Hiệp hội pháp y Bắc Kinh Trung Hoa tiến hành giám định sau đó xin giấy chứng nhận từ họ. Trước mắt, nguyên nhân cái chết của Tất Đạt Khải còn chưa xác định, tôi đề nghị tạm thời gác lại bản án, đợi kết xét nghiệm rồi hãy tiếp tục điều tra.
Trần Tư Cừ bắt đầu viết báo cáo của gã, lúc gã chuẩn bị ký vào bên phải bản báo cáo thì Đỗ Long đột nhiên đi tới, đặt một tay lên chỗ ký tên, nhằm ngăn cản Trần Tư Cừ ký tên, đồng thời hắn nói với Trần Tư Cừ:
- Đại pháp y Trần, tôi vốn nghĩ chuyện này có thể giải quyết theo cách bình thường, không nghĩ tới ông rất không phối hợp, tôi đây đành phải thay đổi phương pháp một chút... Đêm qua tôi lên mạng dùng tên của ông tìm tòi một chút, phát hiện một ít tình tiết thú vị đó, pháp y Trần có hứng thú muốn nghe hay không nhỉ?
Trần Tư Cừ lạnh lùng nói:
- Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, nếu cậu còn ngăn cản lần nữa tôi sẽ gọi cảnh sát có vũ trang tới.
Đỗ Long đột nhiên mỉm cười, hắn nói:
- Pháp y Trần thật sự không có hứng thú sao? Tốt lắm, tôi đành đem thứ này trực tiếp gửi tới hiệp hội pháp y Trung Hoa cùng với hiệp hội tư pháp pháp y Trung Hoa giám định việc này. Đương nhiên, tôi cũng có thể đưa tới cho bộ Tư pháp, bộ Y tế … chẳng hạn, chỉ cho họ thấy vài con chuột mà thôi.
Trần Tư Cừ cau mày nói:
- Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Cần gì nói nhiều điều vô nghĩa như thế?
Đỗ Long cười nói:
- Không phải ông đuổi tôi đi ra ngoài sao? Hiện giờ do dự rồi hả? Nói cho ông biết vậy, buổi tối hôm qua tôi đã liên lạc với một nữ sĩ tên là Lý Văn Cẩm. Cô ấy đem một phần văn bản còn có một đoạn ghi âm truyền cha cô ta lưu lại gửi cho tôi. Nội dung đoạn ghi âm có liên quan tới pháp y Trần, ông có muốn tôi nói cho mọi người biết chuyện này không? Chậc, đây là ảnh chụp đoạn văn bản kia, trước tiên ông hãy nhìn xem nó có phải là đồ giả hay không.
Đỗ Long mở đoạn văn kiện kia ở trong điện thoại di động, sau đó đưa cho Trần Tư Cừ. Trần Tư Cừ cau mày tiếp nhận di động xem qua, kết quả là càng xem hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại. Nhìn đến cuối cùng nhìn đến chỗ chữ ký Lý Vân Lâm như rồng bay phượng múa, tay của gã khẽ run lên, sắc mặt xanh mét.
- Phó Hội trưởng Trần, không có sao chứ?
Luật sư Lưu Trác Cường thấy tình huống đó dường như có chút không đúng, y đi lên trước nhẹ giọng hỏi.
Trần Tư Cừ đúng là phó hội trưởng hội hiệp pháp y Trung Hoa, cũng là chủ nhiệm giám định pháp y của hội hiệp pháp y Trung Hoa, gã không cho Lưu Trác Cường có cơ hội nhìn lén, trực tiếp đưa di động trả lại cho Đỗ Long nói:
- Tôi lấy tư cách chủ nhiệm giám định pháp y của hội hiệp pháp y Trung Hoa tuyên bố đoạn văn kiện là giả tạo, chữ kí cũng vậy. Về phần đoạn ghi âm thì lại càng dễ làm giả, hiện nay với sự trợ giúp của máy tính thì âm thanh nào mà chả làm giả được.
Đỗ Long vẫn tươi cười như cũ, hắn nói:
- Nếu là giả dối, vậy càng phải được đưa đi để các chuyên gia ở hiệp hội pháp y đi làm giám định. Pháp y Trần còn có chút chuyện không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy, nếu không có việc gì chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện phiếm vài câu được không?
Trần Tư Cừ suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu nói:
- Được, tôi có thể cho cậu năm phút đồng hồ.
Lúc chỉ còn hai người Trần Tư Cừ và Đỗ Long ở riêng, Đỗ Long cũng không đối phó gã giống như với Phó chủ tịch huyện Phương Thiên Tường, mà là nói thẳng vào vấn đề nói:
- Trần Tư Cừ, Lý Văn Cẩm nói cha cô ta còn có một quyển nhật ký, bên trong có ghi chép rất nhiều cuộc nói chuyện của hai thầy trò các người, bao gồm chuyện án mạng của một người tên là cái gì phục hoạt cương thi án đấy. Cô ta chuẩn bị đem toàn bộ ảnh chụp đưa cho tôi, nếu như ông không muốn vì chuyện này mà bị người khác soi mói..., cũng đừng đùa giỡn, hãy viết cho tôi một bản một báo cáo khám nghiệm tử thi đúng sự thật đi! Nếu tôi phát hiện trong bản báo cáo của ông có một chút giả dối nào đó, các chức vụ chủ nhiệm hội pháp y này cũng nên chấm dứt là vừa! Không chỉ có thân bại danh liệt, e là còn phải sống trong cảnh ngục tù nữa đấy, ông nghĩ nên làm như thế nào cho tốt đi.
Lúc Trần Tư Cừ nghe được mấy từ vụ án giết người phục hoạt cương thi”, ông ta đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Đỗ Long, vì bí mật này trừ ông ta và thầy của ông ta là Lý Vân Lâm thì tuyệt đối không có ai biết nữa. Trần Tư Cừ nhìn Đỗ Long kinh nghi hỏi han:
- Cậu rốt cuộc là ai? Cô ấy... vì sao cô ấy lại tín nhiệm cậu như vậy?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là một tên cảnh sát nhỏ không có bằng chứng nhận pháp y lại đi khám nghiệm tử thi lung tung cho người khác. Chẳng qua tôi cảm thấy rất hứng thú đối với ngành pháp y, vì thế lúc ở trường tiểu học tôi có lần từng viết thư gửi cho Lý Vân Lâm xin ông ta chỉ dạy, ông ta dạy cho tôi không ít. Nếu như ông rảnh có thể đến nhà của tôi ở thành phố Ngọc Minh xem một chút. Tôi còn có một bản do ông ta tự tay viết và kí tên "Giấy chứng nhận giám định pháp y hiện đại". À, sau khi thầy Lý qua đời, tôi cùng với chị Lý cũng thường xuyên trao đổi thư từ. Ngày hôm qua nghe nói ông muốn đến, tôi đã bàn luận rất lâu cùng chị Lý, chị ấy cuối cùng cũng đáp ứng giúp tôi. Đúng ra thì ông có thể coi như là Đại sư huynh của tôi, ông bây giờ còn hoài nghi và do dự gì nữa không?
Tâm tình của Trần Tư Cừ lúc này có chút phức tạp đối với vị Tiểu sư đệ" đột nhiên xuất hiện trước mắt này, gã suy nghĩ một chút rồi nói:
- Giáo sư lưu lại băng ghi âm cho tôi sao? Lúc nào cậu thong thả thì hãy cho tôi nghe đi.
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, bật đoạn ghi âm lên, một giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên:
- Tư Cừ, nhìn bóng lưng cậu giận dữ bỏ đi, tôi thấy rất đau lòng. Cậu là học sinh mà tôi đắc ý nhất, nhưng cậu lại làm tôi rất thất vọng. Chuyện của cậu với Văn Cẩm thì tôi không nói, nhưng cậu cũng là một người giám định pháp y, từng thề với hiến pháp và quốc huy lời thề của người pháp y nhân dân! Nhưng cậu có thể nào vì mấy đồng tiền dơ bẩn liền bỏ qua lương tâm của mình, ruồng bỏ sự kỳ vọng của quốc gia, nhân dân giao dành cho cậu... Báo cáo vạch trần được việc cậu nhận hối lộ để làm giám định giả, tôi sớm đã viết xong nhưng lại không đành lòng báo cáo lên trên. Pháp y là nghề nghiệp mà cậu mong muốn theo đuổi, tôi hy vọng cậu có thể quay đầu. Là một người vẫn luôn kỳ vọng vào cậu từ khi còn nhỏ, phần ghi âm và văn kiện này tôi sẽ để trên inte, hi vọng lúc tất yếu nó sẽ ngăn được cậu lại. Nó sẽ cho cậu một kích trí mạng, cậu hãy quý trọng những thứ gì mình có đi, không cần làm những chuyện ngu xuẩn nữa đâu... Tôi vừa là thầy lại giống cha của cậu thôi, Lý Vân Lâm...
Nghe được giọng nói đã lâu không nghe, khóe mắt Trần Tư Cừ đã có chút ươn ướt. Đỗ Long thúc giục nói:
- Trần sư huynh, anh cũng đã nhiều tuổi rồi, tiền cũng kiếm được không ít, làm cái chuyện đục nước béo cò lòng dạ hiểm độc này làm gì nữa? Nên thu tay lại thôi, ít nhất còn có thể bảo vệ danh tiếng của anh nữa.
Trần Tư Cừ bất đắc dĩ nói:
- Nhưng... Tôi đã thu thẻ của bọn họ rồi...
Đỗ Long giơ tay nói:
- Đem thẻ cho tôi, coi như anh đã tự động tự thú với cảnh sát rồi.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
22 chương
113 chương
555 chương