Cánh Cổng

Chương 62

Ngả người ra thành thế, Richard khẽ nhắm mắt lại. Giữa Richard và những tên "đồ đệ" tí hon mới chế tạo là một mối liên kết mỏng manh nhưng chặt chẽ. Mối liên kết này hiện lên khi Richard nhắm mắt, giống như một bức tranh bầu trời đêm, với vài điểm sáng nhấp nháy. Chính giữa "bầu trời", điểm sáng lớn nhất có thể so sánh với sao bắc đầu vào thời điểm huy hoàng nhất của nó. Từ "sao bắc đẩu", những sợi liên kết sáng mờ ngoằn ngoèo như những mối thần kinh dẫn tới những "ngôi sao" nhỏ hơn. Có ba "ngôi sao" nhỏ cả thảy, hai cái trong đó nhấp nháy, một cái màu đen kịt, đen hơn cả bầu trời đêm, đen đến nỗi nếu bức tranh trong đầu Richard được in ra, người ta sẽ chẳng thấy được nó. "Sao bắt đẩu" dường như bắt đầu truyền sáng ột trong hai điểm sáng nhấp nháy. Khi sợi dây liên kết giữa sao lớn và sao nhỏ rực lên, một hình ảnh khác bùng lên trong đầu Richard. Vô vàn con số nhảy nhót, vô vàn điểm ảnh đan xen. Lượng thông tin ồ ạt đổ vào đầu khiến Richard mở bừng mắt, ngồi thẳng người khỏi ghế. Khung cảnh ấm áp trong phòng riêng của Riko bên trong chiếc T1000 phải mất vài giây mới định hình được trong mắt Richard. Riko vẫn nằm đọc sách trên giường. Những ngón tay cô bé để lại nhửng mẩu băng nhỏ khi lật giở một trang sách. Hai lần rồi." Richard thầm nghĩ, nhớ lại sự kiện y chang như ban nãy đã xảy ra khi gã tạo ra con bọ theo dõi đầu tiên, và gã không chắc mình có kiềm được không xem thử "ngôi sao" - rết màn hình hay không. Cấu trúc khác nhau thì dữ kiện truyền lại cũng khác nhau, nghĩ tới đây, Richard biết là mình sẽ không kiềm nổi. Tuy nhiên, do kích thước hơi cồng kềnh, con rết màn hình tạm thời đang ẩn nấp dưới gầm cửa cầu thang chiếc T1000. Mục tiêu trước mắt của Richard vẫn chỉ thuần túy là theo dõi Vito Bailando. Để làm thế, cần phải gửi con bọ tới lều của ông trùm. Và mặc dù quãng đường từ T1000 đến lều của Vito chỉ bằng khi người ta băng qua đường để đi tới ngôi nhà ở đối diện, đối với một con bọ điện tử chỉ bự cỡ ngón tay vẫn là một quãng đường dài, và không có bản đồ chỉ lối. Richard lấy cái smart phone cảm ứng khỏi túi quần. Tay phải gã chạm nhẹ nơi thái dương của mình, kéo ra một sợi sáng xanh nhạt, gắn lên cái điện thoại. Màn hình điện thoại bị màu đen và trắng chiếm cứ, vang tiếng rè rè như khi tivi nhiễu sóng. Vài giây sau, hình ảnh con bọ theo dõi thu được hiện lên. Anh chàng bọ đang ở ngay trước cửa chiếc T1000. Trong tầm bao quát của nó, bức tranh phong cảnh buổi trưa hè hiện ra rực rỡ. Lều của Vito dựa lưng vào tòa chung cư đổ, bên trái mặt hồ bạc lấp lánh. Richard chẳng tạo ra con bọ để nó trở thành đôi mắt thứ hai của gã chỉ để thử ngắm cảnh từ một độ cao 0m so với mặt nước biển, mệnh lệnh gã ban ra truyền đi với vận tốc tối đa mà sóng từ có thể đạt tới. Nơi ngưỡng cửa chiếc T1000, một con bọ tí hon rời khỏi chỗ nấp sát cạnh cửa, những cái chân nhỏ xíu bằng lõi dây điện nhịp nhàng đẩy ống kính hạt đậu lao xuống cửa cầu thang. Hình ảnh trên cái smart phone của Richard cũng theo đó vỡ ra thành những dải mờ đầy răng cưa. Gã nhìn mà không mấy ngạc nhiên, dù sao, cái laptop của gã cho tới trước hôm nay chưa từng một lần dùng đến camera webcam, và gã dĩ nhiên chưa từng cân nhắc đến độ phân giải của nó khi tậu cái laptop. Thời gian trôi chậm chạp, theo Richard ước tính, tốc độ của con bọ vào khoảng 4kmh. Khi nó di chuyển, camera hơi hướng xuống, cảnh mặt đất bên dưới vùn vụt lao tới cho cảm giác như đang ngồi trên một chiếc xe đua công thức 1. Phải, nhanh kinh khủng, mà mãi 3 phút sau chỉ mới đi được nửa đoạn đường tới mục tiêu. Một phần cũng do con bọ quá nhỏ bé, con đường do đó mà đầy hố voi với hố khủng long cản lối. Không phải Richard không muốn gắn cho con bọ một cặp cánh như phiên bản v1 của nó, chỉ là, năng lượng cho việc vỗ cánh, dẫu chỉ là đôi cánh của một con bọ tí hon, có phần hơi quá tải với Richard. Nửa quan sát màn hình di động, nửa tập trung điều khiển con bọ theo dõi, một phần của Richard dường như đã nhập vào nó. Cho nên, khi một khối màu đen với những cái cẳng lông lá va mạnh vào con bọn, Richard gần như cảm thấy một tiếng rầm và tưởng như bản thân vừa bị hất lăn lông lốc nhiều vòng. "Mẹ kiếp thật. Cái quỷ gì nữa đây!" Gã bực mình chửi nhỏ, xoay camera về phía kẻ vừa tấn công mình. Trong màn hình điện thoại, một chàng gián tuyệt đẹp kiểu dáng thuôn dài lướt gió hiện rõ tới từng sợi lông. Cái đầu gián thon nhã thanh tú đảo qua lại, ngắm nhìn "Richard", hai con mắt kép mở "lớn", "tò mò". Richard quan sát đôi gọng kiềm trên hàm con gián, gã chỉ cân nhắc nửa giây trước khi quyết định tiêu diệt mục tiêu. Tại một điểm trên mặt đường trước lều Vito không xa, một tia điện nhỏ xíu nhưng xanh rực lóe lên. Con gián đờ ra, đầu nó bốc hơi như chưa từng tồn tại. Tiêu diệt xong đối thủ, kẻ hủy diệt lại guồng chân, nó không thích gặp thêm rắc rối nào nữa khi mà mục tiêu đã gần trong gang tấc. Richard đã có thể nhìn thấy những bóng người ngồi trong lều của Vito. "Huỵch!" Mặt đất chấn động. Không, là camera của con bọ chấn động khi một thứ gì đó bự và nặng nề rơi gần nó, làm những hạt cát bé nhất nảy lên khỏi mặt đất. Richard vội vã hướng camera về phía kẻ phá bĩnh thứ hai, và thực sự giật mình. Một con chuột, chính là loài chuột cống mà mỗi con là một khối lông xám bẩn thỉu bực cỡ bắp tay người. Chẳng có cơ hội nào cho con bọ của Richard cả, luồng điện mà gã có thể truyền ra thông qua con bọ cùng lắm chỉ gây tê tê và sẽ khiến con chuột nổi khùng chứ không đời nào giết nổi nó. Con chuột sẽ tấn công? Nếu thế thì xem như xong, và Richard sẽ phải tạo ra một con bọ khác. Gã âm thầm bực mình, đồng thời chửi con chuột liều lĩnh, dám xuất hiện ngay trước cửa một cái lều đầy người. Cục lông xám chuyển động, vồ tới cái xác gián, sau đó xoay lưng bỏ chạy, biến mất sau một hốc đá. Con bọ đứng im thêm vài giây, sau đó tiếp tục bò về phía trước. Lần này, không có thêm một con gì nữa chặn lối. Nó cứ bò, bò, và bò, leo lên tấm vải nơi cửa lều, bò lên cao dần. Cuối cùng, con bọ yên vị nơi góc cao của lều, camera hướng xuống 45 độ. Toàn cảnh diễn ra dưới mái lều bên dưới được thu lại. Richard ngồi im quan sát hình ảnh trong điện thoại, sau cùng, gã buồn bực chửi khẽ: "Mẹ kiếp, không có tiếng."