Cánh Cổng
Chương 57
"Hart, anh đi với tôi. Những người khác ở lại đây." Giọng Vito nhỏ tới nỗi hầu như không gây được tiếng vang nào giữa những bức vách ngọc bích màu xanh sẫm.
Hart vừa gật đầu thì Vito Bailando đã chạm tay vào khối không gian vặn xoắn hầu như đã phình lên nuốt chửng khoảng trống trước mặt ông. Vito biến mất. Hai cánh cổng đã mở giờ biến ảo như đang chìm trong một mặt nước không ngừng dập dềnh. Trong lúc không ai để ý, "cánh cổng" đã lớn gấp đôi. Nếu nó tiếp tục lớn thêm, có lẽ chẳng cần phải đợi Hart bước tới, ông sẽ sớm bị nó nuốt chửng.
Những người đứng phía sau đã lùi lại một quãng, Hart thì vẫn đứng tại chỗ. Vòng xoáy dừng lại cách mũi Hart vài cm thì không lớn thêm nữa. Hart bắt chước Vito, đưa tay chạm vào nó. Rồi, ông cũng biến mất như ông chủ của mình, để lại đám thuộc hạ và những tay nghiên cứu sinh nhìn nhau câm nín.
"Họ sẽ quay trở lại chứ?" Ai đó hỏi nhỏ. Không có tiếng đáp lời.
Một con bọ bé xíu vỗ cánh lao vào cánh cổng, nổ bụp, một tia khói mỏng manh bốc lên cao, rất nhanh tan quyện vào không khí.
Bên trên 1000m, bên trong chiếc T1000, Richard cau mày. Gã quay lại ngắm nhìn cô bé đang ngủ trên chiếc giường sát tường, vẻ mặt bỗng dưng giãn ra với nét ôn hòa hiếm thấy.
Richard đứng dậy, đi tới cạnh giường của Riko. Gã đứng lặng hồi lâu, theo dõi những nhịp thở nhẹ nhàng lên xuống của cô bé. Từ hai cánh mũi nhỏ nhắn, sương trắng thoát ra, tụ lại thành những tinh thể nhỏ lấp lánh, rồi rất nhanh tan rã thành hơi bị hút lên cao.
"Ông ta đang cô gắng cứu em..." Richart nhỏ nhẹ thì thầm. "Nhưng ông ta đã sai rồi, em cũng nghĩ thế phải không?" Gã hỏi. Riko vẫn đang chìm trong những giấc mơ của cô bé, không thể trả lời câu hỏi của Richard. Nhưng Richard cũng không chờ đợi một câu trả lời.
"Nếu số phận đã bắt em phải chết, vậy cha em đang tạo thêm rất nhiều tội lỗi mà em không thể gánh vác..." Richard thở dài, gã nhớ lại quá khứ của mình, nhớ về cô em gái nhỏ của gã. Khuôn mặt cô bé và khuôn mặt Riko hiện lên trong trí Richard, rồi, chồng lên nhau, chẳng thể phân rõ ai là ai nữa.
Quay trở lại chỗ ngồi của mình, Richard tháo cái vòng trên cổ. Từ tay gã, những tia điện như vố số con rắn tí hon xẹt qua lại tí tách, liên kết chiếc vòng với cái laptop. Rồi, hình ảnh trên màn hình laptop bỗng vỡ ra, hiện lên vô số đốm sáng nhỏ bé tí ti, thoạt trông như bản đồ nơron thần kinh não người, hay một bản đồ tinh hệ thu nhỏ.
Năng lực ban đầu khi tiếp nhận tinh thể X, chỉ là khởi đầu. Richard vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ. Dị năng của gã không ngừng mạnh lên. Những kẻ khác cũng thế. Cái ngày mà Vito đủ mạnh để khống chế bất cứ ai mà lão gặp khiến Richard rùng mình sợ hãi. Gã biết Vito đang làm gì, gã cũng biết là, dù Vito thành công hoặc không, ông ta không có một kế hoạch sau đó.
Dòng suy nghĩ miên man của Richard khựng lại khi một đốm sáng trắng trên màn hình lóe lên, đổi thành màu xanh.
Ấn nhẹ tay lên cổ, Richard hắng giọng vài lần trước khi gọi khẽ:
"Xin chào, tôi là Richard..."
Đầu bên kia, cạnh một bức tường đổ, Akade Star giật mình khi một giọng lạ bất ngờ vang lên từ chiếc máy phiên dịch trên cổ cô.
Từ chiếc máy, giọng lạ sau vài giây nín bặt thì lần nữa vang lên:
"Xin chào, tôi là Richard..."
Akade nhấn lên cổ, nút power off, sau đó cởi cái máy cầm trên tay. Cô nhíu mày. Richard? Tay lính đánh thuê cùng đội với Haibara? Hắn muốn gì ở cô? Hắn làm thế nào mà liên lạc được với cô? Phải chăng người của Vito đã bao vây nơi này?
Nơi góc tường, Haibara và Tường, vẫn bị trói, tựa người vào nhau ngủ ngon lành.
Akade đứng dậy, duỗi người cho các cơ được lỏng ra. Cùng với những tiếng lạo xạo lắc rắc vang lên, cơ thể cô gái mờ đi thành một vệt đen dài, biến vào trong đêm.
Bên kia, vệt xanh trên màn hình máy tính của Richard đen lại. Gã nhin màn hình vài giây, sau đó gõ nhẹ một cái lên bàn.
Tệ thật, có lẽ nên thử liên lạc với quân đội Việt Nam, nhưng một cuộc tấn công quy mô lớn sẽ chẳng hay ho gì, trong mọi trường hợp, Vito sẽ chạy thoát thôi.
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
165 chương
6 chương
199 chương
370 chương
30 chương
9 chương