Cánh Cổng

Chương 48

Sắc trời ngả màu phiền muộn của buổi chiều tà. Trên bầu trời thành phố Đà Nẵng, những đám mây vẫn lững thững trôi, vô tư chẳng hề biết cảnh hoang tàn bên dưới. Tựa lưng vào một cột trụ bê tông nứt nẻ, Akade ngồi khoanh chân, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt dưỡng thần. Đây là một thói quen cô học được nhiều năm trước mỗi khi có việc khó nghĩ. Thay vì lao vào vắt óc tìm kiếm biện pháp giải quyết, Akade để cho nó được nghỉ ngơi hoàn toàn, trống rỗng hoàn toàn. Vết thương trên trán cô đã được băng bó qua loa bằng một mảnh áo lót mềm, sau khi rửa sơ với nước lọc. Kinh nghiệm từ một vệ sĩ thường xuyên phải nhận thương tích cho Akade biết nó rất có thể sẽ để lại sẹo, dĩ nhiên, đó sẽ là mối bận tâm cuối cùng trong danh sách những thứ cô phải để tâm đến lúc này. Tiếng sột soạt vang lên từ góc tường đổ ở đối diện Akade. Cô mở mắt, quan sát người bị trói từ từ ngẩng đầu lên sau một lúc giãy dụa khẽ. Khuôn mặt cô gái với những đường nét mà Akade đã quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn, trừ việc đôi mắt dường như to hơn mắt Akade một chút, ngây thơ hơn một chút. Hai cô gái, giống hệt nhau ngoại trừ trang phục mặc trên người, lặng lẽ nhìn nhau như thế suốt một phút đồng hồ. "Chị không định nói trước sao? Giải thích cho em, chúng ta đang ở đâu chẳng hạn?" Haibara hỏi, nỗ lực lần cuối thử gỡ các mối dây cột chặt cổ tay mình. "Đâu đó trong thành phố." Akade nói khẽ. "Và tại sao chúng ta lại ở đâu đó trong thành phố, mà không phải ở bên cạnh cha nuôi, xin lỗi ông ấy về tất cả những gì chị đã làm?" Haibara, bị trói cả chân lẫn tay, cuối cùng cũng ổn định được tư thế ngồi có phần khúm núm gần giống tư thế quỳ gối của phụ nữ nhật bản ngày xưa mỗi khi nói chuyện với chồng. "Chị không nghĩ em sẽ hiểu, nhưng chị sẽ thử giải thích...," Akade dừng lời, ngắm nhìn bầu trời xám xịt đó đây hãy còn những dòng khói đen lượn lờ vươn lên cao. "Cha nuôi của chúng ta đã tấn công và hủy diệt cả một thành phố." "Ồ!" Haibara nhún vai, kiểu phản ứng của cô như thể bà chị vừa nói cha của họ gãi mặt vì bị muỗi chích ở trển vậy. "Em chẳng thấy có vấn đề gì cả." "Ông ấy đã giết Victor." Đã lường trước phản ứng của em gái, Akade tiếp tục gợi ý. Lần này, Haibara tỏ ra bối rối. "Cha chắc phải có lí do, chị đã hỏi ông ấy cho rõ chưa?" "Chị sẽ gặp và hỏi ông ta, với một khẩu súng kề vào thái dương...," Akade hạ giọng. "Xét theo biểu hiện của em cho tới lúc này." "Ý chị là sao? Chị khùng rồi!" Haibara cao giọng. "Và nếu chị nghĩ mấy sợi dây này trói được em thì chị lầm to rồi." Nói xong, Haibara biến mất. Akade lẳng lặng nhìn cái chỗ trống em gái cô để lại, trong mắt lóe lên tia chế giễu. Haibara chẳng biến được xa, khoảng cách tối đa mà cô có thể dịch chuyển tức thời chỉ có 50m. Ngoài ra, đến giờ cô gái vẫn không hiểu rõ lắm tại làm sao mà quần áo trên người, cùng với cả đống thừng quấn quanh cũng vẫn ở trên người cô sau khi dịch chuyển. Cơ mà Haibara cũng chẳng lo lắng lắm, cô có thể dịch chuyển tối đa 10 lần liên tiếp, vậy là thừa sức thoát khỏi Akade rồi. Sau đó có thể Haibara có thể từ từ tìm cách cởi trói sau. Lí do duy nhất mà Haibara vẫn chưa dịch chuyển lần thứ hai là chỗ cô vừa mới biến tới lại ngay trên một đống đá vụn, những cạnh sắc cào rách lớp vải mỏng của chiếc quần bít tất đen, cắt vào da thịt Haibara bỏng rát. Tệ thật, mình chưa bao giờ nghĩ là có ngày sẽ hối hận vì sở thích mặc váy ngắn cả, vừa lầm bầm, Haibara vừa ngắm nhìn xung quanh để xác định vị trí biến tới tiếp theo. Một trận gió vụt qua người cô, thổi rối bù mái tóc của Haibara, khiến mắt mũi cô gái bị tóc của mình che kín. "Quỷ...," Haibara buột miệng rủa, nhưng dừng lại ngay tắp lự khi nhận ra có người đang nắm cổ áo nhấc bổng mình lên. Từ vị trí bị nắm, Haibara có thể nhìn thấy mũi đôi giày đen bóng lộn, rồi cạp quần cũng cùng màu đen thui, kiểu trang phục xấu ỉn của đám cận vệ thuộc hạ của Hart. Đám đó toàn đàn ông, và chân mang giày nhỏ cỡ 29 như vậy ngoài chị cô ra chẳng còn ai khác nữa. "Em được biết là chị cũng đã xài một viên tinh thể X, lúc trưa chị đã đập phá chẳng khác gì một con kinh kông, không ngờ tốc độ của chị cũng nhanh phết, nhỉ?" Haibara ngẩng đầu, cười cười. Trước mặt bà chị sinh đôi, những trò tủ khác của Haibara chẳng cái nào xài được. "Chị đã gắn bọ lên người em, thế nên hãy biết điều mà thôi biến lung tung đi." Giọng Akade vẫn nhẹ nhàng, không chút hăm dọa.