Cánh Cổng
Chương 44
Nằm đợi thêm 5 phút, sau đó Sương bò khỏi gầm xe, leo lên ghế lái ngồi. Hít sâu một hơi, Sương nhìn vào ổ khóa.
"Tuyệt!" Chìa vẫn cắm trong ổ. Sương kéo dây an toàn, vặn chìa nổ máy. Đặt tay lên vô lăng, đặt chân lên phanh và chân ga, Sương kéo cần số, sau đó nhấn ga. Chiếc Jeep vọt tới trước, đột ngột tới nỗi đầu Sương đập mạnh vào thành ghế. Chút hoảng loạn nhanh chóng bị Sương nén xuống, cô gái nhấn mạnh chân ga hơn, đồng thời xoay vô lăng nửa vòng sang trái.
Bánh xe nghiến lên mặt cát làm dậy bụi mù mịt. Mái tóc cô tung bay, sợi tóc quất vào mặt, vào má và môi Sương. Thổi những sợi tóc trong miệng, cô gái mỉm cười khe khẽ. Mình đến đây, đợi mình nhé!, vừa nghĩ, Sương vừa sang số. Chiếc Jeep chạy băng băng về phía ngược lại đoàn người. Tiếng ai đó kêu thét chìm trong tiếng máy xe ồn ã.
-0-
Cứ điểm trung tâm, lều của Vito. Trước mặt ông trùm là 50 người của đội cận vệ áo đen, tức là một nửa trong tổng số 100 người cả thảy. 50 người, cộng thêm với Hart, đứng xếp thành 3 hàng ngang, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Theo cái gật đầu ra hiệu của Vito, Hart, chỉ huy đội cận vệ áo đen, người đàn ông cao lớn để râu quai nón tiến lên. Vito trao cho Hart cái balô đựng những viên tinh thể X. Hart nhận balô, quay lại chỗ đám thuộc hạ. Từ balô, Hart lấy ra một viên tinh thể trao cho từng người, bản thân cũng cầm một viên. Trả cái balô lại cho ông chủ, Hart lùi lại về chỗ đứng của mình trong đội ngũ.
Vito liếc nhìn cái balô, không cần đếm lão cũng biết còn 41 viên ở trong đó.
"Bắt đầu đi." Vito nhẹ nhàng hạ lệnh. Đám áo đen cầm viên tinh thể trong tay trái, kéo găng khỏi tay phải, sau đó chạm bàn tay trần lên viên tinh thể.
Vito lặng lẽ quan sát đám cận vệ đứng bất động, bất giác cảm thấy có chút căng thẳng. Tất cả bọn họ, không có ngoại lệ, đều chịu ảnh hưởng dưới sức mạnh của Vito, nhưng chẳng có gì đảm bảo một trong số ấy sẽ không đột ngột thoát khỏi khống chế của lão. Ngoài ra, một tia hi vọng nho nhỏ cũng dấy lên trong lòng Vito. Phải lắm, lão đã chuẩn bị cả một kế hoạch điên cuồng để đảm bảo khả năng thành công 100%, nhưng biết đâu đấy, một may mắn bất ngờ có thể khiến trò chơi kết thúc sớm hơn.
Một phút trôi qua. Trong hàng ngũ những kẻ mặc đồ đen, Vito bỗng thấy một người có nhiều biểu hiện lạ. Là Victor, thư kí cũng là trợ thủ đắc lực của Vito. Lúc này, Victor hay tay ôm đầu, có chút hoảng loạn nhìn ngó xung quanh. Những người khác, bao gồm cả Hart vẫn đứng yên bất động. Ngay cả cô gái duy nhất của đội áo đen, với mái tóc cột đuôi chuột đứng bên cạnh Victor cũng không có mấy phản ứng.
Hơi chút thất vọng, Vito đứng khỏi ghế đi tới chỗ Victor. Đặt hai tay lên vai giữ cho anh ta xoay lại đối diện với mình, Vito quan tâm hỏi:
"Con sao thế, Victor?"
Victor ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh ta lúc này màu trắng đục, tỏa sáng nhàn nhạt. Vito nhìn vào mắt Victor, cả người đột ngột ướt đẫm mồ hôi. Thứ gì đó lạnh lẽo và cực kì mạnh mẽ dường như vừa xuyên qua đầu lão, đến tận nơi sâu thẳm nhất bên trong.
"A!" Bật lên một tiếng thốt đầy dữ tợn, Vito Bailando móc khẩu súng lục trong túi ở ngực, chĩa thẳng vào đầu Victor.
"Cha nuôi..." Victor nhìn Vito, cặp mắt anh mở lớn, ngỡ ngàng.
"Đoàng!"
Giữa khung cảnh thảm đạm tô vẽ bởi sắc đen và sắc xám buồn bã, sắc đỏ bỗng lóe lên, rực rỡ.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
243 chương
217 chương
274 chương
79 chương