Cánh Cổng
Chương 43
Cát quay trở lại với cái di động.
"Này, có thể xem lại clip vừa rồi được không?" Cát hỏi chủ nhân cái điện thoại.
"Được chứ. Chỉ huy vừa xem bản lưu lại của clip gốc đấy thôi. Em còn định up lên Itube nữa kìa, chẳng hiểu sao lại không được."
"Sao cơ? Cậu định úp lên Itube. Tôi cấm...," Cát còn đang quát tháo thì anh chàng cấp dưới đã cười hì hì, chẳng chút sợ sệt.
"Thôi nào chỉ huy. Em không làm thì thiếu gì người khác làm, nhưng không hiểu sao em không tài nào úp lên Itube được."
Thiếu úy Cát nhăn mặt, anh ngửi thấy mùi gì đó kì quái ở đây, nhưng hết sức mơ hồ. Tạm gác nó sau đầu, Cát xem lại đoạn clip.
"Hừm, cảnh quay không rõ mặt. Nhưng tôi nghĩ là tôi đã biết anh bạn bị tra tấn là ai. Ở đây trừ cô ra..." Cát đang nói thì dừng, đầu ngoảnh sang phải, mắt mở lớn, tròng mắt trắng dã.
"CÔ TA ĐÂU RỒI?" Cát hét to, xoay sang gã cấp dưới thì thấy tay này đang đưa mắt tán tỉnh một cô bé bán hàng rong vừa đi ngang. Thời thế tạo anh hùng, trong cảnh chạy loạn thì những cô bé bán bánh mỳ, bánh bao, bánh giò..., bỗng dưng xuất hiện nhan nhản khắp nơi. Mà con bé bán bánh mì cũng xinh đáo để, ngay cả đầu sắp xì khói thì Cát thiếu úy vẫn kịp nhận ra bộ ngực căng tròn dưới làn áo thun. Việc này giúp tay thuộc cấp có thêm nửa giây thưởng thức cảnh đẹp, trước khi bị nắm cổ áo xốc lên.
"Cô ta đâu rồi?"
"Ai cơ ạ?" Anh chàng cấp dưới tròn mắt ngơ ngác.
"Cô ta, là cô ta, còn là ai được nữa, Hoàng Nữ Sương!"
"Thì vẫn ngồi bên... Ơ... Mới đây đã lẩn đâu mất rồi?"
"Tìm cô ta cho tôi, lệnh ưu tiên, gọi hết bọn kia đi tìm cô ta cho tôi!"
"Rõ! Thiếu úy!"
Cát buông áo gã cấp dưới, đảo mắt nhìn xung quanh. Dòng người dài dằng dặc, kẻ đi người đứng xô bồ, bất giác cảm thấy chán nản.
Hừm, nếu cô ta bỏ trốn, vậy chỉ có một nơi để đi mà thôi. Cát âm thầm suy tính sau khi đã bình tĩnh lại, sau đó móc bộ đàm ra.
"Alô... Ừ, các cậu nếu phát hiện ra cô ta thì gọi ngay cho tôi... Ừ... Sao cơ...? Được thôi, tôi sẽ tự mình truy đuổi... Tôi đi chiếc Jeep đời 75, số xe là..."
-0-
Trong lúc Cát đang gọi điện, và lính của anh ta tản ra xung quanh tìm kiếm, Hoàng Nữ Sương, tức nhân chứng quan trọng của hồ sơ X7 - kẻ vừa đào tẩu, hiện đang nấp dưới gầm chiếc jeep.
Cô nghe khá rõ cuộc điện của Cát, bởi lẽ tay thiếu úy nói khá to hòng át đi tiếng ồn ào xung quanh. Kế hoạch đào tẩu lập tức hình thành trong đầu Sương, cô liếc nhìn đồng hồ. 10h30, tức là sắp tới giờ ăn trưa. Mấy tay cảnh sát khi đi chẳng mang theo đồ gì. Có một xe cứu trợ ở phía sau đoàn người, và do cảnh sát được ưu tiên, một người sẽ đi trước lấy thức ăn.
Cát thiếu úy vừa mới hạ lệnh cho cấp dưới truy tìm Sương, khả năng rất cao là chính anh ta sẽ phải đảm nhận cái việc đi lấy cơm này, trừ phi bọn họ tính nhịn đói tới tối.
Ôm suy nghĩ như vậy, Sương thả người nằm luôn dưới gầm xe. Có một vụ việc gì ở phía trước khiến con đường bị tắc, nên dòng người tạm thời không di chuyển. Chiếc jeep của ngài thiếu úy do đó cũng nằm nghỉ ở một bên.
"Cộp!"
Bàn chân mang ủng sĩ quan của ngài thiếu úy vừa giẫm xuống mặt đất đầy cát sỏi là Sương biết kế hoạch của cô đã thành công một nửa.
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
165 chương
6 chương
199 chương
370 chương
30 chương
9 chương